Tay Kha Diệc Xảo nâng một cái cây chớm nụ hình đèn lồng, màu hoa từ hồng đổi sang tím, lá cây màu xám tro hẹp dài uốn cong, phần rễ cây treo mấy trái cây hình tròn nhánh tím. Kha Diệc Xảo đang nghiêm túc miêu tả màu sắc, hình dạng thực vật này vào quyển sổ to cỡ bàn tay.
Quyển sổ này là nhóm Trương Diệu lục từ cái hang Lão Hồ ở, không biết lão lấy của người bị hại vô tội nào. Trừ một quyển sổ ra còn tìm được một cây bút bi xài được, Trương Diệu cảm thấy mấy thứ này không dùng được gì nên cho Kha Diệc Xảo hết.
Kha Diệc Xảo đang vùi đầu tập trung, người nằm sấp trên tảng đá dẹp trong hang, cầm cây bút bi còn sót lại thật cẩn thận, miêu tả thực vật kèm theo thuyết minh tỉ mỉ vào cuốn sổ.
Trong những ngày Trương Diệu và Bùi Yến rời đi Kha Diệc Xảo cũng muốn cố gắng làm điều gì đó, chứ không phải chỉ yên lặng chờ đợi hoặc thẫn thờ không làm gì hết. Kha Diệc Xảo bỗng nảy ra ý cầm cuốn sổ và bút bi ghi lại các thứ có thể ăn hoặc không ăn được trên đảo này, ghi chép kỹ càng công năng, hiệu quả của chúng nó vào cuốn sổ, thực vật có độc hay không độc miễn ghi lại đầy đủ thì rồi sẽ có ích. Dù không giúp được gì coi như rèn luyện khả năng ghi nhớ, hiểu rõ hơn các thứ trên đảo.
Mấy trang đầu cuốn sổ toàn ghi lại những động thực vật mấy ngày nay đã ăn trên đảo, Kha Diệc Xảo vẽ theo trí nhớ kèm theo chữ thuyết minh. Thực vật trái cây có thể ăn như vài thứ Bùi Yến từng hái, hoặc thực vật dùng để tiêu độc, cầm máu, đuổi sâu vân vân cũng được Kha Diệc Xảo ghi lại.
Kha Diệc Xảo có trí nhớ rất dai, chuyện qua vài ngày nếu cô nhớ lại thì có thể nhớ kỹ từng chi tiết. Vì ưu điểm nhỏ này giúp cô luôn có điểm thành tích rất tốt, tuy xui xẻo rớt máy bay lên hòn đảo này, về thể lực, khả năng sống sót của Kha Diệc Xảo yếu hơn người trưởng thành, yếu hơn đàn ông một chút, nhưng cô luôn cố gắng phát huy ưu điểm của mình. Kha Diệc Xảo không muốn mình trông vô dụng, rườm rà.
Bây giờ Kha Diệc Xảo muốn dùng cách viết vẽ thực vật để rèn luyện mình, thuận tiện cho qua thời gian rảnh rỗi không biết làm gì.
Kha Diệc Xảo khó khăn vẽ xong hình dạng thực vật trong tay, cô dùng bút đánh dấu mấy nét cuối, lỗ tai nghe có tiếng bước chân vang lên. Kha Diệc Xảo vội ngước đầu lên nhìn ra ngoài, thấy Hạng Thần lưng cõng cung tên, tay xách một động vật ba đầu dường như là loài chim đi vào hang.
Kha Diệc Xảo lật đật đứng lên chạy lại cầm giúp xác loài chim ngực thủng lỗ máu, giọt máu không ngừng tràn ra ngoài. Con chim ba cái đầu, miệng dẹp như vịt, có sáu móng vuốt thô ngắn, không có màng kết dính lại, cánh giang hai bên ít nhất cỡ ba mét. Phỏng chừng là loài chim bay trên trời bị Hạng Thần cầm tên bắn trúng.
Kha Diệc Xảo lấy một miếng lá cây ra hứng máu không ngừng trào ra từ phần bụng, lo lắng hỏi:
- Mang thứ này nhỏ máu dọc đường về có khi nào hấp dẫn động vật khác tìm đến không?
- Xì, sợ gì. Lúc sắp vào hang tôi nhổ tên ra nên máu mới chảy, cô mau chóng làm thịt nó là ổn.
Hạng Thần tháo cung tên sau lưng đặt xuống đất, huơ hai tay thư giãn, thuận miệng dò hỏi:
- Hôm nay như thế nào?
Kha Diệc Xảo xách con chim chết lên, tay kia nâng hờ bước tới một góc đã lót sẵn lá cây to, bắt đầu làm thịt. Hiện giờ Kha Diệc Xảo đã có thể bình tĩnh nhìn xác động vật đổ máu chết.
Trong mấy ngày chờ đợi, Kha Diệc Xảo trừ lúc rảnh rỗi ghi chép về động thực vật ra còn phồng can đảm thử làm thịt xác những động vật bị bắt.
