- ...
Triệu Tường Quốc thấy hai người đứng phía đối diện đều im lặng không trả lời, gã mất kiên nhẫn gằng giọng hỏi lại:
- Sao? Không chịu hả?
- Chậc, có gì mà không chịu?
Trương Diệu liếc Bùi Yến ở bên cạnh, dùng ánh mắt ám thị hắn khoan rục rịch làm gì, anh quay đầu nhìn về phía thuyền gỗ nổi.
Thật ra Triệu Tường Quốc không cần đột nhiên bùng nổ, mặt mũi nanh tranh, lộ ra bản tính thì bọn họ vốn định dẫn đầu đi tới trước, cần gì gây chuyện đến nông nỗi này?
Nhưng nhớ lại con Phong Sư Linh đáng sợ vừa trông thấy, không biết dưới bãi biển cát ở phía trước có càng nhiều mai phục không. Những sợi tơ bay trên không trung gần như không thể nhìn thấy cũng khiến người sinh lòng cảnh giác. Nhưng hiện tại hai đồng bạn của họ bị Triệu Tường Quốc và Lưu Vinh bắt giữ, anh và Bùi Yến bị súng chĩa vào uy hiếp, nếu như hiện tại không nghe lời của Triệu Tường Quốc, ai biết gã có gây ra chuyện rắc rối nào khác không? Vì thế Trương Diệu gật đầu đồng ý, cùng Bùi Yến ở bên cạnh xoay người, chậm rãi đi hướng chỗ để thuyền.
Triệu Tường Quốc nhìn hai người cuối cùng chịu nghe lời đi về phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười vừa lòng, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của gã.
Bây giờ Triệu Tường Quốc chỉ cần thật sự nghiêm túc quan sát hai người ở đằng trước, nơi họ đi qua an toàn thì hành động tiếp theo không có vấn đề gì. Hơn nữa nếu đằng trước xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng có người đỡ thay mình, gã chỉ cần đứng yên tại chỗ quan sát là được. Nghĩ những điều này, tâm trạng của Triệu Tường Quốc trở nên vô cùng vui vẻ sung sướng.
Trương Diệu cẩn thận dè chừng đi hướng bãi biển cát phía trước. Mặc dù vừa rồi bọn họ cũng đi con đường này, nhưng gánh nặng tâm lý tuyệt đối không nặng như hiện tại. Lúc đầu Trương Diệu không biết bãi biển cát nguy hiểm, nhưng khi thấy con sâu quái vừa rồi đột nhiên chui ra, anh vững tin xung quanh chỗ đặt thuyền gỗ nổi chắc chắn không dễ đến gần.
Nếu đám thú nhân chọn nơi này làm chỗ đặt thuyền thì chắc chắn phải có nguyên nhân của nó, không chừng quanh thuyền đã chôn cái gì để ngăn cản sinh vật khác đến gần và phá hoại.
Sau lưng Trương Diệu bỗng vang lên giọng trầm thấp cảnh cáo:
- Cẩn thận.
Cánh tay của Trương Diệu bị Bùi Yến từ phía sau kéo lại, anh lập tức phối hợp dừng bước. Ngón tay Bùi Yến chỉ hướng không trung, anh phát hiện khu vực gần chỗ eo lại xuất hiện vài sợi tơ mảnh giao nhau.
Những sợi tơ này khó mà tìm ra nguồn gốc từ đâu, quan sát kỹ thì dường như ghim xéo vào cát, cũng có sợi dính vào vách đá lỗ gió, mỗi sợi tơ góc độ cao thấp khác nhau, khiến người không cách nào phòng ngừa.
Thấy hai người đi phía trước đột nhiên dừng bước chân, không chịu đi tiếp, Triệu Tường Quốc ở phía sau tay kèm người, tay kia cầm súng cảnh giác không kiềm được thúc giục:
- Mấy người đi nhanh lên!
Mặc dù bị súng chỉ vào lưng, Trương Diệu vẫn không nhịn được chửi tục:
- Đệt! Ông muốn đi nhanh nhưng có đi được không?
Nếu không phải sợ chọc giận kích thích Triệu Tường Quốc khiến gã vì trút giận mà ngược đãi Kha Diệc Xảo, Trương Diệu rất muốn chĩa ngón giữa lên cao, hỏi thăm cả nhà 'cục trưởng Triệu'. Nhưng cuối cùng Trương Diệu cố nén giận, hai nắm tay siết chặt, tiếp tục đi phía trước dò đường.
- Tại sao phải nghe lời hắn? Chỉ vì 'súng' trong tay hắn? Hay để ta đi đánh lén hắn?
Nhìn thấy bầu bạn của mình khó chịu, tâm trạng của Bùi Yến cũng bị kích thích cực kỳ tức giận, đôi mắt tràn đầy sát khí, tay cầm cục đá cứng mới rồi moi từ vách đá, hắn tính nhẩm nếu từ khoảng cách này mà ném cục đá thì có thể một chiêu hạ được kẻ địch không.
- Mợ nó! Ông đừng làm bậy!
