Bên ngoài, trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn ào ào, Hoa Ngọc Khanh mở to mắt rúc người trong lồng ngực ấm áp của Dịch Phong. Nàng thầm thở dài một tiếng. Nhanh thôi, nàng sẽ phải nói lời tạm biệt với chủ nhân của vòng tay này, nhưng đến bao giờ mới có thể gặp lại đây? Trong lòng nàng không biết vì sao chợt dấy lên cảm giác sợ hãi.
Nàng biết thời gian đã không còn sớm nữa, mặc dù trời còn chưa sáng, nàng đã quen có hắn bên cạnh, nếu phải rời xa, nàng liệu có hóa điên hay không? Cuối cùng không được ngửi mùi vị nam nhân dễ chịu trên phu quân yêu quý, không cảm thụ được vòng tay che chở và rộng lớn.
Cảm nhận lồng ngực ướt, Dịch Phong tỉnh giấc kỳ thực là hắn cũng chả ngủ được, Hoa Ngọc Khanh ngước đầu lên, vừa hay gặp phải ánh mắt ưu thương đang nhìn mình.
-Chàng đã tỉnh?
Hoa Ngọc Khanh khẽ lau nước mắt đọng nơi khóe mắt, thì thầm hỏi. Dịch Phong không trả lời mà ôm chặt lấy nàng, hít sâu mùi hương thơm từ người nàng rồi hôn lên trán.
-Nàng định nhân lúc ta không tỉnh định rời đi sao?
Hoa Ngọc Khanh rùng mình, quả thực là nàng đã có ý định đó, nàng lại tuôn nước mắt dài.
-Cho dù có đi thì phải nói với ta, ta không thích khi tỉnh không thấy nàng đâu.
-Ta...
-Không sao, ta hiểu mà.
Dịch Phong vỗ nhẹ vào cặp mông nàng rồi đứng dậy mặc áo.
-Chàng giận ta sao?
Hoa Ngọc Khanh từ phía sau ôm lấy eo Dịch Phong. Hắn chậm rãi xoay người, bưng lấy khuôn mặt, lắc đầu.
-Không, nàng đã quyết định trở về thì nên đi sớm, môn phái có chuyện mà phải đến tận đây báo thì chắc chắn là có chuyện rồi.
Tiễn Hoa Ngọc Khanh lên xe ngựa, hắn nhìn nàng dần khuất đi mà trong lòng đầy trống rỗng. Hoa Ngọc Khanh đã rời đi thì hắn cũng chả còn lý do mà ở Trường Anh nữa, dự định sau bữa trưa hôm nay hắn đi khởi hành, điểm đến tiếp theo Lạc Dương.
Sáng đã lên đỉnh điểm, người dân nơi đây lại bắt đầu một ngày mới, Dịch Phong thất thểu đi một mình đến các cửa hàng vật dụng cho chuyến đi tiếp theo, để đến Lạc Dương hắn sẽ phải qua Đồng Quan sau đó qua vài địa phương nhỏ Ly Sơn,....
-Dịch thiếu hiệp.
Một gọi đúng là của Xuất Vân đạo trưởng, hắn quay lại thầm nghĩ người này đến gặp mình có chuyện gì sao?
-Xuất Vân đạo trưởng, khỏe.
-Đa tạ, lúc nãy ta có đến Nguyệt Phong trọ tìm thiếu hiệp những lão bản ở đó nói là đã trả phòng, vừa hay lại gặp được thiếu hiệp ở đây, quả là may mắn.
Dịch Phong cười trừ rồi nói.
-Chẳng hay Xuất Vân đạo trưởng đến gặp là có việc?
Xuất Vân đạo trưởng nhìn quanh rồi chỉ vào quán nước gần đó. Hai người đã an vị, ông mới nói.
-Đúng là thiếu hiệp nói, nạn nhân tiếp theo là cao thủ thối pháp "Lam Cước" Hùng Chí Long.
-Ồ
Dịch Phong cũng không quá ngạc nhiên nhưng với tốc độ này thì nhanh quá tính ra mới được có ba ngày.
-Vậy Xuất Vân đạo trưởng đã có dự định gì?
Xuất Vân nhấp chén trà nói.
-Ta chưa có dự định gì, tên sát thủ này quá mức xuất quỷ nhập thần, không để lại dấu tích gì. Ta nhờ thiếu hiệp nếu như trên đường mà có bắt gặp manh mối nào thì hãy báo với ta.
-Cái này quả thực ta không muốn dính dáng đến mong Xuất Vân đạo trưởng thứ lỗi, ngài biết đấy, ta mới xuất môn thôi không thích có phiền toái đến.
Dịch Phong nhẹ nhàng khước từ hắn thật không muốn có rắc rối vào người. Xuất Vân đạo trưởng chỉ còn thở dài buồn bã.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang vô cùng độc hại, khiến những ai để đầu trần đều cảm thấy choáng váng đầu óc. Bên ngoài bắc môn thành Trường An, Dịch Phong đứng ngắm nhìn một hồi rồi rời đi.
Tháng năm ở Trung Nguyên, so với những năm trước thì nóng hơn rất nhiều, người đi đường ai cũng thấy mệt chỉ muốn nhanh chóng về nhà thoát cái oi bức, Dịch Phong thì ngược lại dù cho có đang hối hả đi dưới ánh mặt trời nóng bỏng, khuôn mặt cũng không đỏ lên, hơi thở cũng không có chút gì là khó nhọc.
Hắn đi đã khá lâu rồi, nhìn thấy trước có một mảng rừng cây lớn đã có kha khá người ngồi nghỉ, vừa hay hắn bắt gặp.
-Quái lạ, sao họ đến đây, chả lẽ cũng đến Lạc Dương.
Thiên Sinh Long bắt gặp Dịch Phong cũng ngồi gần đó trong mắt hắn tràn ngập vẻ cừu hận, Dịch Phong cũng không thèm để ý, khinh miệt liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt không ngần ngại dò xét trên người Cung Như Mộng, hắn cố ý trêu tức, Thiên Sinh Long tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Gió không biết đã chạy đến địa phương nào, thời tiết nóng nực khiến lòng người cảm thấy khó chịu. Nhưng thời tiết như vậy không ngờ lại khiến người đi đường nhanh chân lên không ít, phía con đường đầy nắng gắt có người hối hả chạy đến để trốn tránh vầng mặt trời chói chang.
Dịch Phong nhìn thấy có ba người, một cặp đi trước, ai cũng nhận ra là một cặp tình lữ, người phía sau là một thanh niên mà Dịch Phong thấy chắc phải hơn tuổi hắn, trên mặt hiện ra thần thái mờ nhạt yếu ớt. Nhìn từng hơi thở, hắn đoán vị thanh thiếu hiệp này đang bị nội thương nặng nhưng cầm cự đến giờ quả là kỳ tích.
Cặp tình lữ kia, thì người nam bên cạnh khoảng tầm hai sáu, trên khuôn mặt anh tuấn, chớp động một chút tà dị mờ nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý, hai mắt thần quang ẩn hiện, xem ra không phải là một kẻ đơn giản, võ công cũng thuộc nhất lưu cao thủ. Thiếu nữ đi cạnh thập phần mỹ lệ, trên mặt là đôi má lúm đồng tiền lộ ra chút tiếu ý thật sâu, trong ánh mắt hàm chứa vẻ ngọt ngào nhè nhẹ, có vẻ đang rất hạnh phúc.
Lại nhìn về thanh niên phía sau, đôi mắt hắn bồn chồn lo lắng, Dịch Phong thầm nghĩ "Chả lẽ là người này bị cướp người thương", vị thanh thiếu niên này đi chừng vài bước thì ngã ra đất, có lẽ nguyên nhân là bởi ánh nắng mặt trời.
Dịch Phong lắc đầu đứng dậy kéo hắn vào bóng mát, đôi tay áp vào đỉnh đầu thanh thiếu hiệp, truyền vào đó một luồng hàn băng chi khí trong nháy mắt bao phủ quanh người, rất nhanh cảm giác mát mẻ sảng khoái đã xoá đi sự nóng nực mệt mỏi.
Thanh thiếu hiệp kia tỉnh lại nhìn hai phía rồi thấy cặp tình lữ vẫn đang ngồi đây mới thở phào.
-Nước không?
Dịch Phong tu một ngụm rồi đưa đến trước mặt thanh thiếu hiệp kia, chắc do đã khát nước đã lâu nên thanh thiếu hiệp kia uống rất nhanh tràn cả hai bên mép miệng.
-Uống từ từ thôi.
Cảm nhận được dòng nước mát thấm trong người, cơ hồ thanh thiếu hiệp cảm thấy khỏe hơn chút, thanh thiếu hiệp lúc này mới để ý Dịch Phong, liền ôm quyền cảm tạ.
-Đa tạ.
-Không có gì, mà ta thấy ngươi hình như đang theo dõi cặp tình lữ kia, có ý đồ xấu hả? Mà thôi đó chuyện của ngươi, ta là Dịch Phong.
-Tại hạ Ngô Chúc.
Ngô Chúc lại quay sang nhìn cặp tình lữ vừa nói.
-Tên nam nhân kia là đồ khốn.
-Đồ khốn?
Ngô Chúc gật đầu trong lời xuất hiện hận ý cùng không cam lòng.
-Hắn là Tam Trọng hay còn gọi là Tam thiếu, tôn nhi của Tam Lực, người này vô cùng thâm độc, những người biết hắn đều không dám trêu chọc tới hắn, bởi vì võ công của hắn vô cùng cao cường. Nhưng thứ mà làm cho người ta thấy ghê tởm đó chính là bề ngoài lương thiện của hắn nhưng đằng sau lại vô cùng âm hiểm độc địa, thủ đoạn rất độc ác.
Khụ...khụ
Ngô Chúc bất ngờ ho vài tiếng, tay vừa rời khỏi miệng xuất hiện vài vết máu xem ra còn bị xuất huyết bên trong nữa, Dịch Phong áp nhanh vào sau lưng truyền nội khí nói.
-Ngươi bị xuất huyết bên trong.
Ngô Chúc xua tay lắc đầu nói tiếp.
-Nhưng hắn che dấu cực tốt, thiên hạ không có mấy người biết được, người thường hay bị diện mạo anh tuấn giả dối của hắn mê hoặc. kẻ chọc giận hắn cho đến bây giờ toàn bộ đều chết cả, không có lấy một người còn sống. Còn nữ nhân bên cạnh...
Ánh mắt Ngô Chúc đột nhiên trở nên nhu hòa đầy yêu thương.
-Nàng là thê tử sắp cưới của tại hạ, tên Lâm Vũ.