Hạng Thần khinh thường bĩu môi nhìn Kha Diệc Xảo hớn hở đùa dai, thầm nghĩ cái này có gì vui đâu? Nhàm chán. Nhưng Hạng Thần không ngăn cản hành vi của Kha Diệc Xảo, gã cũng bắt chước cô rón rén đi tới trước.
Kha Diệc Xảo càng đến gần, đôi mắt xuyên qua khe hở lá thực vật dày đặc che thân hình mơ hồ thấy bóng Trương Diệu, Bùi Yến. Cô hưng phấn kích động định lao ra hù người chợt thấy động tác của hai người làm giật mình chững lại, không lại gần hơn.
Hạng Thần đi theo phía sau không biết chuyện gì, muốn bước tới trước nhưng góc áo bị Kha Diệc Xảo vội kéo lại, không cho đi tiếp.
Hạng Thần nhìn tay Kha Diệc Xảo kéo áo mình, khó hiểu ngước đầu lên:
- Sao vậy?
Hạng Thần cẩn thận quan sát qua khe hở lá cây, thấy cảnh Kha Diệc Xảo mới nhìn trộm.
Trương Diệu ngồi trên tảng đá màu khét đen hai tay chống sau người, bị Bùi Yến đứng trước mặt ôm vào ngực. Tay hắn nâng mặt anh ngửa cổ ra sau, dịu dàng quấn quýt hôn môi. Dường như Trương Diệu nói gì đó làm Bùi Yến ôm siết, hai người hôn sâu càng nồng nhiệt. Hôn một lúc lâu sau Trương Diệu cười khẽ, giơ tay lên kéo mạnh Bùi Yến tư thế đứng cao hơn mình khom người xuống, anh mạnh mẽ hôn đáp trả.
Ai khờ đến đâu khi xem tư thế mập mờ vô cùng thân thiết của hai người sẽ hiểu ngay quan hệ của họ là gì.
Hạng Thần quay đầu nhìn Kha Diệc Xảo đứng cạnh mình, khuôn mặt đọng lại vẻ giật mình. Hạng Thần đã phát hiện từ lâu, cũng nghe người trong cuộc thừa nhận nên giờ thấy hình ảnh mập mờ trực tiếp không làm gã có cảm giác khác lạ gì. Cô gái suốt ngày bám dính Trương Diệu, miệng lải nhải không ngừng đột nhiên thấy người anh mà cô tôn sùng là gay, không biết sẽ có biểu tình thất vọng, tan vỡ gì không. Hạng Thần ôm tâm tình xem kịch vui ác ý đoán mò.
Giật mình qua đi trong đôi mắt to tròn của Kha Diệc Xảo không ánh lên cảm xúc phản cảm hay chán ghét, thậm chí không có tia thất vọng, mắt cô vẫn như ngày thường.
Hạng Thần hơi thất vọng, gã nhìn phía trước, hỏi nhỏ:
- Muốn nói gì không?
Đôi tay rũ xuống vô thức xoay lược xương cá, Kha Diệc Xảo khẽ nói:
- Tôi từng thắc mắc sao anh Trương Diệu và anh Bùi Yến thân thiết nhiều thế, thì ra hai người là...
Thật là một cô gái chậm hiểu.
Hạng Thần hừ mũi khinh thường nói:
- Hừ, chuyện rõ rệt như vậy mà bây giờ cô mới biết.
Kha Diệc Xảo giật mình ngước nhìn Hạng Thần:
- Hả? Cậu đã sớm biết?
Kha Diệc Xảo chợt phát hiện thái độ của Hạng Thần rất bình tĩnh, hóa ra gã đã biết từ lâu?
Hạng Thần khinh bỉ liếc Kha Diệc Xảo một cái, trả lời:
- Đã bảo là chuyện rõ ràng như vậy sao tôi không xem thấu được.
Kha Diệc Xảo không nói gì nữa, im lặng vuốt lược xương cá:
- ... vậy à.
Hạng Thần thấy Kha Diệc Xảo đứng yên tại chỗ, chủ động hỏi:
- Cô không tiếp tục hù dọa bọn họ?
Không thấy Kha Diệc Xảo lộ phản ứng như mình đoán trước làm Hạng Thần hơi thất vọng, gã không muốn đứng làm cảnh ở đây nữa.
- Thôi bỏ đi, chờ lát nữa chúng ta hãy đi qua, chờ hai người...
Kha Diệc Xảo nhìn hai người còn đang ôm hôn ngọt ngào, cô cảm giác gò má mình hơi nóng. Cô chưa từng thấy cảnh thật, đặc biệt hai người thân thiết với nhau là anh Trương Diệu, anh Bùi Yến mà mấy ngày nay cô rất quen thuộc, luôn bên nhau.
Kha Diệc Xảo tính đi hù người bây giờ ngược lại bị hù hết hồn.
Nghe nói chờ một lúc nữa mới đi qua, Hạng Thần thuận miệng hỏi Kha Diệc Xảo:
- Cô cảm thấy thế nào?
