Suốt cả ngày họ đi hầu như không ngừng nghỉ, trừ giữa trưa hái ít trái cây có thể ăn trong rừng, ngồi dưới đất nghỉ ngơi ăn thịt khô mang theo để đỡ đói ra thời gian còn lại đều bận đi đường. Mãi đến buổi chiều, Triệu Tường Quốc đi mấy tiếng đồng hồ đôi chân rút gân run nhẹ.
So tốc độ, thời gian của nhóm người sống sót bọn họ thì Triệu Tường Quốc cảm giác bốn người trẻ tuổi mạnh mẽ hung hãn hơn nhiều.
Tiếp xúc hơn một ngày cho Triệu Tường Quốc cơ hội quan sát đầy đủ nhóm người sống sót trẻ này khác với nhóm của họ. Trong nhóm của họ đến bây giờ chỉ còn ba người, chật vật cạn kiệt sức lực. Bốn người trẻ tuổi thì không thiếu một người, thích ứng tốt, thể lực và tinh lực luôn ở trạng thái dồi dào, tốt hơn nhóm của họ nhiều.
Khi đi săn, đám thanh niên này có thể bắt nhiều con mồi thể tích lớn trở về. Về năng lực hành động cũng chủ động chăm chỉ làm việc kiếm thức ăn, số lượng săn thức ăn đủ để no bụng, thậm chí tìm một số thực vật bổ sung dinh dưỡng bị thiếu. Về thể lực, trong nhóm người trẻ tuổi này người đàn ông cao ráo da ngăm đen, người đàn ông mặt hung dữ đều sung sức, luôn có thể bổ sung thức ăn, không thiếu dinh dưỡng.
Đến bây giờ trên hòn đảo này, người trẻ tuổi còn giữ tinh thần, thể lực dồi dào, không giống ba người bọn họ bị môi trường khắc nghiệt đánh tan tác, cảm xúc tuyệt vọng bao phủ.
Triệu Tường Quốc thầm hối hận, nếu lúc trước không tách nhóm mà cùng hành động với đám thanh niên này thì có lẽ họ đã không khốn khổ như thế. Suy nghĩ này luôn xoay quanh trong óc Triệu Tường Quốc. Nhưng gã chưa từng nghĩ khi đó nhóm Trương Diệu muốn đi thì có chịu chung nhóm với bọn họ không.
Triệu Tường Quốc đi ở phía sau suy nghĩ vẩn vơ, Trương Diệu và Bùi Yến đi đằng trước nhất dẫn đường dường như hơi chậm lại rồi dừng bước, hai người đứng không xa chẳng biết đang nhìn ngó cái gì.
Một lúc sau Trương Diệu quay đầu nói với người phía sau:
- Gần ngay phía trước rồi, các người mau lại đây!
Nghe câu đó đám người đi sau rã rời lập tức phấn khởi, bước nhanh lên trước.
Trương Diệu nhìn bản đồ lá cây trên tay, biết bọn họ đã đến gần khu vực thú nhân giấu thuyền trên bản đồ. Vì kích cỡ lá cây nên chỉ biết đại khái vị trí bên này, còn về con thuyền nằm ở đâu thì hiện giờ anh không tìm được manh mối.
Cây cối mọc hai bên khu vực phía trước dần bị tảng đá thay thế, những tảng đá chỉ có hoa văn màu xám xen lẫn sắc đen đơn điệu dần hiện ra từng tinh thể hình vuông màu trà, càng đi tới trước thì các tinh thể hình vuông càng nhiều.
Tinh thể hầu như trải rộng nguyên tảng đá dưới đất có chất địa nửa trong suốt, trên trời chiếu tia nắng xuống phản xạ ánh sáng chói mắt xinh đẹp. Trương Diệu nhìn bề mặt tảng đá bị những tinh thể kích cỡ khác nhau phủ lên thì thầm kinh thán, cảm thấy bọn họ như đã đi vào lĩnh vực huyền ảo như cung thủy tinh.
Kha Diệc Xảo ngạc nhiên ngồi xổm xuống, cẩn thận vươn tay sờ tinh thể sáng lóng lánh đầy đất:
- Oa, mấy cái này là gì? Là thủy tinh à?
Cảm giác sờ chất địa lạnh lẽo mà cứng rắn, cô choáng ngợp trước hình dạng và số lượng của mớ tinh thể này, chưa từng thấy nhiều cục đá xinh đẹp như vậy đặt sát nhau. Kha Diệc Xảo nghĩ hèn gì lúc mới đến đây thấy phía trước lấp lóe ánh sáng, thì ra là những tinh thể hình vuông dưới đất phản chiếu ra.
Hạng Thần từng tham quan bảo tàng mấy lần, cộng thêm trong nhà hay nhận rất nhiều đá quý, các loại khoáng thạch nên có chút ấn tượng và trí nhớ về chúng.
- Thủy tinh làm sao mọc đầy đất được, tôi đoán mấy cái này giống như đá phương giải gì đó.
- Vậy tức là những cục đá này không đáng giá tiền?
- Dù đáng giá thì cô nghĩ mình có thể bê chúng theo được không? Hừ!
- Cái đó...
Kha Diệc Xảo nhìn đá tinh thể xinh đẹp đầy đất, cứ tưởng chúng nó là thủy tinh ai ngờ bị Hạng Thần phủ nhận ngay, nói chỉ là cục đá không quá quý giá.
