Lấp cửa hang lại xong Trương Diệu, Bùi Yến dọc theo bóng cây cối núp vào góc không ai chú ý. Hai người xem xét bản đồ lá cây, phân tích vị trí đi ra, theo đó tính hướng đi là cứ thẳng hướng tay trái.
Cuốn lá cây bản đồ lại cất, Trương Diệu, Bùi Yến nương các tảng đá, rễ cây che bóng đi trong tối tăm, hy vọng không làm thú nhân chú ý an toàn rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Hai người xuyên toa giữa các rễ cây, tảng đá.
Trương Diệu đi một lúc sau phát hiện Bùi Yến đột nhiên dừng bước, anh quay đầu hỏi:
- Sao không đi nữa?
Bùi Yến không trả lời, hắn dọc theo rễ cây to leo lên trên. Trương Diệu ngạc nhiên, không biết vào lúc nguy hiểm này sao Bùi Yến còn rảnh rỗi làm mấy trò này, hắn không sợ bị thú nhân phát hiện sao?
Trương Diệu định mở miệng giục Bùi Yến, khóe mắt liếc thấy hình dạng rễ cây, tảng đá gần đó khá quen mắt. Giây lát sau Trương Diệu nhớ ra đây là nhà đá lúc trước hai người từng cư ngụ. Không ngờ vòng tới vòng lui lại trở về nơi này.
Chỉ tại ánh trăng chiếu sáng, bóng chống tối tăm làm Trương Diệu cảm thấy rễ cây, tảng đá này nọ cái nào cũng giống nhau, không chú ý đến đây là nơi bọn họ từng cư ngụ.
Một lúc sau Bùi Yến nhảy xuống, vươn tay đưa bao da thú cho Trương Diệu.
- ?
- Chân ngươi, giày.
Bùi Yến cẩn thận để ý thấy Trương Diệu cởi giàu đi rất là khó chịu, nên khi đi ngang qua đây hắn chợt nhớ anh luôn thích mang giày. Bùi Yến không hiểu tại sao đám người lên đảo mang thứ đó trên chân, hắn đoán là để bảo vệ chân. Bây giờ bọn họ đã bị lộ thân phận, Trương Diệu người mặc lại quần áo cũ, bao gồm giày.
Trong lòng Bùi Yến không thích Trương Diệu giờ toàn thân trần trụi chỉ có tấm da thú che chắn, bị thú nhân, con người khác nhìn thấy. Trương Diệu là bầu bạn của hắn, chỉ có Bùi Yến được sờ, được ngắm anh.
Áo choàng khoác trên người Trương Diệu đã mất, nếu lại đánh xáp lá cà với thú nhân, Bùi Yến không hiểu hắn có nhịn được khi thấy vuốt thú chạm vào vị trí nào trên anh không. Giờ tìm được quần áo cho Trương Diệu mặc, Bùi Yến yên lòng hơn.
- A! Cảm ơn, bận chạy trốn suýt quên mấy cái này.
Đầu óc rối ren, vội vàng chạy trốn nên Trương Diệu không nhớ vụ quần áo, giày. Bây giờ Bùi Yến đưa đồ cho anh mới nhớ lại quần áo mềm mại ấm áp, có cảm giác an toàn. Trương Diệu cởi váy da thú ra, anh không chút kiêng dè Bùi Yến nhìn mình đăm đăm. Trương Diệu trần truồng trên người còn mỗi cái quần lót, mặc vào quần dài, mang giày.
Lòng bàn chân Trương Diệu nổi bóng nước, lại chạy một quãng đường, bọt nước bể, đổ máu, rát, giờ mang giày rất là khó chịu. Nhưng Trương Diệu chỉ nhíu mày, ráng nhịn. So với những đau đớn đã trải qua, chút đau trên chân không là gì với Trương Diệu.
Bùi Yến tiếc nuối nhìn hình xăm xinh đẹp trên tám lưng rắn chắc của Trương Diệu bị quần áo che đậy, hắn lưu luyến thu về tầm mắt. Bùi Yến cũng mặc áo vào.
Hai người vừa đi vừa xem xét còn bao xa đến chỗ mình muốn.
Trương Diệu đang suy nghĩ có phải đã đi lầm đường không chợt ngước lên nhìn phía trước. Nơi các thú nhân nâng nhóm phụ nữ biến dị vào mấy tảng đá đen to lớn xếp chồng lên.
Nhìn mục đích đã ngay trước mắt, Bùi Yến, Trương Diệu thầm mừng không đi nhầm hướng.
Nhưng Trương Diệu nhìn hang đá trống hoác có năm ba thú nhân đi ra đi vào, chưa biết trong hang có thú nhân nào khác không, cũng không biết có thú nhân tiếp tục đến đây không. Trương Diệu nghĩ mấy vấn đề này thì nản, bọn họ muốn từ chỗ đó rời khỏi nơi này còn cần một trận đánh vất vả.
