Mắt người phụ nữ nhắm chặt, da trắng như bị bệnh bạch tạng. Tiếng nức nở lúc cao lúc thấp lúc ngừng lúc nối phát ra từ miệng người phụ nữ nhắm mắt.
Trương Diệu nhìn mặt người phụ nữ, mới đầu anh tưởng là cỏ dại nhưng hóa ra là tóc dài.
Trương Diệu giật mình hỏi Bùi Yến:
- Cô ấy... còn sống?
- Từ mặt nào đó thì đúng.
Trương Diệu suy tư:
- Nếu nói từ mặt con người thì sao?
Những người phụ nữ bị thú nhân đồng hóa biến dị có khi nào biến thành 'thụ chủng' mà chủng nó đã nói không? Tức là mấy cái cây trái đầu người này đây. Nghĩ vậy Trương Diệu xem xét kỹ trái cây mọc trên cành, quả nhiên mỗi trái có khuôn mặt giống y như người phụ nữ bị chôn dưới gốc cây. Điều khác biệt duy nhất là trái đầu người không có lông tóc, trụi lủi như mấy trái đầu người thú nhân bày ra trao đổi làm thức ăn. Những trái đầu người hình dạng giống như, trừ khuôn mặt là khác.
- Nếu là con người thì đã chết.
Thoạt trông người phụ nữ bị chôn dưới đất đang khóc lóc nhưng bọn họ bị chôn dưới đất chuyển biến thành cái cây, từ lúc bị đồng hóa thì họ đã chết. Chỉ có thân thể bọn họ vì dị hóa nên sống theo mặt nào đó. Thanh âm vừa rồi là vì những người phụ nữ này mới bị vùi dưới đất không lâu, khi sinh trưởng vô ý thức phát ra tiếng vang. Lại qua một đoạn thời gian bọn họ sẽ như cây trái đầu người đầu tiên Bùi Yến, Trương Diệu đã thấy, cái đầu co rút biến hình, không còn phát ra tiếng động.
Bùi Yến mới nói xong thì đầu người phụ nữ từ cổ họng phát ra tiếng nức nở, xung quanh cũng vang lên tiếng nữ khóc. Thanh âm hòa lẫn vào nhau, thê lương đau khổ, lạnh lẽo rùng rợn.
Trương Diệu xoa cánh tay nổi da gà, anh thúc giục Bùi Yến:
- Thế thì... Thôi, chúng ta đi tiếp đi, rời khỏi đây.
Trái đầu người khuôn mặt giống y người đúng là mọc ra từ thân thể phụ nữ biến dị, vậy chẳng phải là những trái đầu người này là một phần cơ thể người sao? May mắn anh không ăn thử trái đầu người, cách gieo trồng biến thái, công năng thực dụng kiểu này chỉ có thú nhân tàn nhẫn khát máu mới nghĩ ra được.
Trương Diệu cẩn thận cúi đầu né tránh các trái đầu người treo lơ lửng, những thực vật phát sáng làm trái cây càng có vẻ âm u đáng sợ hơn.
Bên tai nghe tiếng nữ khóc văng vẳng, Trương Diệu vừa đi vừa thỉnh thoảng ngước lên nhìn bên tay mặt. Trên vách đá có một chỗ hõm vào, mặt trên mơ hồ treo một ít trái cây hình tròn màu lam. Trương Diệu thấy những trái cây này thì mắt sáng lên, chúng nó chẳng phải là loại trái cây Luc từng đưa cho anh đây mà. Tuy trái cây Luc đưa đã khô quắt, mất hơi nước nhưng Trương Diệu không nhận sai màu lam đặc biệt, kích cỡ của nó.
Trương Diệu kéo lại Bùi Yến đi trước mặt mình:
- Chờ chút, chúng ta qua bên kia đi!
- Đi đâu?
Bùi Yến nhìn theo hướng ngó tay Trương Diệu chỉ, thấy mấy trái màu xanh.
- Trái liệu gai?
Trương Diệu quay đầu hỏi Bùi Yến:
- Ủa? Ông biết nó?
Bùi Yến gật đầu, tất nhiên hắn biết loại trái này, nhưng ở ngoài đảo hiếm khi thấy.
Bùi Yến ngẫm nghĩ, hỏi Trương Diệu:
- Ngươi cho ta ăn nó?
- Đúng rồi, hiệu quả rất tốt, hiện giờ ông đi đứng được toàn nhờ nó. Chúng ta mau hái một ít đi, vết thương trên người ông chỉ ăn một trái làm sao đủ? Phải càng nhiều càng tốt.
Trương Diệu nói xong vội vàng chạy tới chỗ mọc trái liệu gai màu lam.
Bùi Yến đứng đằng sau, hắn muốn nói cho Trương Diệu đã chạy xa biết tuy hiệu quả chữa trị của trái liệu gai không tệ nhưng nó không dễ hái. Chỗ có trái liệu gai chắc chắn có...
- Má ơi, cái gì đây?