- Cái... gì cơ?
Hạng Thần bĩu môi hướng hai người bên kia:
- Thì hai người đó.
Hạng Thần thầm nghĩ gã rảnh hỏi chuyện người khác ngoài hai ông kia sao?
- Tôi... cảm thấy... hai người khá xứng...
Hai người anh luôn ăn ý giúp đỡ nhau làm việc, một người dũng cảm tùy ý, một người tài giỏi mạnh mẽ, Kha Diệc Xảo ngẫm kỹ lại mới phát hiện bình thường hai người hành động với nhau đã đủ ám thị mối quan hệ không tầm thường. Cộng thêm anh Trương Diệu, anh Bùi Yến đứng chung một chỗ dù là thân hình hay mức độ ăn ý đều rất hợp nhau, cô thật lòng cảm thấy hai người xứng đôi.
Cộng với trước kia Kha Diệc Xảo nghe đồn bên cấp 3 trường học từng ồn ào một cặp đồng tính luyến. Khi đó đồn ồn ào trong trường hợp, vì nhà trường nghiêm khắc cảnh cáo, phụ huynh phản đối kịch liệt, bạn học thì xem thường nên hai người dắt nhau lên tầng cao nhất trường hợp, cùng nhảy xuống tự sát chết.
Nghe nói hai người kia bình thường biểu hiện khá tốt, thành tích cao, ứng xử hiền hòa. Tiếc rằng cuối cùng bị những tin đồn bậy bạ, mỉa mai dè bỉu, hiện thực đè ép tạo nên kết cục bi kịch, làm người ta thổn thức.
Kha Diệc Xảo chưa từng tiếp xúc hay gặp gỡ đồng tính luyến, nhưng khi cô nghe chuyện cặp đôi đó thì luôn cảm thấy tình cảm của họ không được ủng hộ, còn bị người dồn tới đường cùng chỉ có thể tự sát trốn tránh thật là đáng thương và đáng buồn. Bọn họ chết đi không còn lại gì.
Nên bây giờ khi nhìn hai anh Trương Diệu cũng giống... thì Kha Diệc Xảo không sinh ra chút cảm giác khinh thường, buồn nôn gì cả. Cô cảm thấy tình cảm đó khó khăn vậy rồi, sinh ra tình cảm trong môi trường sinh tồn như vậy càng chân thành tha thiết và không dễ, nên cô nhanh chóng thay đổi tâm trạng, ôm thái độ chúc phúc nhìn chuyện này.
Điều duy nhất làm Kha Diệc Xảo lo âu là sợ mọi người trở về thì quan hệ giữa anh Trương Diệu và anh Bùi Yến sẽ bị người ngoài nói linh tinh. Nghĩ đến đây cô càng đồng tình hai anh Trương Diệu 'bị yếu thế', hy vọng mình có thể bảo vệ, chúc phúc cho họ.
***
- Chết tiệt, hai người kia không rời đi cũng không lại đây, họ muốn làm gì?
Trương Diệu ôm hôn Bùi Yến đến giữa đường thì tâm tình bình tĩnh lại, không sinh ra tính cảnh giác với xung quanh. Bùi Yến nghiêng đầu nhắc bên tai cho anh biết trong bụi lá xương rồng rậm rạp phía xa có hai người ẩn núp. Trương Diệu hơi lúng túng, anh vốn định giả vờ bình thường chờ hai người kia đi ra, nên làm gì thì làm cái đó.
Nhưng mà...
Hai người ẩn núp không bước ra, cũng không bỏ đi, cứ đứng nhìn làm Trương Diệu không biết nên làm sao.
Anh và hắn nên vờ như không biết gì hay kiên nhẫn chờ hai người kia đi ra?
Trương Diệu giơ tay đẩy ra Bùi Yến dù bị người ngoài nhìn cũng không có cảm giác, không chút áp lực, còn muốn tiếp tục hôn môi. Anh từ từ thở hắt ra, gãi đầu.
Trương Diệu quay đầu hét hướng bóng người ẩn giấu:
- Này! Hai đứa nhóc trốn trong kia chưa chịu ra hả?
- ...
- ...
Nghe Trương Diệu kêu, Kha Diệc Xảo và Hạng Thần muốn giả vờ không nghe, không thấy gì cũng khó. Hai người đẩy lá xương rồng che người ra, chậm rãi bước ra ngoài.
Gò má còn nóng bỏng hây hồng, Kha Diệc Xảo mắt láo liên, ngại ngùng liếc trộm hai người, rụt rè chào:
- Anh Trương Diệu, anh Bùi Yến, chào buổi sáng.
Thấy hai người bước ra với phản ứng khá bình tĩnh, Trương Diệu cũng đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên:
- Ừ, chào buổi sáng.
Trương Diệu nhảy người xuống tảng đá, vỗ tro bụi sau người.
Thấy Kha Diệc Xảo ngập ngừng muốn nói lại thôi, anh nhướng mày nói:
- Có gì muốn nói cứ nói ra.