* * *
Trương Diệu túm cánh tay thô của thú nhân ném qua vai. Thú nhân đập mạnh xuống đất. Trương Diệu rút dao găm rạch động mạnh cổ thú nhân. Bây giờ Trương Diệu rất rành bí quyết đấu với thú nhân, phải giết chết thú nhân. Nếu thú nhân còn một hơi thở thì sẽ bám riết không tha, tăng phần nguy hiểm cho hai người.
Trương Diệu không muốn bị thú nhân Xích Kha bắt lần nữa, nếu lại bị bắt, có thể tưởng tượng hậu quả của hai người thảm cỡ nào. Bởi vậy Trương Diệu không muốn xuống tay độc ác cũng không được. Thú nhân nào dám chặn đường cản lối, Trương Diệu thấy tên nào là giết kẻ đó, không ai có thể ngăn cản đường ra ngoài của anh.
Lưỡi dao xẹt qua cổ thú nhân nằm dưới đất, vết thương sâu cắt rách cơ bắp dưới da. Trương Diệu nghiêng người ra sau, nhanh chóng né máu vàng tuôn ra từ cổ thú nhân.
Trương Diệu nhạy bén phát hiện sau lưng có cái gì lao đến, anh vội quay người lại. Sau lưng Trương Diệu có một thú nhân đầu người đang xông lên định đánh lén. Trương Diệu giơ dao găm chặn lại móng vuốt thú nhân, trong lúc đánh nhau anh cảm giác thân thể phản ứng, độ nhạy bén mạnh hơn trước kia nhiều. Anh có thể chú ý những thay đổi nhỏ mà lúc trước hoàn toàn không thể quan sát được, căn cứ theo những biến đổi này thân thể nhanh chóng phản xạ.
Thú nhân vốn đang ra vào tảng đá to đen thấy hai con người gây rối loạn tế lễ, sau đó bị thương nặng ngất xỉu, bị nhốt giờ lại khỏe mạnh xuất hiện trước mặt chúng nó. Các thú nhân ngây người, chúng nó vì chuẩn bị vật phẩm tế lễ nên đến bên này hái trái cây, không ngờ đụng độ hai tù nhân.
Biết rõ hai con người trốn ra nhưng các thú nhân không lớn tiếng kêu đồng bạn khác đến. Chúng nó giữ im lặng, nhìn Trương Diệu không còn che đậy thân thể, người lau sạch sẽ, mặt mày đẹp trai đầy nam tính mạnh mẽ. Bùi Yến đã thay đồ, vóc người cao ráo, ánh mắt sắc bén, mặt đẹp trai. Các thú nhân nuốt nước miếng, mắt nóng cháy nhìn Trương Diệu, Bùi Yến.
Không ngờ khuôn mặt, dáng người của hai nhân loại tuyệt vời hơn chúng nó tưởng tượng. Các thú nhân rục rịch, muốn chiếm hai người làm của riêng, làm nô lệ của chúng nó, cướp được một người cũng tốt rồi. Nếu chúng nó rống to hấp dẫn nhiều thú nhân đến, hai nô lệ thượng đẳng ngươi phần cho chúng nó la liếm, chưa biết chừng không đụng được một cọng lông.
Vì lòng ích kỷ nên đám thú nhân có ăn ý không rống to cảnh báo. Chúng nó im lặng bao vây Trương Diệu, Bùi Yến, muốn bắt sống hai người. Chờ khi bắt người rồi chúng nó mới giành giật nhau nhìn xem ai thành thú chủ của hai người cũng không chậm. Tóm lại các thú nhân hiểu biết sức mạnh của nhau, xác suất tranh giành khá lớn. Ít ra giành giật với số ít thú nhân dễ hơn là tranh giành với toàn thú.
Trương Diệu, Bùi Yến chưa dở đến mức sẽ bị mây thú nhân bắt sống, hai người xoay lưng chia nhau ứng đối thú nhân bao vây bốn phía, mỗi người phụ trách một bên.
Trương Diệu xoay người đang định đấu với thú nhân kia. Thú nhân học khôn, quan sát trong tay Bùi Yến, Trương Diệu cầm vũ khí đối phó chúng nó, thú nhân không dùng răng nanh và móng vuốt tấn công mà khom lưng ôm tảng đá to từ dưới đất lên, muốn gõ đầu Trương Diệu.
Trương Diệu nghiêng đầu né cạnh tảng đá đập xuống, nhấc chân đạp mạnh, đá thú nhân văng sang bên. Trương Diệu định cho thú nhân một nhát, bỗng có hai thú nhân từ hai bên lao tới, một trái một phải bắt chặt hai tay Trương Diệu, không cho anh nhúc nhích chống cự.
Sau khi ăn trái cây đỏ quái dị, vết thương trên người Trương Diệu dần khép lại, sức mạnh hơn trước một chút. Nhưng sức Trương Diệu bây giờ chưa khoa trương đến nỗi hơn hai thú nhân cùng nhau kiềm chặt anh. Trương Diệu gồng hai tay muốn vùng thoát thú nhân kiềm chặt tay mình, nhưng bị hai thú nhân kiềm chế không vùng ra được.