Trương Diệu mới nhảy lên trên vách đá thì một con rết vằn hai đầu dài ba, bốn mét chui ra từ dưới lá trái cây màu lam.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu phản ứng nhanh nhẹn xoay người né răng nanh của con rết tấn công, hắn nuốt lại lời cảnh báo chỗ nào có trái liệu gai sẽ có con rết to. Bùi Yến sợ Trương Diệu bị cắn trúng, hắn rút dao dài từ sau lưng ra sải bước nhảy lên vách đá.
Con rết vằn hai đầu có thái độ không thân thiện chút nào, nó dựng đứng nửa người, hai bên người có nhiều chân huơ huơ. Cái răng nanh to trên hai cái đầu nhìn là biết dễ dàng lấy mạng người. Thấy có hai sinh vật lạ xâm nhập lãnh địa của mình, con rết vằn hai đầu nóng nảy há răng nanh đầy chất độc táp nhân loại khiêu khích nó.
Trương Diệu bị con rết vằn hai đầu rượt theo, sau lưng chỉ có vách đá làm điểm tựa. Thấy con rết vằn hai đầu lao lên, Trương Diệu vội nghiêng người né. Vách đá mới rồi Trương Diệu dựa vào bị con rết táp trúng, cái đầu rết khác tiếp tục tấn công Trương Diệu. Anh vội lùi mấy bước, khóe mắt liếc hướng vách đá bị con rết cắn trúng, bề mặt thủng một cái lỗ cháy khét bốc khói đen, bên trong chảy ra chất dịch độc sẫm màu.
Trương Diệu tặc lưỡi, anh không ngờ con rết trên hòn đảo này về kích cỡ hay chất độc đều ghê gớm như vậy. Nếu bị nanh của con rết cắn trúng một miếng, dù chỉ là một giọt chất độc thì đáng sợ hơn cả a xít.
Con rết vằn hai đầu vốn đang hung dữ tấn công Trương Diệu bỗng ngừng đôngj tác lao lên táp. Trương Diệu lấy làm lạ, anh cúi đầu nhìn phần đuôi con rết bị Bùi Yến cũng nhảy lên vách đá, tay bẻ một nhánh cây sắc bén đâm vào khúc đuôi. Con rết vằn hai đầu to lớn bị đóng đinh dưới đất.
Con rết vằn hai đầu rất đau, nó vặn vẹo người muốn tấn công Bùi Yến đằng sau mình. Bùi Yến lắc người nhẹ nhàng thoát khỏi hai cái đầu rết cắn, hắn xoay người chém một nhát vào cái đầu con rết hung tợn táp mình. Thân thể con rết vằn hai đầu cùng với cái đầu bị Bùi Yến chặt đứt, vết cắt tuôn ra nhiều chất lỏng màu vàng đậm cùng với chất lỏng màu xanh chảy nhỏ giọt dưới đất, mùi tanh nồng nặc.
Con rết vằn hai đầu chỉ còn lại một cái đầu, nhưng nó càng lúc càng hung hăng, giận dữ rít gào định cắn hai người. Bùi Yến thụt lùi ra sau né, miệng vét thương chưa khép lành bị động, hắn đau cứng người lại. Trương Diệu đứng bên cạnh nhìn, lo lắng thấy Bùi Yến di chuyển hơi chậm chạp.
Quả nhiên thân thể Bùi Yến chưa lành hẳn, nhìn hắn hơi nhúc nhích động miệng vết thương là biết. Trương Diệu muốn tiến lên bọc đánh con rết vằn hai đầu nổi khùng, chợt lỗ tai nghe phương xa có tiếng vang.
Trương Diệu biến sắc mặt, hét to với Bùi Yến:
- Bùi Yến, mau lên! Bà nội nó, đám thú nhân chạy tới rồi!
Có tiếng đám thú nhân gào rống, chân chạy rầm rập phát ra từ hướng con đường hai người đi đến đây. Nghe số lượng khá đông, xem ra đám thú nhân không muốn thả hai người đi, kéo nhau tới bắt họ lại.
Trương Diệu vừa kêu, Bùi Yến nhanh chóng điều chỉnh trạng thái nhanh nhẹn như thường ngày, hắn giơ đao lên chặt xuống cái đầu con rết vằn hai đầu. Bùi Yến né sang một bên tránh chất dịch phun ra từ xác con sâu.
Trương Diệu bận rộn cúi người chộp lấy trái liệu gai màu lam trên vách đá nhét chật ních túi quần. Trương Diệu bóp mạnh, chợt ngón tay đau đớn như bị kim đâm. Trương Diệu nhìn kỹ lại thì thấy trên lá cây con rết vằn hai đầu mọc đầy gai nhỏ trong suốt, hèn gì nó có tên là trái liệu gai. Trương Diệu không rảnh tìm chỗ nào không có gai mà hái, anh cố nén đau tay cố gắng hái thật nhiều trái cây bỏ vào túi. Trương Diệu và Bùi Yến nhảy xuống vách đá, chạy ngược hướng với đám thú nhân.