Bùi Yến đứng bên cạnh dường như đã thấy rõ sinh vật trong thực vật là gì, giải thích giùm Trương Diệu:
- Là Lôi Văn Điệp Tán Tích.
Trương Diệu nghe Bùi Yến giải thích, lặp lại lần nữa:
- Lôi Văn Điệp Tán Tích?
Thằn lằn là thứ bao lớn, có tính công kích bao nhiêu đối với bọn họ?
Trương Diệu không kịp nghĩ lâu thêm một giây, dường như ngửi được mùi xa lạ của bốn người nên sinh vật ẩn dưới tán lá sặc sỡ dần chui ra từ tận cùng lá cây.
Thân mình dài hơn một mét, màu da giống hệt thực vật dưới thân chúng, bụng màu cam, lưng màu lam sẫm có lốm đốm lam nhạt thành đồ án hình sét. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy da chúng nó rất thô ráp, toàn thân là các cục u li ti tổ hợp, vảy xếp ngay ngắn hàng ngang, tứ chi chắc khỏe có móng vuốt bén, đuôi dẹt dài như thanh kiếm, vảy phần đuôi rẽ thành hai hàng. Cái mồm há to đầy răng nanh, đầu lưỡi giống rắn độc phần chóp tách nhánh đang co vào thụt ra đung đưa.
Hơn mười con thằn lằn to đột nhiên lao ra, không đùa được, màu sắc sặc sỡ như vậy, lại đang trong núi hoang rừng vắng, giống loài càng rực rỡ màu sắc thì càng khó phỏng đoán sự đáng sợ của chúng nó.
Trương Diệu nhớ hình như thằn lằn có răng, nhưng dù thật sự có cũng không giống như bây giờ anh thấy. Miệng mấy con thằn lằn này sắc bén to lớn còn mọc lởm chởm ba hàng.
Thôi, anh vốn không nên ôm ý tưởng so sánh sinh vật trên hòn đảo này với sinh vật từng thấy.
Kha Diệc Xảo nhìn Lôi Văn Điệp Tán Tích bò tới gần bọn họ, không ngừng phát ra tiếng rít, cô siết chặt mâu ngắn trong tay.
Kha Diệc Xảo hỏi một câu rất là dư thừa trong tình huống này:
- Chúng nó... sẽ tấn công con người sao?
Trương Diệu nhìn đám Lôi Văn Điệp Tán Tích sặc sỡ bò càng lúc càng gần hơn:
- Cô bé cảm thấy chúng nó lại đây... là muốn bày tỏ thân thiện sao?
Trương Diệu tuyệt đối không tin đám thằn lằn này lại đây chỉ để chào hỏi bọn họ.
Lôi Văn Điệp Tán Tích bò đến gần bốn người còn vài mét bỗng dừng lại, hai bên không nhúc nhích. Mấy giây sau Lôi Văn Điệp Tán Tích đột nhiên ngửa đầu, cổ họng phồng ra, phía sau cần cổ như cây dù bung ra lớp da nhăn màu lam ngoài rìa răng cưa vòng quanh sau cổ chúng nó, hành động này biểu thị khí thế hùng hổ và năng lực uy hiếp. Chúng nó không ngừng phát ra tiếng rít lao nhanh hướng nhóm Trương Diệu.
Trương Diệu lùi lại một bước hét to với những người khác:
- Đệt! Các người cẩn thận chút, đừng bị chúng nó cắn trúng!
Loại thằn lằn dù to màu sắc sặc sỡ này không ai biết hàm răng sắc bén và nước bọt đặc kẹo trong suốt của chúng có chứa bệnh khuẩn, độc tố chết người gì không. Nếu có người bị cắn thương vô tình cảm nheiẽm trúng độc, trong túi của Trương Diệu còn một ít trái cây có thể chữa lành vết thương nhưng không thể trị hết các loại độc được. Bây giờ cách ứng đối duy nhất là cẩn thận né tránh và đánh trả.
- Không cần anh nhắc chúng tôi cũng biết!
Ai mà muốn bị đám thằn lằn dù há mồm nhe ba hàng răng nanh dày đặc cắn trúng? Nếu bị cắn một miếng chắc chắn sẽ bị xé rớt mảng thịt to. Hai tay Hạng Thần kéo căng cây cung, tên đã cài sẵn chĩa vào đầu con Lôi Văn Điệp Tán Tích cách gã gần nhất đang đà lao tới. Hạng Thần nhanh chóng bắn mũi tên bay ra.
*Xoẹt phập!!
Mũi tên thẳng tắp sắc bén ghim vào sọ não dẹp của Lôi Văn Điệp Tán Tích, từ bên này xuyên qua bên kia đầu. Da nhăn dựng đứng sau cổ thằn lằn dù xẹp xuống, nó ngã lăn sang bên.
Hai tay Trương Diệu chộp miệng con Lôi Văn Điệp Tán Tích đang giơ chân trước lên, chỉ dùng hai chân sau đứng thẳng định táp anh. Trương Diệu gồng sức bẻ miệng con Lôi Văn Điệp Tán Tích cố gắng há to phải khép lại.
