Khi Bùi Yến cởi hết quần áo của hai người, hắn dán lưng anh, cúi đầu hôn lưng hình xăm màu đen gợi cảm, vuốt ve đuôi Trương Diệu vì bị lột hết đồ nên không thoải mái vẫy tới vẫy lui.
Qua ánh trăng sáng, Bùi Yến thấy rõ cây gậy của Trương Diệu kích động đứng thẳng vì bị hắn sờ tới sờ lui. Bản thân Bùi Yến cũng cứng ngắc, hắn hấp tấp cọ sát nó vào mông anh.
Bùi Yến thò tay tới trước vuốt ve phân thân Trương Diệu, hắn nhớ cách anh đã chỉ cho, lên trên xuống dưới. Bùi Yến hầu hạ khiến Trương Diệu trong vòng tay hắn càng thêm hưng phấn, rướn người phối hợp.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu mắt mê ly, biểu tình gợi cảm quyến rũ thở dốc trên người hắn, Bùi Yến không kiềm dđược quay đầu hôn môi Trương Diệu, mặc cho bờ môi đã đầy vết rách lại bị cắn nát.
Cái của Bùi Yến càng lúc càng cứng ngắc, hắn nhớ động tác giao phối của các thú nhân. Hắn sốt ruột tách đôi chân Trương Diệu ra, tay sờ khe mông, đụng vào lỗ nhỏ mềm khép chặt. Bùi Yến sốt ruột muốn đâm cục than nóng vào trong.
Trương Diệu bị tách hai chân ra, cái đuôi thật tự nhiên rũ xuống dưới che phần thân dưới, ngăn cản Bùi Yến định đâm mạnh vào.
Bùi Yến thấy Trương Diệu bản năng phòng ngự cuộn người lại, từ sau lưng cong tới trước, cái đuôi che kín mông. Bùi Yến muốn kéo cái đuôi ra, ai ngờ đuôi che càng kín không chịu thả ra.
Bùi Yến vắt óc nghĩ nên tìm cách nào giải quyết thì ánh trăng màu tím kỳ dị trên bầu trời dần biến mất. Kỳ quang ánh trăng tím bảy năm một lần đã tới lúc kết thúc. Khi sắc trăng trở về màu trắng vốn có, rừng nấm từ màu tím mông lung biến về thế giới bạc trắng.
Khi kỳ cảnh kết thúc, cái đuôi sau lưng Trương Diệu cũng biến mất, móng vuốt nhọn cào lưng Bùi Yến trở về móng tay con người bình thường. Đôi mắt đỏ diễm lệ dần tan rã, màu đen bình thường khuếch tán.
Nhưng Bùi Yến không rảnh chú ý mấy dấu hiệu đó, thấy cái đuôi cản trở đã biến mất, cái lỗ hấp dẫn kêu gọi hắn. Bùi Yến từ nửa ôm Trương Diệu đến đè anh xuống bãi cỏ, một tay nhấc chân thon dài của anh lên, định đút phân thân trướng đau vào.
- Má ơi, làm cái khỉ gì vậy!?
Trương Diệu vừa tỉnh lại cảm giác có điều không đúng, khi Bùi Yến kéo mắt cá chân anh lên thì Trương Diệu đẩy hắn ra, nhanh chóng bật người dậy. Trương Diệu phát hiện người không mảnh vải che thân, Bùi Yến bị anh đẩy ra thì cũng toàn thân trần trụi.
Cái... cái quái gì vậy?
Trương Diệu không hiểu ra sao.
Rõ ràng lúc anh ngủ mọi chuyện đều bình thường sao vừa tỉnh lại đã ra thế này?
Trương Diệu trừng Bùi Yến tính sờ mình, anh đặt câu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Trương Diệu?
Bùi Yến phát hiện Trương Diệu mở miệng nói chuyện, hắn mới chú ý thấy đôi mắt, móng vuốt của anh đã mất, trở về bộ dạng thường ngày. Thấy Trương Diệu tỉnh táo, Bùi Yến càng hưng phấn hơn. Mặc dù Trương Diệu dã tính không tệ, nhưng Bùi Yến thích nhất là anh lúc bình thường, làm hắn mê mẩn.
- Tôi bị sao vậy? Và... hai ta đang làm gì đó?
Trương Diệu muốn đẩy Bùi Yến ra nhưng không thành công, ngược lại bị hắn đè xuống, va chạm mạnh làm anh ho khan. Trương Diệu bản năng cảm giác có nguy hiểm ập đến.
Bùi Yến ấn chặt Trương Diệu, hắn không mở miệng giải thích cái gì mà lại kéo hai chân anh ra. Cảm giác cái thứ cứng rắn đang đặt ngay giữa mông mình, trong đầu Trương Diệu kéo còi cảnh báo.
Trương Diệu vội ngăn cản:
- Đủ rồi, ông không được nhúc nhích!
Bùi Yến không nghe lời Trương Diệu, hắn càng hưng phấn thẳng tiến chỗ mềm mại kia. Nhưng nơi đó chưa được khuếch trương, không chứa nổi vật khổng lồ của Bùi Yến, làm hai người cùng ăn đau.
