Trương Diệu thử kêu tên Bùi Yến mấy lần, người trong hang đối diện chẳng chút đáp lại. Trương Diệu từ từ khép miệng, biểu tình phức tạp nhìn người nằm trong hang đó, lặng im.
Đến lúc này Trương Diệu bắt đầu nghiêm túc sửa sang lại quan hệ của hai người. Trương Diệu nhớ đến từng hành động của Bùi Yến bình thường đối xử với anh, hắn luôn nghiêm túc, chưa bao giờ nói giỡn, thật sự đối xử với anh như bầu bạn. Trái tim luôn bình tĩnh không gợn sóng của Trương Diệu hơi dao động, không biết vì bị hành động bảo vệ cố chấp 'ngu ngốc' của Bùi Yến kích động hay vì lý do gì.
Mặc kệ thế nào, Trương Diệu chỉ biết rằng khi anh thấy người Bùi Yến đẫm máu nằm trước mặt mình thì anh hoảng loạn, không biết làm sao. Như thể anh thấy người có mối ràng buộc với mình sắp rời xa, không còn quay về. Giống như mẹ Trương Diệu, khi anh hối hận muốn sửa lại thì đã không có cơ hội cứu vãn.
Cảm giác lần này giống như lịch sử tái diễn. Trương Diệu không hy vọng cũng không muốn thấy Bùi Yến bị gì. Mấy này qua sống chết có nhau, Trương Diệu cảm thấy anh có thể hơi chấp nhận Bùi Yến, anh không muốn nếm nỗi đau sinh ly tử biệt nữa, nếu lần này...
Trương Diệu nhìn chằm chằm hang động đối diện, con ngươi phản chiếu thân hình quen thuộc, lồng ngực hơi phập phồng chứng minh hắn còn sống. Trương Diệu thầm nghĩ nếu lần này hai người sống sót, thuận lợi chạy ra chỗ quỷ quái này thì có lẽ... Anh sẽ suy xét vấn đề bầu bạ mà Bùi Yến luôn một mình xoay sở.
Trương Diệu không còn người thân thiết nhất, bây giờ ràng buộc quan trọng nhất của anh dường như là Bùi Yến mấy hôm nay bất giác làm bạn, gắn bó bên anh, luôn cùng anh, cố chấp muốn bảo vệ anh, nói hai người là bầu bạn. Còn những e ngại đắn đo gì đó hãy đá nó đi đi, chỉ cần hai người còn sống, Bùi Yến vượt qua khó khăn thì hai người còn so đo, e ngại cái quái gì?
Trương Diệu ngồi dưới đất, nghẹo đầu nhìn chân trái của mình. Té từ trên cây xuống đương nhiên kết quả không hay ho gì, dù có Bùi Yến ngăn bớt xung lực thì chân Trương Diệu vẫn va vào mặt đất, bị gãy. Khi rơi xuống đất, Trương Diệu nghe rõ ràng xương đùi kêu tiếng răng rắc giòn vang. Nếu bị trật khớp còn đỡ. Ngón tay Trương Diệu nhẹ chạm vào mắt cá chân, anh nhíu chặt mày. Xương chân đứt thật rồi, giờ Trương Diệu có muốn trốn thì một chân cũng không đi được.
Trương Diệu ngoái đầu nhìn cái hang đối diện, anh không chết tâm tiếp tục kêu tên Bùi Yến:
- Bùi Yến! Bùi Yến! Bùi Yến?
Trương Diệu kêu cỡ nào thì người nằm phía đối diện không hề tỉnh lại, anh trở nên lo âu hơn. Trên người Bùi Yến cũng dính đầy thảo dược thú nhân điều chế, chữa trị vết thương. Nhưng vết thương của Bùi Yến không đơn giản bị ngoại thương, té từ trên cao xuống bị nội thương cũng cần chữa trị.
Hai người bị nhốt riêng, Trương Diệu không thể xem xét tình huống của Bùi Yến như thế nào, càng không thể chăm sóc người bệnh hôn mê. Trương Diệu chỉ có thể trợn to mắt trừng hàng rào gỗ ngăn cách hai người, sốt ruột muốn phát cuồng. Trương Diệu không thể kiềm chế nỗi khủng hoảng, lo âu dâng lên trong lòng. Trương Diệu sợ Bùi Yến nằm suốt rồi như mẹ anh không bao giờ mở mắt ra nữa, sinh mệnh vụt mất.
Trương Diệu thầm an ủi mình Bùi Yến là 'người rừng' lớn lên trong rừng, rèn luyện dã ngoại, sức sống sẽ không yếu ớt. Nhưng có an ủi mình thế nào thì trong lòng Trương Diệu vẫn rất khủng hoảng, anh tức giận vì mình bất lực. Trương Diệu siết chặt nắm tay, anh đập mạnh vào hàng rào gỗ cứng rắn trước mặt mình. Anh đấm rất mạnh, dù sao đã bị thương rất nhiều, Trương Diệu chẳng quan tâm đấm vào cọc gỗ tăng thêm vết trầy trên mu bàn tay.