Nhưng Lôi Văn Điệp Tán Tích bị Trương Diệu kiềm chặt không hề yếu thế, cái đuôi dài giơ lên quất vào người anh. Trương Diệu nhanh chóng dùng một tay cố định miệng rộng của Lôi Văn Điệp Tán Tích, tay kia thì rút dao găm ra chém mạnh vào cái đuôi vảy.
Hầu như không có thứ gì cứng hơn là dao găm làm bằng khoáng thạch đặc biệt trong tay Trương Diệu, dù vảy của Lôi Văn Điệp Tán Tích rất dày nhưng đụng phải dao găm cũng bị cắt rách. Khi đuôi của Lôi Văn Điệp Tán Tích quất mạnh qua chạm vào dao găm liền bị cắt rách, thịt màu đỏ bị lưỡi dao bén cắt chảy máu.
Thừa dịp Lôi Văn Điệp Tán Tích quá đau rút đuôi về Trương Diệu siết chặt con dao đâm vào một đầu thằn lằn dù, tay nhấn mạnh rạch xuống. Thằng lằn dù vùng vẫy trên người Trương Diệu giây lát cứng đơ, hắn ném xác thằn lằn sang một bên tranh thủ thời gian xử nhiều con Lôi Văn Điệp Tán Tích hơn bò lại gần.
Mấy ngày qua giết động vật đổ máu đã rèn luyện lá gan cho Kha Diệc Xảo, lúc này cô phồng lên can đảm dũng cảm đấu với đàn thằn lằn dù bò tới gần mình. Kha Diệc Xảo giơ mâu ngắn dùng đầu nhọn chỉ hướng một con Lôi Văn Điệp Tán Tích đang áp sát.
Lôi Văn Điệp Tán Tích chợt nâng nửa người lên đứng thẳng nhào tới, Kha Diệc Xảo cắn răng siết chặt vũ khí đâm vào dưới cằm mà con thằn lằn giơ cao. Mâu ngắn sắc bén từ vị trí vảy cằm mỏng nhất đâm xuyên vào.
Kha Diệc Xảo cảm giác Lôi Văn Điệp Tán Tích bị đâm trúng ngã xuống đất, hai tay cô siết chặt phần gậy gỗ cúi người nhấn mạnh vào trong hơn.
Qua một lúc Kha Diệc Xảo thấy máu từ vết thương bị đâm rách dọc theo cây mâu dựng thẳng chảy xuống, vì trọng lực nên Lôi Văn Điệp Tán Tích bị đâm từ cằm xuyên vào miệng lúc nó té xuống đất thì cái đầu rũ xuống ngay đường cây mâu. Mâu ngắn thò ra từ cần cổ dày, vết thương lấy mạng, Lôi Văn Điệp Tán Tích tắt thở.
Lần đầu tiên độc lập giải quyết sinh vật hung mãnh hơn mình, Kha Diệc Xảo rất là vui vẻ, tim đập nhanh còn chưa lấy lại tinh thần từ cẳm xúc căng thẳng. Kha Diệc Xảo đứng thẳng dậy gồng sức mạnh rút mâu ngắn ra khỏi đầu Lôi Văn Điệp Tán Tích.
Kha Diệc Xảo vui vẻ báo cáo với mấy người khác đang vội giết Lôi Văn Điệp Tán Tích:
- Tôi đã giết được một con thằn lằn!
Hạng Thần lại rút một mũi tên ra khỏi ống đựng tên treo sau lưng, gã phỏng theo mấy mũi tên Bùi Yến làm cho mình tự làm nhiều tên hơn. Hạng Thần bắn vào đầu một con Lôi Văn Điệp Tán Tích đang lao tới, tên bay nhanh đi.
Kha Diệc Xảo mới giết một con đã mừng hết cỡ, Hạng Thần lập tức khinh thường nói:
- Xì, mới có một con có gì đáng tự hào, tôi đã giết mấy con rồi.
Giết một con khiến Kha Diệc Xảo tăng thêm niềm tin, cô siết chặt mâu ngắn dáng vẻ tự tin hơn đối diện con thằn lằn dù tiếp theo bò tới gần:
- Đây là lần đầu tiên tôi giết chết được!
Trương Diệu nhìn lướt qua mọi người, cảm thán đúng là hoàn cảnh tạo nên con người. Hai đứa nhóc bị anh phán là mảnh mai đã nhanh chóng trưởng thành trên hòn đảo này, chẳng những không vướng chân còn giúp đỡ được một chút, thật là cảm tạ trời đất.
Khi Trương Diệu quay người đi dùng chân đạp lưng Lôi Văn Điệp Tán Tích, mâu ngắn đâm vào người con thằn lằn khiến nó nhanh chóng mất mạng. Trương Diệu ngước lên thấy Kha Diệc Xảo cầm mâu ngắn tăng thêm niềm tin bỗng đứng sững tại chỗ, ngây người đứng yên. Trương Diệu cau mày, anh mới vừa vui mừng vậy mà sao giờ cô sững sờ rồi?