Nhìn qua đuôi mắt thấy Bùi Yến đi bên cạnh mình trong tay cầm cục đá, Trương Diệu lập tức hiểu ra ý đồ của hắn, vội vàng mở miệng cảnh cáo:
- Cây súng của ông ta bắn ra thứ nhanh hơn cục đá của ông nhiều, làm ơn đừng làm chuyện điên rồ, cha nội! Chốc nữa chúng ta nhìn xem tình huống rồi nghĩ cách, ông ở yên giùm tôi, đừng làm bậy!
Trương Diệu không muốn khiến Bùi Yến lại bị thương đến mức toàn thân máu chảy đầm đìa, rõ ràng thân thể chỉ mới khỏe lại không bao lâu, cần gì cứng chọi cứng với tên cục trưởng khốn kiếp này?
Bị Trương Diệu nhiều lần cảnh cáo, cuối cùng Bùi Yến im lặng nghe theo lời răn của anh, còn trong đầu thì luôn suy nghĩ cách đối phó kẻ khiến người ghét kia.
- Ông có cảm thấy dường như càng đi thì sợi tơ càng nhiều không?
Hai người càng đi tới trước thì Trương Diệu càng cảm thấy có gì đó là lạ. Anh giữ tư thế khó khăn né trái tránh phải, né khỏi sợi tơ giăng đầy, vừa phải căng thẳng thần kinh cảnh giác dưới chân giẫm lên bãi cát có an toàn hay không. Nhưng dù chú ý, né tránh cỡ nào thì số lượng sợi tơ trong suốt từ phía trước bay tới càng lúc càng nhiều.
Né qua né lại, khó còn hơn 007 né tia hồng ngoại, đám sợi tơ gần như trong suốt có thể theo chút gió nhẹ bay lung tung, không có đường lối gì cả, sơ sẩy một cái rất dễ chạm vào chúng nó.
Trương Diệu luôn cẩn thận né tránh, cố đi về phía trước, cách mười mấy cm ở phía trước lại thấy hơn mười sợi tơ trong suốt rũ xuống. Anh lập tức né qua một bên, nào ngờ chân đạp lên bãi cát ở phía sau thì cảm thấy hơi lạ, chỗ chân đạp lên lỏng hơn cát mịn từng đạp lên, anh quay đầu, trông thấy một sợi tơ mảnh trong suốt kéo dài vào chỗ cát anh giẫm lên.
Phát hiện chính mình chạm vào sợi tơ, Trương Diệu thầm nghĩ tiêu rồi. Sợi tơ trong suốt dài mảnh sau khi bị Trương Diệu đạp lên thì yếu ớt đứt làm đôi, Trương Diệu loáng thoáng cảm giác được có cái gì bên dưới bãi cát bị anh đạp lên, nó rục rịch ủi lên trên.
Xoẹt!
Nhiều hạt cát mịn bị hất lên cao tản ra, một con Phong Sư Linh to lớn từ trong đống cát vùi lấp chợt ngửa đầu vọt ra. Bãi biển cát vốn bằng phẳng lập tức trũng xuống một cái hố to, Phong Sư Linh bò ra, mở cái càng to giống dao lưỡi liềm, muốn kẹp lấy Trương Diệu đụng vào sợi tơ của nó.
Trương Diệu vội vàng lùi ra sau, tay vòng ra sau lưng rút ra dao găm bằng đá sắc bén giắt bên hông.
Con sâu này giống con sâu mà anh vừa nhìn thấy, trông như phiên bản tiến hóa của con kia, hình thể to hơn gấp đôi, chân ở hai bên thân sâu dường như dài hơn nhiều. Bởi vậy nên con Phong Sư Linh này không yên phận núp trong đống cát, yên lặng chờ con mồi tự mắc câu, mà là chậm rãi bò ra khỏi đống cát theo hướng Trương Diệu nhanh chóng nhảy sang một bên né đòn tấn công của nó.
- Đệt! Bò ra!
Rõ ràng con sâu vừa rồi kiên quyết vùi mình trong hạt cát, không muốn bò ra.
Trương Diệu chửi thầm, liếc qua bên cạnh, hãi hùng phát hiện trên mặt cát đằng trước, sau lưng, bên trái bên phải bọn họ lục tục đùn lên, càng nhiều con Phong Sư Linh vươn lên từ đống cát màu vàng và trắng, hạt cát mịn từ vỏ lưng màu đen vàng nổi bật rơi xuống đất. Mới chốc lát, Trương Diệu và Bùi Yến đã bị mười mấy con Phong Sư Linh hình thể có lớn có nhỏ, mang theo kim độc bao vây.
Đừng nói là do sợi tơ vừa bị giẫm lên.
Trương Diệu thầm nghĩ, xem ra đống tơ này là đám Phong Sư Linh làm ra, một khi có thứ gì chạm vào thì chúng nó ngủ say sâu trong cát lập tức cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, nhanh chóng chui ra từ hạt cát. Còn về tại sao anh 'may mắn' như thế, đụng một sợi tơ mà động một đống sâu thì anh hoàn toàn không hiểu nổi.