Trương Diệu đang buồn phiền, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, bình tĩnh suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì đường bên ngoài hang đá vang tiếng động. Trương Diệu bản năng nín thở, nghiêng tai lắng nghe thanh âm dần đến gần, thầm suy đáon chắc không phải là các thú nhân đến xử bọn họ đi?
Trương Diệu bây giờ chật vật, muốn chống cự thú nhân cũng bất lực. Thú nhân số nhiều, luân lưu đánh, chơi trò câu giờ tiêu hao thể lực đủ làm Trương Diệu mệt chết. Càng đừng nói sức mạnh, khả năng phục hồi của đám thú nhân, Trương Diệu mới nếm thử qua. Cộng với bây giờ Trương Diệu thân tàn ma dại, chỉ có nước chờ bị làm thịt.
Lúc này Trương Diệu chỉ cầu tự bảo vệ mình, anh tìm kiếm dưới đất và xung quanh, cuối cùng cạy cục đá nhỏ trên khe hở vách đá. Nhìn độ mỏng và cứng của cục đá, đánh bất ngờ, phòng ngự, chém ai chắc không thành vấn đề. Trương Diệu nắm chặt cục đá trong tay, nghe tiếng vang bên ngoài nhanh chóng đến trước hang đá của mình, siết chặt cục đá giấu sau lưng.
Trương Diệu ngước mắt lên nhìn người đến, thấy rõ bóng đen bên ngoài hàng rào gỗ thì anh sửng sốt.
Trương Diệu kinh ngạc há hốc mồm, hỏi:
- Sao lại là... Chú?
Người từ bên ngoài đi vào, Trương Diệu suy đoán bao nhiêu khả năng cũng không ngờ bóng đen đó là cục thịt không tay, chân bị khâu lại, chỉ có thể dựa vào đầu gối dính liền nhau và phần cằm, vai mấp máy mới đi được, Luc? Sao lại là Luc? Tại sao Luc lại đây? Trương Diệu hoang mang, anh không ngờ sẽ là Luc.
Luc ở bên ngoài hàng rào nhìn người Trương Diệu đầy vết thương, vội ngoái đầy nhìn bốn phía tìm kiếm. Luc thấy Bùi Yến nằm trong hang đối diện Trương Diệu, gã bò tới gần hàng rào, quan sát tình trạng của hắn.
Trương Diệu thấy Luc xem xét thì cũng dán sát khúc gỗ, lo sợ hỏi:
- Bùi Yến sao rồi?
Luc từ từ lắc đầu, nói:
- Tình hình không tốt lắm.
Luc nhích người bò trở lại cửa hang chỗ Trương Diệu. Mới rồi Luc đến gần quan sát vết thương kinh khủng trên người Bùi Yến, cảm thấy hắn dữ nhiều lành ít.
Luc thở hắt ra, sắc mặt âm trầm nói:
- Ta đã nói, đã kêu các người mau chóng rời khỏi đây, đừng góp vui hoặc báo thù gì. Nhưng các người không chịu nghe. Giờ thì tốt rồi, cả hai bị thương thế này, còn bị thú nhân bắt nhốt. Tội nghiệp cho đứa con duy nhất của anh Philmon và vợ, e rằng không vượt qua nổi đêm nay.
- Không vượt qua nổi? Không thể nào!
Trương Diệu biết tình huống của Bùi Yến rất tệ nhưng anh không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, không qua nổi một bữa tối.
- Bị thương nặng như vậy, không được chữa trị đúng lúc thì làm sao sống tiếp? Dù thể chất của các người tốt đến mấy cũng chỉ là con người, không phải các thú nhân có khả năng phục hồi mạnh. Mà dù hai người sống tiếp thì đã bị thú nhân bắt nhốt, có chạy trốn thì kết quả vẫn giống nhau hoặc thảm còn hơn bây giờ.
Luc nhớ kỹ kết cuộc của đám con người chạy trốn, những cái đầu treo ở lối vào, thân thể dị dạng của gã là bằng chứng.
- Chú xuất hiện chắc không vì nói cho tôi biết chúng tôi chết chắc đi?
Luc nói một câu càng làm người tuyệt vọng khiến Trương Diệu không biết nên nói cái gì. Một mặt Trương Diệu thấy nóng nảy bất an vì tình huống hiện giờ của mình và Bùi Yến, mặt khác anh thắc mắc là Luc làm sao đi vào đây? Tại sao các thú nhân không ngăn cản, phát hiện Luc? Chẳng lẽ thú nhân không cấm con người 'thăm nuôi' nhau? Trương Diệu không tin thú nhân sẽ tốt bụng, rộng rãi cho con người tùy ý đi vào đây.
- Không phải.