Sự run rẩy cô bé thực sự làm cho Vũ Vô Cực chú ý tới. Hơi nghiêng đầu sang một bên, hai tay ôm ngực mình. Sự hài hước xuất hiện trên mặt Vũ Vô Cực, con mắt trêu chọc nhìn về phía Độc Cô Bác: “Lão độc vật, ông làm cho cô bé này sợ hãi quá rồi đấy? Ta đã nói với ông rồi đừng có ra ngoài doạ người được chứ?”
“Thằng nhóc này, ta đã nói bao nhiêu với ngươi rồi!” Độc Cô Nhãn nắm tay lớn tiếng quát nạt: “Thằng nhóc như ngươi không hiểu được kính trọng ông nội ta một chút à? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả?”
“Haha...” Tâm trạng Độc Cô Bác đương nhiên đang vui vẻ nên chẳng tính toán gì. Lão chỉ phá lên cười lớn: “Được rồi, được rồi... Trở về là tốt rồi. Thêm một người bạn thăm nhà chúng ta là tốt rồi. Tiểu Vũ, cháu gái tên như vậy phải không nhỉ? Nếu muốn cháu cũng có thể giống Nhạn Nhi gọi ta một tiếng ông Bác nếu như cháu muốn!? Yên tâm đi, cho dù thân phận cháu có là gì đi nữa ta sẽ không làm gì cháu đâu? Cháu đã đến nhà ta chính là khách của ta... Mọi người vào nhà đi!”
Thấy được Độc Cô Bác xoay người vào bên trong cùng với Độc Cô Nhạn, cùng với đó đám người Vũ Vô Cực cũng theo phía sau. Tiểu Vũ chần chờ một chút cũng trực tiếp đi về phía trong. Nếu như Độc Cô Bác gây nguy hiểm cho Tiểu Vũ thì hắn đã sớm ra tay. Rõ ràng Độc Cô Bác thoáng nhìn qua, vừa rồi hắn cũng dùng tinh thần lực già quét một chút biết được thân phận thực sự của Tiểu Vũ.
Đám bé gái trực tiếp kéo Tiểu Vũ đi tắm, Vũ Vô Cực thì trở lại phòng của mình sau đó lấy ra một chiếc vòng tay. Một chiếc vòng nhẫn trữ vật không gian. Đôi mắt Vũ Vô Cực nheo lại, hắn bắt đầu đưa bàn tay lên. Chiếc vòng lơ lửng trong tay hắn, hoa vặn ở trong đó lại gia tăng thêm một số đạo văn khác nhau. Loại đạo văn này có tác dụng ẩn núp hơi thở.
Độc Cô Bác đã tìm đến Vũ Vô Cực. Ánh mắt Vũ Vô Cực khẽ liếc nhìn về phía lão già nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. Lão già Độc Cô Bác không có can thiệp hắn mà mở miệng nói: “Cô nhóc đó không phải người thường. Nếu lão phu cảm nhận không sai, cô bé đó rất có thể là hồn thú hoá thành hình người.”
“Lão độc vật, ông cũng biết!?” Vũ Vô Cực bình tĩnh nhìn về phía Độc Cô Bác. Một tay hoàn thành khắc đạo văn, trong khi bản thân vẫn bình thản nhất tâm nhị dụng nói chuyện: “Ta đã sớm nhìn ra cô nhóc đó là hồn thú? Thế nào, nào muốn giết người đoạt hồn hoàn và hồn cốt!”
Khuôn mặt Độc Cô Bác theo đó đỏ mặt, lão mở miệng ho khan vài tiếng nói: “Thằng nhóc, ngươi cho rằng lão phu là người như vậy sao?”
Hồn thú đạt đến mười năm, muốn sống thêm nhất định phải tu luyện và vượt qua thiên kiếp. Nếu không vượt qua thiên kiếp được chỉ có thể trở thành hồi phi yên diệt. Mà hồn thú có một cách khác sống tiếp đó chính là hoá hình bắt đầu biến thành người và tu luyện lại ngay từ đầu. Kể từ đó tìm con đường đột phá đến trăm cấp thành thần.
