Đại sư thoáng chốc hơi nhăn mày nhưng đầu hắn lắc lắc vài cái. Dù sao đây là một cái hồn đạo khí, hẳn là lâu ngày nên có một số phản ứng lạ cũng chẳng lạ lùng gì. Nghĩ đến đây, Đại Sư thoáng thả lỏng cả người một chút. Nụ cười có chút buồn bã trên mặt của hắn. Bàn tay hắn đem hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông trực tiếp bế đặt lên giường của mình.
Sau khi trở thành hồn tông, thân thể đơn lược gầy gò và yếu ớt của Đại Sư cũng có phần thay đổi. Đặc biệt là võ hồn tiến hoá thành Hoàng Kim Thánh Long, nó khiến cho thân thể Đại Sư mạnh hơn không ít. Thân thể mặc dù không lực lượng những có thể nhìn thấy được vài khối cơ hiện lên. Kết hợp với thân thể cao gầy của Đại Sư cùng với khuôn mặt tang thương quả thực lúc này ở trần, Đại Sư đối với nữ tính có lực tương đương lớn.
Không biết có phải do võ hồn biến dị được tiến hoá thành Hoàng Kim Thánh Long hay không mà Đại Sư cũng bị ảnh hưởng. Bản thân long tính bản dâm là không có việc gì cần bàn cãi. Sau khi tiến hoá thành Hoàng Kim Thánh Long và hấp thu hồn hoàn biến dị Mạn Đà La Xà, nhu cầu nhiều năm đột nhiên tăng đến đột ngột. Mỗi ngày Đại Sư ít nhất cũng cần làm việc đó một lần.
Không biết có phải ảo giác hay không, ở dưới ánh sáng lờ mờ, Đại Sư thấy được hai má hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông thoáng trở nên đỏ hơn. Hắn cười có chút thê lương. Bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông. Giọng nói mang theo buồn bã: “Bỉ Bỉ Đông, mặc dù em chỉ là một hồn đạo khí hình người nhưng sáu năm em ở bên cạnh ta, ta vẫn coi em như một người thực sự mà không phải một hồn đạo khí.”
Vừa nói đến đây, Đại Sư tự giễu cười lắc lắc đầu nói: “Hà... Ta nói điều này với em làm gì chứ? Em chỉ là một hồn đạo khí hình người mà thôi. Em đâu có hiểu những gì ta nói với em. Ngày mai... ngày mai...” Âm thanh cũng bắt đầu ấp úng từ miệng Đại Sư phát ra: “Ngày mai, ta sẽ phải đưa em đi huỷ! Thật xin lỗi em, ta đã không có cách nào.”
“Nếu... nếu như...” Đại Sư cười ướt át, đôi mắt hắn hơi đỏ lên cũng trở nên ướt át. Giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Nếu không phải họ biết được sự tồn tại của em. Có lẽ em có thể ở bên cạnh ta mãi mãi, Bỉ Bỉ Đông. Nhưng là... họ đã phát giác ra em tồn tại. Biết làm sao được! Để không ảnh hưởng đến học viện cùng với mọi người ở đây, ta chỉ có thể ngày mai đem em huỷ đi. Chỉ có như vậy Hồn Điện mới có thể không tìm học viện phiền toái được.”
“Bỉ Bỉ Đông, hiện giờ cô ấy là Giáo Hoàng cao cao tại thượng của Vũ Hồn Điện.” Nụ cười Đại Sư còn có chút khó coi hơn khóc. Đôi mắt đỏ hoe và trở nên ướt át: “Họ sẽ không cho phép em tồn tại. Một hồn đạo khí giống như em, giống như Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông tồn tại. Sự tồn tại của em chẳng khác nào khinh nhờn Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông cả. Nếu như em còn tồn tại, họ sẽ chẳng thể lờ đi việc này.”
“Em biết không!” Âm thanh Đại Sư mang theo vài phần nghẹn ngào: “Mấy năm nay có em thay thế Bỉ Bỉ Đông trong lòng ta, ta thực sự hạnh phúc vô cùng. Ta cảm nhận được như cô ấy thực sự đang ở bên mình. Mặc dù ta biết được em chỉ là một hồn đạo khí không có suy nghĩ cũng chẳng có cảm xúc nhưng chỉ cần em giống với Bỉ Bỉ Đông của ta là quá đủ rồi.”
“Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của chúng ta!”Đại Sư cười có chút thê lương nói: “Mặc dù em không phải người ta yêu, chỉ là một hồn đạo khí giống cô ấy, ta cũng thoả mãn rồi. Cảm ơn em vì đã luôn ở đây với ta hơn năm năm qua, Bỉ Bỉ Đông!” Nói xong Đại Sư trực tiếp hôn môi lên đôi môi hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông.
Đôi mắt Nguyệt Thần ngẩng đầu nhìn về phía sao trời. Hàng lông mày xinh đẹp của nàng nhăn lại thật sâu, bản thân tò mò lên tiếng hỏi: “Phi Yên, chị nhìn thấy gì?” Con ngươi đảo qua nhìn về phía Đông Quân Diễm Phi, hai tay túm lại đặt ở trên bộ ngực cao vút
“Học viện có hoạ hơn nữa là ẩn hoạ!” Hàng lông mày Phi Yên cũng nhăm mày nói: “Nhưng ta tính ra là mặc dù có nguy hiểm nhưng là hữu kinh vô hiểm. Thật là kỳ quái. Dù sao ở đại lúc Đấu La, tinh tượng hoàn toàn khác biết với thế giới chúng ta. Ta không tin chắc nhìn tinh tượng dị đoán tương lai của Âm Dương gia có còn hữu dụng hay không!”
“Em cũng tính ra như vậy!” Nguyệt Thần hơi gật đầu một cái: “Dù sao đại lúc Đấu La, tinh tương có phần khác biệt. Chúng ta cần phải tính toán cẩn thận. Nó liên quan tới an nguy của học viện Thiên Địa, nó cũng an nguy đến khả năng chúng ta thành thần sau này. Mỗi ngày xem tinh tượng là điều chúng ta cần phải làm.”
Hai người nhẹ nhàng gật đầu một cái, lại tiếp tục xem tinh tượng của mình. Ở trong đình viện, Hồng Liên mở miệng lẩm bẩm nói: “Chị Phi Yên, chị Tử Nguyệt, hai người cả ngày xem bầu trời sao không chán sao? Sao không xem một chút tin tức mạng. Xem sao trời có gì thú vị chứ? Chẳng bằng vào mạng chơi trò chơi thì hơn!” Vừa nói nàng quay ra nhìn về phía Lộng Ngọc nói: “Cái tên Vô Vọng đó đi mấy ngày rồi cũng chẳng thèm nói với người ta một câu. Hôm trước chỉ gọi điện cho mỗi mình lão già Độc Cô Bác. Hừ... Lộng Ngọc, chúng ta vào mạng chơi trò chơi đi!”
“Này...” Lộng Ngọc có chút chần chờ. Nàng đang muốn trở về gẩy đàn một cái nhưng lại bị Hồng Liên trực tiếp kéo tay lại. Mấy người Tuyết Nữ cũng không có thoát bị Hồng Liên trực tiếp kéo tay chơi trò chơi. Kể từ khi mạng được phổ cập, lá cây sinh mệnh được biến thành thiết bị kết nối chơi trò chơi thì Hồng Liên lại trực tiếp biến thành một con nghiện chân chính.
Ngày ngày Hồng Liên đều là lên mạng chơi đùa, Đại Sư nhiều lần quở mắng nhưng Hồng Liên trực tiếp không nghe. Nàng chỉ ậm ừ cho qua. Bất quá tốc độ lên cấp Hồng Liên vẫn giữ tốc độ vô cùng nhanh. So mà vượt trội Đường Tam cùng Tiểu Vũ, Đại Sư luôn khó hiểu về tốc độ đám người Hồng Liên. Rõ ràng họ không phải tiên thiên mãn hồn lực, tốc độ tu luyện như thế nào lại nhanh như vậy. Hiện giờ ai lấy đều hơn ba mươi cấp.
Không biết có phải ảo giác hay không cũng có thể tinh thần Đại Sư ngày hôm nay quá căng thẳng mà làm cho Đại Sư cảm giác được hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông có chút khác biệt. Hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông giống như có gì đó hấp dẫn hơn so với trước. Cơ thể hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông toả ra một mùi hương nhè nhẹ và cực kỳ hấp dẫn. Mùi hương này khác so với trước đây. Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng nên Đại Sư cảm nhận được như vậy chăng.
Cảm giác hai vú Bỉ Bỉ Đông truyền đến mềm mại, Đại Sư liên tục bú mút nơi này thích ý không rời miệng và tay của mình. Hắn đem toàn thân hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông hôn một lần. Ngay cả *m đạo Bỉ Bỉ Đông cũng hôn và liếm láp. Ngày thường Đại Sư cũng không ngại ăn luôn xuân dịch do hồn đạo khí tiết ra nhưng hôm này xuân dịch có mùi hương tuyệt hơn mọi ngày thì phải.