Bùi Yến nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:
- Không vào được.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu đau đến mặt nhăn nhúm, hắn rất là thắc mắc. Rõ ràng hắn thấy các thú nhân đều làm như vậy, đâu có gì khác?
- Chết tiệt, chết tiệt! Đương nhiên là không vô được!
Trương Diệu bật người muốn đứng dậy nhưng bị Bùi Yến đè xuống.
Trương Diệu xoay người trừng Bùi Yến, tức giận mắng:
- #$%&! Tôi mới ngủ có một giấc vì sao biến thành như thế này? Tôi làm gì chọc ông hả?
- Là ngươi chọc trước...
Bùi Yến nhớ rõ mới rồi Trương Diệu chủ động liếm mặt của hắn, Bùi Yến tạm thời mất trí nhớ, hắn không nhớ là hắn liếm anh trước, hắn không nhớ gì hết!
- Rốt cuộc ông muốn làm gì?
Trương Diệu vùng vẫy mấy lần muốn đứng dậy nhưng lại bị đè xuống, anh uất nghẹn câm nín. Trương Diệu muốn đánh Bùi Yến, nhưng nghĩ đến vết thương trên người hắn chỉ vừa khép lại, hai người lại đang trần truồng. Trương Diệu ngẫm nghĩ, quyết định giao lưu ngôn ngữ đàm phán với hắn.
Bùi Yến trả lời nhanh, gọn, đơn giản mà sáng tỏ:
- Làm tình.
- ...
Trương Diệu im lặng hơn mười giây, anh thật tình không biết lúc này nên có phản ứng gì. Tại sao đột nhiên biến thành tình huống này? Trương Diệu nhìn người mình, thấy da đầy lấm tấm đỏ, chắc toàn nhờ 'công' Bùi Yến.
Trương Diệu bực bội vuốt tóc, muốn nghiêm túc thảo luận với Bùi Yến một phen.
Trương Diệu chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì Bùi Yến kiềm chặt anh đột nhiên cúi người, hôn chặn bờ môi sắp thốt nên lời. Lưỡi hắn nhanh nhẹn chui vào, quét qua khoang miệng, nướu.
Nụ hôn sâu triền miên làm người choáng váng chấm dứt, môi mỏng dán sát môi Trương Diệu không muốn rời đi, mút nghiền bờ môi anh, lưu luyến không rời. Qua một lúc Bùi Yến cất tiếng nói vì chất chứa dục vọng mà thanh âm trở nên khào khào.
- Trương Diệu... Trương diệu... Chúng ta làm tình đi...
- Ưm... Tại sao?
Trương Diệu muốn tránh né Bùi Yến hôn nhưng thua, anh bị hôn toàn thân nóng bỏng, không biết nên làm sao đẩy hắn ra.
- Ngươi đã nói ta là bầu bạn tốt, nên chúng ta làm đi... ta muốn...
Phân thân nóng cháy dán sát bụng Trương Diệu, mập mờ cọ sát da anh. Bùi Yến thấy Trương Diệu hé môi, trực gaics không may, hắn vội dùng miệng ngăn lại chữ không sắp thốt ra.
Phát hiện Trương Diệu đinh từ chối là Bùi Yến sẽ hôn tới tấp h,ôn đến đầu óc anh mơ màng, choáng váng muốn xỉu. Về lượng hô hấp Trương Diệu luôn thua Bùi Yến.
- Này tôi... ưm...
- Khôgn mà... ư...
- Tôi... a ư...
Mấy lần muốn nói từ chối đều bị Bùi Yến hôn chặn lại, dường như hắn quyết tâm không muốn nghe lời từ chối. Trương Diệu câm nín, cục tức nghẹn trong bụng, nhưng rồi bộ dạng đáng thương tội nghiệp cố gắng chịu đựng của hắn làm anh mềm lòng không thể nổi cáu. Sau khi bị chặn miệng hôn không biết bao nhiêu lần, Trương Diệu mất kiên nhẫn.
Thừa dịp Bùi Yến chưa kịp hôn tiếp, Trương Diệu hét lên:
- Chết tiệt, đừng hôn nữa, muốn làm thì làm đi!
- ... tốt!
Nghe Trương Diệu phản xạ nói câu đó, nói xong anh rất muốn vả miệng mình, Bùi Yến cười toe toét. Khuôn mặt con lai khắc sâu đao tước đẹp trai bỗng chốc trở nên dịu dàng, đôi mắt nâu nhạt tỏa tia sáng chói mắt. Môi trường xung quanh âm u kỳ dị bị nụ cười của hắn chiếu sáng.
Trương Diệu thì phát hiện mình lỡ mồm nói cái gì xong rất muốn đánh chết mình. Bà nội nó, bị hôn mụ người sao? Dám đồng ý loại chuyện này? Tuy Trương Diệu từng nghiêm túc suy nghĩ mối quan hệ giữa anh và hắn như thế nào, nhưng anh không ngờ sẽ phát triển mau như vậy.