Mấy ngày trước Hạng Thần săn mồi trở về, vì lấp đầy bụng nên thử tự chặt xác con mồi. Kết quả là những con mồi gã khó khăn bắt được bị chặt nát bấy, xương da lông thịt hỗn hợp lại, nội tạng cũng nát vụn, Hạng Thần thì cả người bê bết máu. Cuối cùng hai người chỉ lột được chút ít từ con mồi to lớn, buổi tối đủ nấu ít canh thịt húp miễn cưỡng no bụng.
Từ nay Kha Diệc Xảo lo công tác làm và nấu ăn, tuy ban đầu cô rất sợ làm những động vật máu chảy đầm đìa, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng cảm giác đói, khát vọng ăn chiến thắng nỗi sợ, Kha Diệc Xảo phồng can đảm chặt con mồi còn dính da lông đầu tiên trong đời cô, lột da nó ra, moi nội tạng ra, nấu chín thịt xương.
Lúc ở nhà Kha Diệc Xảo thích tự nấu ăn, không ngờ có ngày lên đảo phát huy tài nấu ăn của mình. Ở nhà nấu thịt là người nhà mua từ siêu thị, dùng tấm ni- lon bao sạch sẽ, không có chút máu hay thịt vụn dính vào, còn bây giờ Kha Diệc Xảo phải làm thịt động vật có đầu có chân.
Kha Diệc Xảo đặt động vật lên miếng lá cây, quay đầu lấy vỏ trái cây rỗng đặt bên cạnh lại hứng dưới miệng vết thương chảy máu, rồi đến góc chứa lá cây xua trùng rải một ít xung quanh cái xác. Kha Diệc Xảo lục ra một dúm cỏ như rong biển trùm lên phần thịt che mùi máu gay mũi, sau đó xoay người dán loại rong biển này lên vệt máu dài kéo ra ngoài hang. Ngôn Tình Sắc
Loại thực vật này sẽ tỏa mùi hương thoang thoảng nhanh chóng giấu đi mùi máu trong không khí, dùng nó có thể miễn cưỡng tránh khỏi những động vật săn mồi có mũi thính không tìm thấy hang động bọn họ ở, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước. Nếu vì mùi máu thực vật hấp dẫn động vật ăn thịt to lớn đáng sợ tìm đến thì rất tệ.
Chờ dọn xong hết vết máu dưới đất rồi Kha Diệc Xảo mới rảnh trả lời câu hỏi của Hạng Thần:
- Hôm nay cũng tốt đẹp, tôi vẽ thêm hiệu quả của ba loại thực vật. Nếu không nhờ hôm qua cậu ăn bị tiêu chảy thì tôi không biết thực vật mọc hoa kia có cách dùng đó.
Nhớ chuyện ngày hôm qua là Hạng Thần thấy mất mặt, nhưng trước người ngoài thì cố gắng ra vẻ ta đây không thèm để ý:
- Hừ! Tôi thấy hình dạng nó cứ tưởng ăn được...
- Chưa thấy qua thực vật mà cậu dám ăn! Anh Trương Diệu, anh Bùi Yến đã nói cho chúng ta biết thực vật nào có thể ăn rồi, thế mà cậu cứ đòi thử cái thứ chưa từng nếm qua đó!
Hôm qua hai người đi hái thực vật, Hạng Thần thấy thứ kia cứ đòi mang về ăn thử, Kha Diệc Xảo ngăn cản mãi không được. Sau khi mang về nấu chín, chỉ ăn một miếng liền có hiệu quả, may mắn thực vật kia chỉ hại Hạng Thần tiêu chảy một đêm liền khỏe lại. Nễu thứ đó là kịch độc thì Kha Diệc Xảo không biết nên làm sao, cô không tìm được nơi nào để cầu cứu.
- Cũng tại hai người kia nói những thứ có thể ăn đều dở tệ.
Bùi Yến cho hai người vài loại thực vật hoặc đắng hoặc chát, khó ăn muốn chết, nên Hạng Thần định tìm thực vật khác. Ai ngờ thực vật mà Hạng Thần cảm thấy có thể ăn lại hại gã suốt đêm không ngủ ngon, bộ dạng thê thảm còn bị cô bé nhỏ tuổi hơn mình nhìn thấy. Qua đợt này Hạng Thần thề gã không bao giờ dám ăn bậy nữa, mùi vị bị tiêu chảy rất khó chịu, vì sống sót tốt nhất ráng chịu đựng ăn thực vật đắng chát vậy.
Nhưng qua luyện tập rèn luyện, săn thú thành lựa chọn kiếm đồ ăn của Hạng Thần. Gã dùng cung tên Bùi Yến tạo ra cho mình, mấy ngày qua gã bắn tên ngày càng thuận tay, xác suất bắn trúng con mồi tăng lớn rất nhiều.