Cô không hiểu những tinh thể này là thứ gì, quay đầu hỏi anh Trương Diệu, anh Bùi Yến đi đằng trước:
- Anh Trương Diệu, mấy cái này là gì?
Trương Diệu không nghiên cứu mấy thứ như khoáng thạch, thế là ném vấn đề cho Bùi Yến đứng bên cạnh:
- A... Bùi Yến, ông biết không?
Bùi Yến quan sát tinh thể trải rộng dưới đất, không trả lời ngay. Những tinh thể mọc từ mặt đất trông hơi giống đá phương giải được miêu tả trong sách, nhưng hoàn cảnh sinh trưởng, độ cứng, các khía cạnh khác suy ra chúng nó hơi khác, hắn không thể chắc chắn những tinh thể này là gì. Dù sao đối với người bận rộn đi săn sống sót trên đảo thì hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ nghiên cứu sâu về khóang thạch, cho nên Bùi Yến chậm rãi lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Trương Diệu.
- Bé thấy đấy, Bùi Yến ở trên đảo mà cũng không biết chắc những cục đá này là cái gì. Thôi mấy người đừng rối rắm nhiều, mặc kệ mấy thứ này có đáng giá hay không thì chúng ta đều không mang theo được...
Nếu vàng rơi đầy đất thì Trương Diệu sẽ suy xét đào vài cục mang theo. Còn với những hòn đá chưa biết, lạ mắt, mọc từ hòn đảo kinh dị này thì phải thật cẩn thận, ai biết tinh thể hình dạng kỳ lạ này có phát xạ vật chất có hại gì không, nếu thế thì mất nhiều hơn được.
- Nói cũng đúng.
Nếu đã xác định những cục đá xinh đẹp này là cái gì thì Kha Diệc Xảo không cố gắng đem theo nữa, cô chỉ tò mò hỏi một tiếng. Kha Diệc Xảo đứng lên, phủi vụn đá tinh thể dính vào ống quần, tiếp tục cùng nhóm Trương Diệu tiến lên.
Triệu Tường Quốc, Lưu Vinh đi theo sau đuôi nhóm, khi thấy tinh thể dưới đất phản chiếu tia sáng thì nảy lòng tham, đang suy nghĩ có nên đào một ít mang theo không, khi nghe đối thoại của mấy người kia thì dần bình tĩnh lại.
Bây giờ họ đang rất mệt, muốn đào lên mấy cục đá không biết có đáng giá hay không thì họ cũng bất lực, không có sức mang chúng theo. Cộng thêm bọn họ có thử cạy mớ tinh thể mọc dưới đất, phát hiện chúng nó rất rắn chắc, hầu như gắn liền với đá màu xám đen bên dưới, bọn họ cầm cục đá rải rác giữa khe hở tinh thể, cố gõ nửa ngày mà không một miếng tinh thể nào rơi xuống.
Người phía trước đã đi xa một chút, Lưu Vinh, Triệu Tường Quốc đành thả cục đá xuống, vội vàng đuổi theo. Phía trước toàn là những tinh thể tương tự, hai người có thể thử cố gắng cạy tinh thể ra.
Đất phẳng dần nhô lên cao thành dốc cao, nhóm người phải bấu vào tinh thể hình vuông mọc gần đó mới leo lên phía trên được. Góc độ con dốc càng cheo leo hơn, sau đó vài lần vượt qua con dốc tinh thể góc độ khác nhau, bọn họ cách điểm đến càng gần hơn.
Trèo qua một con dốc đầy rẫy tinh thể hình vuông, Trương Diệu cúi đầu nhìn xuống dưới sau đó rụt cổ về ngay, không thấy con thuyền họ muốn tìm ngược lại bắt gặp một đám thú nhân Xích Kha.
Bọn họ nằm sấp trên con dốc, bò qua đoạn đường đến bên kia thì kéo dài xuống dưới đến mặt đất trũng xuống, dường như mặt đất bằng phẳng bị sức mạnh thiên nhiên xẻ một khe nứt lớn.
Hai bên khe nứt kéo dài xuống dưới, chỉ riêng khoảng cách mặt đất bị tự nhiên tách ra đã rộng gần mười mấy mét. Bên tay phải đường dốc khe nứt kéo dài xuống dưới thấp thoáng một đám thú nhân mà nhóm Trương Diệu hết sức quen thuộc, đám thú nhân từ phương hướng đáy dốc nứt bên kia quẹo qua đây.
Khu vực đáy dốc này dường như nằm trong bản đồ hướng dẫn bằng lá cây, vị trí cuối cùng đánh dấu thuyền được tạo ra từ gỗ nổi. Đám thú nhân đến chỗ này chẳng lẽ cũng là vì chiếc thuyền đó?
Trương Diệu thầm nghi ngờ, không dám tùy ý nhúc nhích, anh và Bùi Yến ngăn lại đám người sống sót khác lục tục tới gần sau lưng, ra hiệu mọi người giữ im lặng, tạm thời đừng ra tiếng.
Mọi người nằm sấp ở chỗ ẩn khuất mé bên sườn núi, im lặng chờ đợi thú nhân rời đi. May mắn bọn họ phát hiện sớm, cộng thêm bọn họ nằm sấp ở sườn núi chỗ cao, không ở khu vực đầu ngọn gió dễ làm lộ mùi, đám thú nhân muốn phát hiện ra, chú ý vài người bọn họ cũng khó khăn hơn.