Bản thân hồn thú khi hoá hình có nhược điểm đó chính là cần thiết ở với loài người và học tập thì mới có thể tu luyện tăng cao tu vi. Bất quá hồn thú chưa đạt đến chín mươi cấp dễ dàng bị Phong Hào Đấu La cảm nhận được. Đối với hồn thú hoá hình, thực lực yếu nhược với Phong Hào Đấu La đó là một thứ quý giá vô cùng, có thể dễ dàng giết chết đạt được hồn hoàn và hồn cốt.
“Nói giống như mình cao thượng lắm không ấy, lão độc vật!” Vũ Vô Cực cười nhạt mở miệng nói: “Không có ta thì lão đã sớm ra tay rồi đi!” Độc Cô Bác theo đó đỏ mặt nhưng không có phản đối chỉ nghe được Vũ Vô Cực nói: “Đối với chúng ta bây giờ thì không thiếu hồn cốt và hồn hoàn mười vạn năm. Ngay cả hồn hoàn và hồn cốt trăm vạn năm cũng đã tạo ra nói chi chỉ mấy cái hồn cốt nhỏ nhoi.”
Độc Cô Bác nghe thấy vậy cũng âm thầm gật đầu song lại nghe được Vũ Vô Cực châm chọc nói: “Đáng tiếc a... Lão độc vật, ông đã có chín hoàn đi. Hơn nữa hồn cốt cũng đã đầy cả trên cơ thể. Nếu không ta có thể chế tạo cho ông vài cái hồn cốt. Đáng tiếc hiện giờ chỉ có thể thêm vài loại ngoại phụ hồn cốt.” Tim Độc Cô Bác cảm giác được tan vỡ sau khi nghe được những lời này.
Trở lại bàn ăn, Vũ Vô Cực đã thấy Tiểu Linh ở nơi đó chờ đợi. Dù sao mấy cô gái tắm rửa thực sự tiêu tốn quá nhiều thời gian. Họ đương nhiên là ra ngoài trước. Ngồi ở trên bàn ăn dài và rộng, Vũ Vô Cực trực tiếp ném chiếc vòng về phía Tiểu Linh nói: “Cầm đi!”
“Đây là...” Tiểu Linh đưa tay bắt lấy chiếc vòng, hàng lông mày khẽ nhăn lại thật sâu: “Không gian vòng tay!?”
“Thứ này cho Tiểu Vũ...” Vũ Vô Cực mở miệng nói làm cho Tiểu Linh tò mò nhìn về phía hắn. Lại nghe được Vũ Vô Cực nói: “Cô ta cần cái thứ này! Anh vợ, ngươi đem thứ này tặng cho cô ta. Nói rằng ngươi tặng cho cô ta là được. Ta không muốn Tiểu y và mọi người hiểu lầm!”
Bản thân Tiểu Linh có chút không hiểu tại sao Vũ Vô Cực lại tặng quà cho Tiểu Vũ. Ban đầu Tiểu Linh cho rằng Vũ Vô Cực đối với cô bé Tiểu Vũ đó có ý. Song khi nghe được Vũ Vô Cực nói như vậy thì hắn cũng vẫn còn nghi ngờ. Nếu lý do không phải Vũ Vô Cực muốn lấy lòng cô bé đó thì vì cái gì. Bất quá, hẳn Vũ Vô Cực có lý do chính đáng nào đó.
Mọi người bắt đầu trở lại bữa ăn tối, Tiểu Vũ vẫn lén liếc mắt nhìn về phía Độc Cô Bác. Khi thấy nụ cười thân thiện trên mặt Độc Cô Bác, Tiểu Vũ vẫn lo lắng. Bản thân cô bé trực tiếp tiến tới ngồi bên cạnh Tiểu Linh. Chỉ ở bên cạnh Tiểu Linh thì Tiểu Vũ mới cảm giác được có chút an tâm. Tiểu Y thấy được Tiểu Vũ ngồi sát bên cạnh anh trai mình thì hơi nhướng mày một cái.
