Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 7-3



Dĩ nhiên cha La hiểu ý tứ của hắn, trầm mặc một chút mới nói: "Ta không phải lànghĩa lẫm công tử, không có tư cách quản ngươi phải làm gì, nhưng ngươi dám nói nếu không phải vì Hoa Đóa, ngươi sẽ nhúng tay vào sao? Ngươi sẽ quản giang hồ lọt vào tình huống thế nào sao?"

Lòng La Trữ Nhạc căng thẳng, không cách nào phủ nhận lời cha nói —— nếu không phải vì chuyện này liên lụy đến Hoa Đóa, Minna.D.d..l.q.d hắn sẽ không hề muốn đi trông nomgiang hồ trở nên như thế nào.

"Ngươi biết lý do ta phản đối là gì không? Đó là ngươi vì một nữ nhân mà ngay cả chính mình cũng không thèm để ý, thậm chí cũng không muốn để ý nguy cơ có thể xảy ra với nghĩa trang. . . . . . Nàng làm cho ngươi mất trí, điểu này làm ta không thể để mặc được!" Cha La yêu con trai mình, không thể để có bất kỳ chuyện gì xảy ra với hắn."Ai cũng có thể, chỉ mình nàng không được! Trừ khi nhận được chỉ thị điều tra của giang hồ, trước đó, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này nữa."

"Cha, cha biết vì sao con lại đồng ý làm nghĩa lẫm công tử không?" Hắn xoay chuyển lời nói, khiến cha La ngơ ngẩn.

"Nghĩa lẫm công tử đời trước truyền vị trí lại cho ngươi thì ngươi phải đón lấy thôi!"

"Cha, cha còn chưa hiểu rõ con người của con sao? Nhưng nếu con không muốn, có ai có thể ép buộc con chứ?"

Cha La cau mày, đây chính là bổn phận mà La Trữ Nhạc không thể lảng tránh. "Nhưng ngươi vẫn tiếp nhận rồi đó thôi."

"Con nhận lấy cũng không phải bởi vì có ý thức trách nhiệm gì đối với vị trí nghĩa lẫm công tử, cũng không phải là vì bất cứ người nào ở nghĩa trang, mà là. . . . . ." Hắn nhớ tới khuôn mặt thanh tú của Hoa Đóa, ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng, "Nàng nói nàng là người bình thường, tâm nguyện duy nhất chính là muốn sống những ngày hạnh phúc. . . . . ."

"Nàng?"

Ngưng mắt nhìn cha La, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc khác thường. "Nàng chính là Hoa Đóa! Con là vì bảo vệ Hoa Đóa mới làm nghĩa lẫm công tử, nếu như mà ngay cả nữ nhân mình yêu con cũng không có biện pháp bảo vệ, như vậy vị trí này đối với con mà nói một chút ý nghĩa cũng không có!

"Chuyện Hắc Ngục kiếm con sẽ không nhượng bộ, con nhất định sẽ lo tới cùng. Nếu cha sợ con sẽ liên lụy đến nghĩa trang, hãy sớm làm trục xuất con ra khỏi cửa đi! Con sẽ dựa vào chính mình để bảo vệ nàng."

Cha La nghe vậy thở hốc vì kinh ngạc, không ngờ hắn đối với Hoa Đóa lại sẽ chấp nhất đến trình độ này. "Ngươi. . . . . ." Ông chấn động nói không ra lời.

Đinh thúc ở bên cạnh cũng cảm thấy khiếp sợ, vẻ mặt tràn đầy phức tạp nhìn hắn đi ra thư phòng.

"Trữ Nhạc." Hoa Đóa một mực ngồi chờ đợi ở bên ngoài vừa nhìn thấy hắn đi ra, lập tức đứng lên nghênh đón. Dien.dan'lqd' Minna "Ngươi cùng bá phụ nói chuyện gì vậy?" Thấy vẻ mặt hay nói cười cợt nhả của hắn trở nên nghiêm túc, lòng nàng khẩn trương đến mức thấy đau.

Hắn cầm tay của nàng. "Không có gì." Hắn không muốn làm cho nàng lo lắng, chỉ có thể mỉm cười.

