Hai con thằn lằn cái to lớn chết thảm, toàn thân tỏa mùi máu gay mũi. Mấy con Lôi Văn Điệp Tán Tích màu sặc sỡ ban đầu hùng hổ bao vây bao vây bốn người bị hoảng sợ, chúng nó không tiếp tục vây công mà vung đuôi xoay người chui vào bụi tán lá ban đầu, bỗng chốc biến mất.
Hạng Thần, Kha Diệc Xảo đang hết sức vất vả ứng đối lúc này có thể thở phào. Nhìn Trương Diệu, Bùi Yến hạ gục thằn lằn to, Hạng Thần nhặt những mũi tên đã bắn nằm dưới đất, vung vẩy máu rơi sạch rồi nhét vào ống tên. Kha Diệc Xảo thì chạy tới gần Bùi Yến, Trương Diệu, quan tâm tình hình của hai người.
Nhưng khi Kha Diệc Xảo đến gần, thấy Trương Diệu người đẫm máu thì giật mình giơ tay che miệng:
- Anh... Anh Trương Diệu...
Bùi Yến mặt đối mặt cách Trương Diệu khoảng một thước bỗng lên tiếng cảnh cáo Kha Diệc Xảo:
- Đừng đến.
- Anh Trương Diệu bị sao vậy?
Kha Diệc Xảo không giật mình vì người Trương Diệu dính đầy máu, bởi vì cô có thể phân biệt rõ ràng máu màu đỏ nhạt là từ con thằn lằn to đã chết. Khiến Kha Diệc Xảo giật mình là mắt của Trương Diệu và vài biến đổi trên thân thể.
Đặc biệt sau lưng Trương Diệu mọc cái đuôi dài đung đưa. Kha Diệc Xảo hoang mang, anh Trương Diệu bị gì vậy? Tại sao trong đôi mắt đỏ đó xa lạ như thế, giống như một con thú dữ khiến cô sợ.
- Các ngươi đừng tới đây, đi!
Bùi Yến không muốn giải thích cái gì, hắn tập trung chú ý cao độ vào người đứng đối diện. Trương Diệu từ từ đứng thẳng, ngực phập phồng dồn dập, cái đuôi cảnh giác rũ xuống đung đưa qua lại. Bùi Yến bước đến gần.
Cổ họng Trương Diệu lên xuống gầm gừ cảnh cáo:
- Grừ!
Nhưng điều này không khiến Bùi Yến dừng bước, hắn tiếp tục đến gần Trương Diệu hơn.
Bùi Yến gọi tên Trương Diệu, tiến lên trước một bước:
- Trương Diệu...
- Grào!
Trương Diệu chợt vọt lên lao vào Bùi Yến, hắn thì vươn tay nhanh còn hơn anh bắt lấy đôi tay đầy móng vuốt kiềm chặt ở sau lưng anh. Bùi Yến dứt khoát ôm cả người anh lao tới gần, hắn csô gắng muốn cho Trương Diệu bị thú tính khống chế, cảm xúc kích động từ từ bình tĩnh lại.
Cả người Trương Diệu bị kiềm chặt trong ngực Bùi Yến, hại tay bị trói chặt, anh co chân tính đá nhưng cũng bị hắn chặn lại. Trương Diệu không thể tránh thoát, mùi máu trên người kích thích tính tàn bạo trong anh, con mắt đỏ ngầu trợn to, há to miệng mọc hai cái răng nanh dài sắc nhọn trực tiếp tấn công người đứng gần mình nhất, vị trí cần cổ lõa lồ trước mặt. Xuyên qua vải dệt răng nanh cắm phập vào thịt, máu ứa ra từ vết rách, dã tính khiến Trương Diệu bản năng mút cắn.
Bùi Yến ôm chặt người Trương Diệu không ngăn cản hành vi hiện tại của anh, còn thò một tay ra vuốt ve cái đuôi, hắn biết làm vậy sẽ ổn định cảm xúc của anh lại. Hút máu làm anh hưng phấn ngoe nguẩy cái đuôi, lại được nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, Bùi Yến kiên nhẫn trấn an cảm xúc Trương Diệu đã hóa thú.
Hạng Thần thấy tình hình không ổn cũng chạy lại gần, gã nhìn hai người ôm nhau, Trương Diệu thật sự đang cắn Bùi Yến.
- Anh ta... bị gì vậy? Biến dị?
Hạng Thần rất giật mình, chuyện gì thế này?
Kha Diệc Xảo chỉ biết đứng lo lắng suông:
- Tôi... tôi cũng không biết, chúng ta làm sao bây giờ?
Kha Diệc Xảo nghe lời anh Bùi Yến cảnh cáo không dám tùy tiện tiến lên, đứng một bên sốt ruột tay ướt mồ hôi. Kha Diệc Xảo không e ngại anh Trương Diệu đột nhiên thay đổi kỳ lạ có phải đã biến thành quái vật không, cô chỉ cầu nguyện mong rằng mọi người đều bình an.
- Làm gì? Đương nhiên là đi kéo hai người đó ra rồi!