Bất quá chỉ trong lúc nhướng mày thì Hồng Liên đã trực tiếp đoạt được chỗ ngồi ở bên cạnh Vũ Vô Cực. Theo sau đó là Minh Châu lại ngồi ở một bên khác của hắn. Khi Tiểu Y quay lại thì thấy được chỗ hai bên cạnh hắn đã bị chiếm mất.“Tiểu Vũ...” Đột nhiên Tiểu Linh chần chờ một chút, hắn lấy ra một cái không gian trữ vật nói: “Ta có thứ này tặng cho ngươi? Chỉ không biết ngươi có thích hay không?”
“Tặng cho ta!?” Tiểu Vũ mở to con mắt thấy được một chiếc vòng tay cực kỳ xinh đẹp. Nó phát ra ánh sáng lấp lánh được khảm ngọc một cách cẩn thận xinh đẹp loá mắt với màu hồng nhàn nhạt. Dường như Tiểu Vũ có chút chần chờ: “Thật xinh đẹp, ngươi thực sự tặng cho ta?” Tiểu Linh gật đầu xác nhận một cái thì Tiểu Vũ lập tức mở miệng nói: “Cảm ơn!”
Đôi tay cô bé lập tức đưa tay trực tiếp túm lấy chiếc vòng ngọc sau đó đeo lên vòng tay của mình. Cảm giác thứ này có chút hơi rộng. Ở bên cạnh Tiểu Vũ lại nghe được Tiểu Linh nhắc nhở: “Đây là một loại hồn đạo khí, cô phải nhỏ một giọt máu vào nơi đó để cái vòng tay đó nhận cô làm chủ?”
“Hồn đạo khí!?” Tiểu Vũ mở to con mắt kinh ngạc nhìn về phía chiếc vòng tay: “Thứ này còn có thể nhận chủ sao?” Đối với chiếc vòng tay này, Tiểu Vũ cực kỳ tò mò. Ngay lập tức cô bé trực tiếp đưa ngón tay vào miệng cắn nhẹ sau đó đem một giọt máu rơi xuống chiếc vòng tay.
Mọi người đều nhìn về phía Vũ Vô Cực mà không phải Tiểu Vũ. Họ đều rõ ràng vòng tay này do Vũ Vô Cực tạo ra. Chỉ có Độc Cô Bác, Tiểu Linh và Độc Cô Nhạn là nhìn vào Tiểu Vũ mà thôi. Chỉ thấy chiếc vòng loé sáng sau đó thu nhỏ lại vừa vặn với kích cỡ tay của Tiểu Vũ.
Ngón tay truyền tới khó chịu làm Tiểu Vũ hơi nhăn mày song lại bị chiếc vòng loé sáng làm cho Tiểu Vũ chú ý tới. Khi chiếc vòng thu nhỏ vừa với tay mình, Tiểu Vũ lập tức thích ý đưa lên lắc lắc: “Hihi...” Tiểu Linh thấy bộ dạng đáng yêu này thì nhoẻn miệng cười.
Con mắt Độc Cô Bác biến thành kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Vũ. Hắn lại quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực. Hiện giờ, hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ khí tức hồn thú nào trên người Tiểu Vũ. Thực sự làm cho Độc Cô Bác không thể tin được. Xem ra chiếc vòng tay ấy có tác dụng che chắn khí tức hồn thú.
Sáng ngày hôm sau, Vũ Vô Cực trực tiếp dẫn theo đám người Tiểu Y dưới sự bảo hộ Độc Cô Bác tiến vào rừng Lạc Nhật. Địa điểm bọn họ đến là Dược Viên của Độc Cô Bác. Họ cần ở nơi đó vài ngày để tất cả mọi người có thể hấp thu hồn hoàn đạt đến hồn sư. Có sự bảo hộ của Độc Cô Bác, đám người Vũ Vô Cực cơ bản là không có bất cứ nguy hiểm nào tới được nơi này.
Trong sơn cốc này được bao phủ bởi trận pháp và mê vụ, cơ bản sẽ không có hồn thú nào dám vào nơi này. Độc Cô Bác cũng lại bắt đầu công việc đi thu thập hồn hoàn. Đoàn người Vũ Vô Cực cũng trực tiếp ngồi trung quanh với nhau trên một chiếc bàn lớn dài. Vũ Vô Cực ngồi ở vị trí ghế chủ vị nhìn về phía một cậu bé và mười ba bé gái. Hắn hắng giọng vài hơi: “Khụ, khụ...”