“Trận đấu này, chiến thắng thuộc về tổ hợp Võ Giả!” Người nam nhân trung tuổi lớn tiếng hô lên. Diễm Linh Cơ liếc mắt hừ nhẽ một tiếng. Chiếu Mỹ Minh theo đó hoá thành một đoàn ánh sáng chui vào trong cơ thể Diễm Linh Cơ và biến mất.
“Chết đi đồ khốn!” Trên đài nam nhân phát ra tiếng hét ầm ầm. Theo đó thức ăn thức uống, giầy dép từ không trung trực tiếp bay về phía Vũ Vô Cực. Mặc dù thân thể Vũ Vô Cực truyền đến suy yếu song không phải mấy thứ này có thể đánh trúng. Thân thể hắn thoắt ẩn thoắt hiện nâng lên Đái Mộc Bạch trực tiếp hướng về phía phòng chờ mà vọt lẹ.
Trong lòng Vũ Vô Cực có chút buồn bực nho nhỏ. Đám người này không sợ hắn sau này tìm bọn họ tính sổ sao? Chọc giận một vị hồn sư không phải là ý tưởng khôn ngoan. Hồn sư trên cái đại lục Đấu La này có thể tuỳ ý giết ngươi đương nhiên chỉ cần ngươi không đá phải ván sắt, thực lực đủ mạnh là được. Giống như cực hạn Phong Hào Đấu La, ngươi muốn giết ai thì giết. Hoàng tử cũng vậy, đế quốc đế vương cũng vậy, nhìn không thuận mắt thì giết. Ai có thể làm gì được ngươi?
Vũ Vô Cực xách theo Đái Mộc Bạch trở về phòng chờ đồng thời dùng năng lực bản thân đem thương thế hắn chữa khỏi. Ở trong phòng, mọi người cũng đã trở lại. Chu Trúc Thanh và Mã Hồng Tuấn mỗi người đều thắng một trận. Tiểu Y và Diễm Linh Cơ có người hai trận đều thua, có người một thắng một thua khi đánh với tổ đội Võ Giả.
Diễm Linh Cơ tò mò lên tiếng hỏi: “Viện trưởng, ông ta đi đâu rồi?”
Đái Mộc Bạch bất đắc dĩ đích nói: "Có trời mới biết ông ta đi về địa phương nào, ông ta cũng nói qua, khi đấu hồn chúng ta chấm dứt hãy tự đi về trước". Sáu người đi ra khỏi đấu hồn tràng,có thể nghe được tiếng hoan hô từ trong vọng ra, hôm nay đấu hồn, tuy không thể nói thu được nhiều lợi, nhưng thông qua loại thật chiến như vậy,
Vũ Vô Cực thu hoạch thật không nhỏ. Thực lực hắn cũng tịnh tiến một chút. Tích luỹ nền tảng hắn tăng lên chút đỉnh đủ để hắn độ lôi kiếp ở võ tu cấp độ ba. Cấp độ ba là cấp độ có khả năng thức tỉnh thần thông. Cũng là độ đại lôi kiếp, đến lúc đó thực sự muốn chiến đấu hung hiểm vô cùng.
"Các ngươi về trước đi. Vừa rồi viện truởng nói rồi nhưng hãy để ta tìm hắn quanh tửu điếm ". Mã Hồng Tuấn đột nhiên nói. đôi mắt nhỏ vô tình lóe ra vài phần hưng phấn.
Đái Mộc Bạch trên mặt toát ra vẻ cuời cợt, " Chúng ta đây đi về trước, ngươi cứ đi tìm quanh xem sao ".
"Đái đại ca, ngươi có đi không?" Mập mạp cười có chút tiện tiện hỏi.
"Không đi, đừng nhiều lời, đi mau đi". Đái Mộc Bạch không tức giận, chỉ trừng hắn một cái, sau đó lại đảo khóe mắt hướng về Chu Trúc Thanh.
Phản ứng của Mập mạp rõ ràng có chút trì độn, cũng không nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Đái Mộc Bạch,lại bởi vì hưng phấn mà mặt có chút đỏ lên, " Đi thôi, cùng đi. Không phải ngươi nói nữ nhân không tính là nhân khẩu mà tính là tài nguyên sao?"
Đái Mộc Bạch rốt cục nhẫn nại không được: "Tầm bậy. Ta đối với ngươi cùng loại thưởng thức sao?".
Mã Hồng Tuấn có chút bất mãn, hừ một tiếng, nhưng đối mặt Đái Mộc Bạch tà mâu trung lóe ra nộ quang, hắn chỉ biết há mồm, cuối cùng không dám cùng vị tà mâu Bạch Hổ này giằng co vài câu, xoay người rời đi.
Vũ Vô Cực nhăn mày nhìn về phía Đái Mộc Bạch hỏi: "Mập mạp, hắn..."
"Hẳn là đi tới nơi đó đi..." Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười: "Nam nhân sao?" Đôi mắt mang theo ý vị nhìn về phía Vũ Vô Cực.
Vũ Vô Cực cười khổ nói: "Đừng đánh đồng ta với bọn họ chứ? Diễm Diễm, ta chưa từng tới đó bao giờ. Trong lòng ta chỉ có các nàng mà thôi, lòng ta sao có hứng thú đi ngắt hoa dại chứ?"
"Thật sự là như vậy?" Diễm Linh Cơ tiếp tục trêu chọc: "Em nhớ được anh trước đây cũng ở Tử Lan hiên rất lâu rồi đi!" Tiểu Y nghe thấy được cũng nhướng mày nhìn về phía Vũ Vô Cực. Trong mắt nàng mang theo chất vẫn không cần hỏi cũng nói.
Đái Mộc Bạch nghe được cái tên Tử Lan hiên là biết một nơi như thế nào. Hắn là một nơi ăn chơi cấp độ cao. Không nghĩ tới Vũ Vô Cực cũng là người như vậy. Hắn cười trừ vội vã nói: “Mập mạp, hắn cũng không có cách nào. Võ hồn sinh ra đã như vậy rồi chỉ có thể đến nơi đó đem lửa phát tiết đi!”
“Ta nhớ được búp bê tinh dục cũng có khả năng này mới đúng!” Vũ Vô Cực mở miệng tò mò hỏi: “Dù không đủ tiền mua búp bê tình dục cũng có thể sử dụng mấy thứ khác khá rẻ tiền mà. Ngay cả thứ đó cũng không có nhiều tác dụng sao?”
“Cái này...” Đái Mộc Bạch trầm mặc một chút mở miệng nói: ”Viện trưởng cũng đã từng thử mua thứ đó cho mập mạp. Bất quá cái tên này không thích sử dụng mấy loại đó. Với cả đặc tính võ hồn của hắn, nếu không phải nữ nhân thật thì hiệu quả không lớn. Dùng còn không bằng không dùng đâu!”
“Lại là như vậy!” Vũ Vô Cực thở ra một hơi lắc lắc đầu: “Xem ra võ hồn của hắn cũng là có khiếm khuyết. Nhất định phải đem tinh hoá bắn vào trong cơ thể nữ nhân đồng thời cũng hấp thu âm nguyên của nữ nhân tiến hành âm dương điều hoà. Cơ thể hắn võ hồn cực nóng mà cơ thể nữ nhân thường mang nguyên tố âm và hàn, điều này không tránh khỏi.”
“Vô Cực, cậu nói cũng không có sai!” Đái Mộc Bạch nói:" Này cũng là không có biện pháp nào khác. Mã Hồng Tuấn bị vũ hồn tác dụng ngược lại,ngoại trừ lấy chuyện đó khuyết hãm lại, thì là một trong thú vũ hồn tối cường hãn tồn tại, lại xem như viện trưởng đích đệ tử đích truyền, tổng không thể để hắn bỏ bê tu luyện hoặc là nhìn hắn bạo thể mà chết đi".
Chu Trúc Thanh kìm không được mở miệng nói: " Nam nhân đều xấu xa "
Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười mở miệng nói: “Nam nhân sao? Đều là như vậy. Họ ăn trong chén nhìn trong nồi. Bất quá, nữ nhân sao? Chúng ta cần phải học cách lấy lòng bọn họ!” Tiểu Y lẳng lặng không nói nhưng đôi mắt chừng chừng nhìn Vũ Vô Cực.
“Diễm Diễm...” Vũ Vô Cực cười khổ ôm Tiểu Y, hắn mặc kệ Tiểu Y có thích hay không đem nàng ôm chặt vào người: “Theo lý mà nói ta giống như chưa từng làm ra việc có lỗi với các nàng đi. Với cả, khi nào Tiểu Y đạt đến bốn mươi cấp thì ta mới có thể chứ?” Vừa nói hắn cười khổ lại gặp phải ánh mắt nhướng mày từ Tiểu Y.
“Nga... em quên mất điều này đấy! Hihihi...” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười: “Thân thể chồng yêu vẫn còn rất sạch sẽ. Xem ra vẫn sạch sẽ hơn Đái thiếu và mập mạp đây? Bất quá cũng không sạch sẽ hơn là bao nhiêu a.”
“Được rồi, được rồi...” Đái Mộc Bạch không tức giận mà đưa tay như đầu hàng: “Các ngươi thật sự... ta không biết phải nói gì hơn. Vô Cực nhà các ngươi còn băng thanh ngọc khiết như vậy được rồi chứ? Bất quá sao đừng so sánh ta với tên mập mạp chết bầm đó, ta có phẩm vị hơn nhiều được chứ?”
Diễm Linh Cơ ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt Đái Mộc Bạch đang khó xử, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn trộm Chu Trúc Thanh, cũng phát hiện Chu Trúc Thanh đang nhìn mình, chỉ bất quá trong đôi mắt, ánh mắt tựa hồ càng thêm lạnh băng. Khoé miệng nàng cười một chút mang tính hài hước: “Ngươi tự xử cho tốt đi!”
Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào " Trúc Thanh, ta ……" Hắn lúc này đã ý thức được mình nói sai rồi, so với mập mạp thưởng thức tốt, phậm vị hơn, không phải là nói rằng đối với phụ nữ lại có nhiều hơn, tốt hơn sao?.Bất luận cao cấp hay là thứ cấp, bất luận là phượng hoàng hay là hoa khôi, thì hành động cuối cùng lại có gì khác nhau?
Ánh mắt Chu Trúc Thanh đột nhiên tràn ngập khinh thường lẫn khinh miệt: "Ngươi mới mười lăm tuổi? Ngươi làm ta cảm thấy khinh bỉ ". Nói xong, xoay người ra đi.
Không khí có chút nặng nề, đám người Vũ Vô Cực vì danh tiếng hai vị đại mỹ nữ chỉ có thể lẳng lặng lẻn trở về học viện Sử Lai Khắc. Bất quá, theo sau Chu Trúc Thanh đi về Sử Khắc Lai học viện, Đái Mộng Bạch luôn tự dẳn vặt chính mình.
"Nàng chẳng bao giờ dễ dàng, luôn lạnh nhạt với mình". Lúc này, lửa giận trong lòng cũng không còn kìm chế đươc nữa, Đái Mộng Bạch thét lên: “Ngươi đứng lại cho ta!" Chu Trúc Thanh cũng không màng, chẳng những không dừng lại mà cước bộ còn nhanh hơn, bước thẳng về phía trước.
"Ngươi, ngươi…" Đái Mộng Bạch hất tay phải lên, một luồng sáng mãnh liệt lúc ẩn lúc hiện trên lòng bàn tay, tánh tình hắn cũng không lương thiện cho mấy, có thể nói hắn so với kẻ khác còn bá đạo hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn còn ráng nhẫn nhịn, trên tay bạch quang khi có khi không, miệng phát ra tiếng hổ gầm, thoáng chốc lại thở dài lặng lẽ theo sau Chu Trúc Thanh đi về học viện.
Diễm Linh Cơ tò mò hỏi: "Hai người này, giống như có mối quan hệ nào đó. Em thực tò mò không biết..."
“Chuyện này sao?” Vũ Vô Cực nhăn lại ôm một tay trước ngực, một tay sờ cằm của mình: “Có lẽ là do hai người là vợ chồng chưa cưới của nhau đi!”
“...” Đôi mắt Diễm Linh Cơ tỏ ra tò mò thú vị nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Em có chút tò mò anh làm thế nào biết được? Đúng rồi, Chu Trúc Thanh giống như quen biết ông chồng đáng yêu của em đây. Không biết việc này như thế nào?”
“À... thì...” Vũ Vô Cực nhìn sang bên cũng thấy Tiểu Y tò mò nhìn hắn, một tay hắn ôm Tiểu Y, một tay khác dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi: “mà... là...”