Chỉ liếm láp nơi này một chút, Đại Sư cảm giác được cả người kích thích. Đặc biệt khi người Bỉ Bỉ Đông đỏ hồng và tiếng rên khe khẽ phát ra. Tiếng rên vẫn như mọi ngày thôi nhưng Đại Sư lại cảm giác được kích thích hơn nhiều. Cây d*ơng vật to tướng của Đại Sư trở nên khủng bố và dữ tợn. Sau khi võ hồn biến thành Hoàng Kim Thánh Long và lên cấp hồn tông, nơi này của hắn rõ ràng to lớn hơn trước kia rất nhiều lần. Đã ngoài năm mươi rồi mà nơi này có thể trở nên lớn hơn, đó là điều mà Đại Sư khó hiểu.
Bất quá, Đại Sư cũng không nghĩ nhiều như vậy. Bản thân hắn đã sớm không chịu nổi rồi. Hôm nay, không hiểu sao Đại Sư cảm thấy hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông hấp dẫn hơn so với ngày thường nhiều. Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng Đại Sư được làm tình với hồn đạo khí đi. Hai bàn tay đem hai chân Bỉ Bỉ Đông tác ra, Đại Sư cầm cây d*ơng vật mợn trớn ở *m đạo Bỉ Bỉ Đông sau đó tách hai cánh thịt ra đẩy vào bên trong.
“A...” Bỉ Bỉ Đông phát ra tiếng rên rỉ hấp dẫn vô cùng. Đại Sư cảm giác hôm nay hồn đạo khí hơi khác khác. Mỗi lần hắn bóp vú hồn đạo khí hoặc dùng d*ơng vật đâm ngập cán *m đạo hồn đạo khí thì hồn đạo khí sẽ rên rỉ nhưng sau đó cũng không quên ca ngợi hắn hoặc dùng âm thanh gọi yêu hắn. Thế nào hôm nay lại khác biệt như vậy.
Có lẽ hồn đạo khí lâu ngày không bảo trì nên có vấn đề về kỹ thuật đi, Đại Sư cũng không suy nghĩ nhiều trực tiếp cúi xuống hôn môi hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông. Trong khi đó cặp mông và eo liên tục chuyển động ra ra vào vào *m đạo hồn đạo khí. Hôm nay cảm xúc gì đó thật khác lạ, hắn cũng không biết nữa. Nhưng cảm xúc này càng khiến cho Đại Sư thấy kích thích và trở nên hung mãnh hơn.
Ba, ba, ba.... Những cú va đập mạnh mẽ liên hồi khiến cho Đại Sư cảm giác sảng khoái. Hai thanh thịt đang mút chặt lấy d*ơng vật Đại Sư làm cho hắn không muốn ngừng lại. Đặc biệt tiếng rên cực kỳ hữu lực từ Bỉ Bỉ Đông phát ra: “A, ưm, ư...”
“Bỉ Bỉ Đông, anh yêu em... Bỉ Bỉ Động, anh yêu em!” Miệng liên tục phát ra từng âm thanh đồng thời hông liên tục chuyển động. Những cú va đập cực kỳ điên cuồng.
“Em cũng yêu anh, Tiểu Cương!” Hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông phát ra âm thanh. Bàn tay nàng đưa lên ôm lấy lưng Đại Sư: “Yêu em đi, Tiểu Cương!” Đại Sư nghe thấy âm thanh này càng trở nên dũng mãnh hơn. Xem ra hồn đạo khí vẫn còn dùng tốt bắt đầu biết rên rỉ và dùng âm thanh kích thích hắn. Cảm xúc khác lạ có lẽ do bản thân hắn nghĩ quá nhiều mà thôi.
Đột nhiên một bóng đêm dần dần tiếp cận phòng của Đại Sư, bất quá hắn vừa chạm lên cánh cửa thì một âm thanh đã vang lên mang theo châm chọc: “Không nghĩ tới, ban đêm học viện Thiên Địa lại có khách nhân đến thăm. Quả thực làm cho lão phu vô cùng vui vẻ. Đặc biệt khách nhân này lại là người Võ Hồn Điện, chỉ là không biết lần này ngươi đến đây làm khách quý của học viện còn là ác khách. Nếu như là khách quý có lẽ không nên ở đêm tối như vậy lẻn vào nơi này. Nếu như là ác khách, vậy lão phu chỉ có thể tự mình ra tay trấn áp, ta nói có đúng không, lão Xà Mâu!?”