Xem tình hình hiện tại nếu Bùi Yến tiếp tục bị cắn thì sẽ bị hút hết máu, Hạng Thần nhấc chân lên tính lại gần kéo hai người ra.
Bùi Yến vẫn dùng câu cảnh cáo cũ quát ngăn lại Kha Diệc Xảo, Hạng Thần tính đến gần:
- Đừng tới đây!
Trương Diệu đang ở trong ngực hắn được an ủi, khó khăn lắm cảm xúc mới hơi ổn định lại, nhiệt độ thân thể siêu cao đang từ từ giảm xuống, hắn không muốn người ngoài lại gần kích thích anh.
Trương Diệu cảm giác máu trong miệng vị siêu ngon mà lại quen thuộc, dường như anh từng nếm qua, đôi mắt màu đỏ rực yêu dị chớp chớp, lý trí dần quay về. Trương Diệu nhìn kỹ mới biết mình được Bùi Yến ôm chặt, miệng thì đang mút cắn bên cổ hắn. Trương Diệu vụt ngẩng đầu nhìn vết thương bị hàm răng nhọn cắn ngập trong máu, vẫn còn có giọt máu ứa ra. Trương Diệu ngây người, anh không biết mình vừa mới làm gì.
Cảm giác Trương Diệu biến đổi, Bùi Yến gọi thử:
- Trương Diệu?
- Tôi... lại phát cuồng?
Anh bây giờ sao giống bị bệnh chó dài, không lẽ là ảnh hưởng tất nhiên sau khi ăn một miếng trái cây đó sao?
Trương Diệu nhìn chằm chằm vết thương trên người Bùi Yến bị anh cắn nát thịt, mùi máu tanh còn đọng trong khoang miệng. Lòng Trương Diệu dậy sóng dữ, cảm xúc phức tạp. Trương Diệu rất muốn tát mình mấy cái, nổi khùng thì thôi đi tại sao còn tổn thương người ngoài, Bùi Yến mới chỉ lành vết thương chưa được bao lâu.
- Không sao.
Bùi Yến thấy Trương Diệu đã tỉnh táo lại, đôi mắt, cái đuôi, răng biến dị còn chưa mất, ánh mắt hắn nhìn anh rất là bình tĩnh.
Bùi Yến nhỏ giọng an ủi Trương Diệu bị chìm trong cảm xúc áy náy:
- Không đau.
Trương Diệu từ từ đẩy Bùi Yến ra, hiếm khi cảm xúc ủ rũ quát:
- Không đau cái con khỉ! Bà nội nó, lần tới ông đánh tôi tỉnh được không? Để mình ra nông nỗi này sao được!
Nhìn Bùi Yến bị thương, còn do chính anh cắn, biểu tình không oán không hối hận, hỏi sao Trương Diệu không rối rắm?
- Trương Diệu là bầu bạn của ta.
Nên hắn muốn bảo vệ anh, để anh không tự hại mình hoặc làm chuyện gì điên cuồng hơn, để anh ở trong vòng tay hắn bình tĩnh tỉnh táo lại. Bùi Yến cảm giác tình huống lần này không tệ lắm, ít nhất tỉnh lại nhanh hơn lần trước. Dường như cơ thể Trương Diệu bắt đầu dung hợp, kiểm soát tốt hơn thú tính bùng nổ, lấy lại lý tính nhanh hơn.
- Cái đó...
Trương Diệu không biết nên nói cái gì vào lúc này, anh quay đầu liếc thấy Hạng Thần, Kha Diệc Xảo đứng sững sờ nhìn bọn họ.
Trương Diệu nói:
- Đã có con mồi rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi làm thức ăn đi.
- A... được.
Kha Diệc Xảo nhìn anh Trương Diệu dường như tinh thần đã trở về như bình thường, bình tĩnh nói chuyện với cô, nhưng cái đuôi lông xù còn đung đưa sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu khiến cô bần thần, thắc mắc chôn dưới đáy lòng dần chất cao. Cô miễn cưỡng kiềm nén khó khăn không để mình hỏi hàng loạt câu.
Có thể thấy khu vực dưới khe núi có khá nhiều giống loài ở lại nên mới gặp bầy thằn lằn nguy hiểm này. Nếu tìm đại một chỗ dưới đất trú tạm thì không an toàn. Bốn người cần chỗ nghỉ ngơi ngước đầu lên nhìn hướng Bùi Yến chỉ, vách đá cao vút cheo leo có một chỗ ẩn núp thích hợp cho họ vào đêm nay.
Theo hướng Bùi Yến chỉ ba người thấy một mặt đá phẳng nhô ra trên độ cao cỡ mấy chục mét. Nó dựa vào vách đá, lõm vào trong thành cái hang nửa lõm, nếu leo lên nghỉ ngơi trên mặt đá bằng kia thì có thể tránh khỏi nhiều sinh vật hoạt động dưới đất. Hơn nữa vách đá lõm vào trong khá sâu, có thể rúc người vào trong che chút gió, một địa điểm tuyển chọn không tồi. Thế là bọn họ quyết định nơi ẩn náu cuối cùng là trên vách đá.