Nàng mặc cho hắn kéo đi, tâm tình lại trở nên rất trầm trọng —— nụ cười của hắn rất cứng nhắc, ánh mắt lại tràn đầy u buồn. . . . . . Nàng biết hắn chỉ là đang an ủi nàng thôi!

Hắn cùng bá phụ cãi nhau sao? Có phải là. . . . . . Vì nàng? Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của nàng trở nên vô cùng chán nản.

***

"Đang nghĩ gì vậy?" La Trữ Nhạc bước vào sương phòng của Hoa Đóa, thấy nàng ngồi ngẩn người trên giường, tiến lên trước hỏi đầy vẻ quan tâm.

Nàng vội vàng lấy lại tinh thần, "Không cógì." Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lo lắng hỏi: "Ta giúp được gì không?"

"Không có, nhưng mà thật là mong gặp ngươi, nghĩ đến muốn xem ngươi trở về chưa." Ngồi xuống bên người nàng, trực tiếp nằm trên đùi nàng, hắn lộ ra nụ cười hài lòng. "Oa ~~ dựa vào thật là thoải mái."

Nàng sợ hết hồn, bởi vì cử động thân mật này mà gương mặt ửng đỏ."Trữ Nhạc, trở về phòng ngủ không phải thoải mái hơn không ?"

"Một người rất cô đơn, ta thích ở chung một chỗ cùng Đóa Nhi." Hắn làm nũng y hệt đứa bé, không muốn rời khỏi chân của nàng.

Bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt gương mặt tuấn tú của hắn, (Xin đừng mang truyện đi nơi khác) trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm cùng sự xót thương—— hắn sợ nàng lo lắng, cam lòng chịu đựng một mình cũng không chịu thổ lộ với nàng một câu, cho nên nàng lén hỏi thăm tin tức từ Đinh thúc, biết nguyên nhân hắn và cha La gây gổ, còn biết chuyện gần đây hắn đang vội vàng xử lý.

Nàng rũ mắt xuống, tay khẽ run quả nhiên Bái Hà không phải là đèn đã cạn dầu*, cho dù lâm vào nguy cơ vẫn không quên trả thù đối thủ.

*Đèn đã cạn dầu: hết sức lực trí tuệ, không làm được gì nữa. (Minna: mình hiểu vậy đó)

Hiện tại người trên giang hồ cũng biết nghĩa lẫm công tử chứa chấp phản đồ Kỳ Tinh giáo, tự mình nhúng tay quản chuyện riêng của người khác, hơn nữa còn có ngụ ý chuyện Hắc Ngục kiếm cũng có liên quan đến hắn.

Bái Hà truyền tin tức ra thành công kích động mọi người, tất cả mọi người đều cho là La Trữ Nhạc không để quy định nghĩa trang trong mắt, là một người tùy hứng làm bậy.

Vì hỏi rõ ràng chân tướng, có một bộ phận người của rút nhân mã ở Kỳ Tinh giáo về, tìm đến nghĩa trang, muốn hắn giao ra phản đồ Kỳ Tinh giáo—— cũng chính là nàng, Hoa Đóa!

Biết mình sớm muộn cũng phải đối mặt với Bái Hà, sau khi cha Hoa qua đời, nàng đã muốn làm tốt sự chuẩn bị cho cuốc đối kháng, nhưng điều duy nhất làm nàng sợ chính là La Trữ Nhạc!

Nàng không sợ chết, lại sợ mình làm cho La Trữ Nhạc bị liên lụy, tất cả chuyện bây giờ đang xảy ra đều là tình hình nàng không muốn thấy nhất ——rõ ràng La Trữ Nhạc là người vô tội, Minna'd.d...l...q...d... lại vì yêu thương nàng mà phải chịu đựng chỉ trích của người khác, chẳng những không thể bồi thêm tiếng vang, mà còn có thể sẽ phải chịu tổn thương, nàng rốt cuộc nên làm gì đây?

Lúc này, bàn tay lớn đang cầm tay nàng. "Đóa Nhi." Mở mắt nhìn vào tròng mắt ưu buồn của nàng. "Ngươi. . . . . ."

Chẳng lẽ nàng đã biết tình cảnh của hắn bây giờ? Không, không thể nào, hắn đã hạ lệnh không cho phép người của nghĩa trang lắm mồm với nàng, nàng không nên biết. Vậy nàng là từ không khí giữa hắn và cha mà phát hiện ra sao? Ừ, điều này cũng có thể.

Hắn mân mê môi dưới, trong đầu suy nghĩ phải làm như thế nào để cho nàng thoải mái.

"Ta thế nào?" Thu hồi ưu sầu, nàng cười cườihỏi.

"Đóa Nhi, ngươi biết ta để ý ngươi chứ?"

"Dĩ nhiên biết."

"Như vậy ta nói cái gì, ngươi cũng sẽ đáp ứng đúng không?"

Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu."Ừ, yêu cầu của ngươi, ta đều sẽ đáp ứng tất cả."

"Chúng ta thành thân đi! Ta muốn ngươi chính thức trở thành nữ nhân của ta, thê tử của ta." Hắn ngồi dậy, Min?na' dien.đan'le'quy.don giọng nói rất nghiêm túc.

Chỉ cần Hoa Đóa trở thành thê tử của hắn, là hắn có thể bảo vệ nàng dưới cánh chim của hắn, bảo vệ nàng một cách quang minh chính đại.

Nàng hít sâu một hơi, hiểu cũng không phải hắn đang nói đùa, lập tức trái tim trở nên thấp thỏm —— nàng thật vui mừng khi hắn cầu hôn, nhưng nghĩ đến mục đích thực sự của hắn, lại thấy vô cùng đau đớn. "Trữ Nhạc, không phải bá phụ không đồng ý cho chúng ta ở một chỗ sao? Bây giờ nói chuyện này dường như quá sớm."

Nàng hiểu lý do hắn nói muốn lập gia đình vào giờ phút này, chính là muốn một mình chịu chuyện phiền phức của nàng.

Hắn chịu khổ đã nhiều, nàng không thể tiếp tục làm như không thấy, nàng không thể liên lụy hắn!

"Là ta muốn thành thân, không liên quan đến chuyện cha ta."

"Tại sao ngươi nói như vậy? Thành thân không phải chỉ là chuyện của chúng ta, ta hi vọng được tất cả mọi người chúc phúc, mà không phải là vội vàng thành thân, giống như là vô cùng bất đắc dĩ vậy." Nàng ôm lấy hắn. "Về sau. . . . . . Sau này hãy nói chuyện này."

"Về sau. . . . . ." Hắn vẫn phải chịu nỗi sợ hãi mất đi nàng bao lâu nữa đây? Vùi mặt vào cổ của nàng, hắn chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.

Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh của Đinh thúc, "Thiếu gia, người ở bên trong sao? Bên ngoài có người tìm người."

La Trữ Nhạc chợt ngẩng đầu lên, "Ta biết rồi." Lại tới nữa sao? Hắn cố giữ vững trấn định, không để cho Hoa Đóa nhìn ra tình trạng khác thường. "Gần đâytương đối nhiều chuyện, ta phải đi."

Nàng gật đầu, hôn một cái vào trán của hắn, "Đi đi!"

Sau một hồi quyến luyến nhìn nàng hắn mới dời tầm mắt đi, thay đổi sắc mặt đang mệt mỏi, tiếp tục đi ra ứng phó phiền toái.

"Trữ Nhạc, ngươi biết không? Minna???? din?dan'le'quy'don Ta cũng rất thích ngươi, ta cũng không muốn làm cho ngươi bị thương tổn. . . . . ." Hốc mắt nàng ửng hồng, âm thanh run rẩy, đấu tranh với chính mình để làm một quyết định.

Cho tới nay đều là La Trữ Nhạc đang bảo vệ nàng, lần này đổi nàng sẽ bảo vệ hắn ——

Đêm khuya yên tĩnh, một bóng dáng nhỏ nhắn leo ra khỏi tường từ trang viên của nghĩa trang , trong tay của nàng ôm một cái hộp, sau một hồi ngẩng đầu đưa mắt nhìn cửa chính trang viên, mới đạp bước chân nặng nề rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv