Đại Sư làm người cả đời nghiên cứu đưa ra những lý luận được người đời mệnh danh là vô địch lý luận Đại Sư. Tưởng chừng những lời này như những lời khen ngợi nhưng sao nó không phải là những lời biến tướng châm biếm đại sư. Sự xuất hiện của đám người này mặc dù thật bất ngờ nhưng sao không cho Đại Sư một chút hy vọng.
Mặc dù đám người này cũng không phải tiên thiên mãn hồn lực cũng chẳng phải song sinh võ hồn nhưng họ có thể bái Đại Sư làm thầy cũng làm cho Đại Sư vui mừng khôn kể. Một Đại Sư như Ngọc Tiểu Cương, nguyên nhân vì võ hồn biến dị mà thường lâm vào tự ti, đối với bản thân mình cực độ tự ti. Chính vì vậy Ngọc Tiểu Cương luôn khép kín mình.
Sự xuất hiện đột ngột cùng với nhiều đứa bé có tư chất không tệ như vậy bái mình làm sư phụ sao không làm Đại Sư vui mừng. Có lẽ trong thoáng chốc Đại Sư nghi ngờ về mục đích của họ muốn bái nhập vào mình. Ngay sau đó Đại Sư tự giễu lắc lắc đầu cười, một người như hắn làm sao có thứ gì đáng bị người lợi dụng nữa đây.
Đôi mắt nóng rực của Đại Sư nhìn về phía đám nữ hài này đồng thời cũng không quên đảo qua mấy bé nam. Hắn đang chờ đợi câu trả lời của những bé nam bé nữ này. Hắn thấy được mấy bé nam và bé nữ nhìn về phía nhau. Không để cho hắn chờ đợi lâu, đám người này đều chắp tay hành lễ cúi xuống thật lâu đối với Đại Sư: “Tham kiến sư phụ...” Mặc dù không hẹn mà tất cả đều mở miệng chỉ trừ Tiểu y chỉ là khom người thật sâu mà thôi.
“Tốt... tốt lắm!” Khuôn mặt Đại Sư không nén được sự vui mừng xuất hiện rõ ràng trên khuôn mặt của mình. Bàn tay hắn vội vã nâng đỡ cánh tay Tiểu Linh lên: “Được rồi, mọi người đứng cả lên đi!” Ánh mắt hắn đảo qua Vũ Vô Cực. Dường như theo lý, Đại Sư ẩn ẩn phát hiện Vũ Vô Cực mới có thể là người cầm đầu đoàn người này.
Có lẽ trong phỏng đoán của Đại Sư, Vũ Vô Cực hẳn có vũ hồn rất cao cùng hồn lực cao nhất trong đám người. Hồn lực đạt đến tiên thiên mãn hồn lực, Đại Sư cũng không lạ lùng gì. Song Vũ Vô Cực không có ý đồ bái hắn làm sư phụ, hắn cũng không gượng ép.
“Lão tiên sinh...” Lúc này, Đại Sư mới quay ra nhìn về phía lão nhân hàm hậu cười nói: “Việc vừa rồi là học viện sai, ta thay mặt học viện xin lỗi lão tiên sinh. Lão tiên sinh có thể giao Đường Tam cho ta là được!?”
Một gã ít nhất là Hồn sư hướng về chính mình xin lỗi, tâm hư vinh của lão nhân hàm hậu được thỏa mãn cực đại, cản lại phe phẩy hai tay nói: "Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. chúng ta cũng không đúng. Đại sư, đứa nhỏ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Tam, ngươi hãy theo đại sư đi, nhất định phải nghe lời."
“Các vị xin mời vào!?” Đại Sư lại đối với đoàn người Vũ Vô Cực cực kỳ khách khí nói. Lão già Độc Cô Bác nhìn về phía Đại Sư khách khí nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hắn để cho đám trẻ con đi về phía trước mình lẳng lặng đi về phía sau. Đau Sư lần này lại đi song song với Độc Cô Bác: “Lão tiên sinh, ngài chính là người thủ hộ những đứa trẻ này đưa chúng đến đây sao?”
Bàn tay Độc Cô Bác đưa lên nhẹ nhàng vuốt chòm râu của mình sau đó cười nói: “Ngươi có thể cho rằng như vậy. Lão phu Độc Cô Bác, sớm đã nghe danh Đại Sư. Nghe danh không bằng gặp mặt!”
“Độc Cô Bác!” Đại Sư khe khẽ lẩm bẩm những lời này. Sau đó con mắt nheo lại nhìn về phía Độc Cô Bác. Dường như có một ấn tượng loáng thoáng về phía lão già này. Giống như Đại Sư đã từng thoáng nhìn qua lão chỉ là thời gian dài, Đại Sư quên đi sự tồn tại của người này mà thôi. Con mắt Đại Sư theo đó mở to, hắn bàng hoàng nói: “Tiền bối, ngài chẳng lẽ là Bích Lân Xà Hoàng Độc đấu la Độc Cô Bác!”
“Không nghĩ tới ngươi cũng biết lão phu!” Độc Cô Bác mỉm cười gật đầu nói: “Lão phu xác thực là Độc Cô Bác. Sau này đám bọn nhỏ giao cho ngươi. Bây giờ lão phu phải đi gặp viện trưởng học viện một chút.”
“Tiền bối, ngài đã giao đám nhỏ này cho ta!” Ngọc Tiểu Cương vừa mừng vừa sợ, hắn vội vã nói: “Ta sẽ đem hết lòng dạy dỗ chúng.”
“Hy vọng như lời ngươi nói!” Độc Cô Bác trực tiếp không cho Ngọc Tiểu Cương mặt mũi nói: “Nếu lão phu biết được ngươi không tận lực dạy dỗ chúng vậy lão phu cũng sẽ không khách khí. Bất quá nếu như ngươi toàn tâm toàn ý dạy chúng, lão phu cũng tuyệt đối không thiếu ngươi chỗ tốt!” Ngọc Tiểu Cương chỉ hơi gật đầu một cái. Hắn thấy được Độc Cô Bác hướng về phía một gian nhà đi tới.
“Cái gì?” Một đám bé gái kinh ngạc hô lên. Tuyết Nữ hơi nghiêng chiếc cằm xinh đẹp của mình nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Chàng không muốn học cùng học viện với chúng ta?”
Vẻ mặt Vũ Vô Cực theo đó biến thành bất đắc dĩ, hắn mở miệng nói: “Ta hy vọng các nàng ở trong học viện này trải qua một thời gian tốt đẹp được chứ? Bản thân ta cũng có việc nhưng ta cũng sẽ thường xuyên đến thăm các nàng. Thực sự là không có cách nào nếu không ta cũng không muốn rời xa các nàng chút nào...” Giọng nói non nớt từ miệng Vũ Vô Cực phát ra.
Đại Sư cảm giác quai quái nhìn về phía mấy bé nữ cùng với bé nam này thân cận với nhau như người yêu. Bản thân hắn cảm giác vừa buồn cười lại vừa buồn bực. Thoáng chốc hắn nhớ đến được người yêu cũ của mình. Miệng hắn phát ra khe khẽ thở ra một hơi dài. Bất chợt một tiếng gọi đại sư đánh gãy hắn.
“Đai sư...” Vũ Vô Cực đi về phía Đại Sư, hắn lúc này chìa tay về phía đại sư. Một chiếc lọ trong suốt phát ra ánh sáng lập loè trông vô cùng xinh đẹp. Con mắt Đại Sư theo đó mở to hết cỡ nhìn về phía thứ này. Vũ Vô Cực mở miệng đáp lời: “Ngài tốt! Đây là lễ vật mà ta tặng cho ngài. Sau này mấy vợ chưa cưới của ta chỉ có thể nhờ ngài chiếu cỗ dạy dỗ bảo ban. Đặc biệt Tiểu Y không thiện ăn nói, Hồng Liên tính tình không tốt. Ngài cũng không nên quá nóng giận với họ.”
“Không cần...” Cảm giác được bảo vật bất phàm vậy mà Đại Sư lại trực tiếp đưa ra từ chối. Bàn tay hắn gạt đi cánh tay Vũ Vô Cực đưa tới: “Các ngươi có thể bái ta làm sư phụ đã là món quà lớn nhất mà ta nhận được rồi. Sư phụ đáng lý nên tặng quà cho đồ đệ nào có đồ đệ tặng quà cho sư phụ. Ngươi vẫn là thu hồi bảo vật này đi. Ta nhìn được bảo vật này thực sự bất phàm.”
“Đại sư...” Vũ Vô Cực cười nói: “Đây là món quà nhỏ mong Đại Sư đừng chê. Ở trong chiếc lọ này có ba giọt nước đặc biệt. Một loại thánh dược chữa thương vô cùng đặc biệt. Ngài dùng một giọt cho bản thân, dùng một giọt cho võ hồn biến dị của ngài nhất định có hiệu quả bất ngờ. Một giọt ngài hãy giữ lại phòng thân. Nếu như ngài không nhận lấy, sao ta có thể yên tâm rao anh vợ và vợ chưa cưới của mình cho ngài!”
“Vậy...” Đại Sư chần chờ một chút sau đó mở miệng thở ra một hơi dài: “Vậy được rồi!” Mặc dù không muốn thu lễ vật nhưng Đại Sư cũng không có làm khó Vũ Vô Cực. Bàn tay đưa ra cầm lấy một chiếc bình trong suốt. Một chút chất lỏng ở bên trong đó, nó phát ra ánh sáng lấp lánh như mặt trời, trăng sao trông vô cùng sống động.
Nặc đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng không có lớn như bề ngoài vừa nhìn qua, chủ yếu chia làm mấy khu vực, chủ giáo học lâu, thao trường cùng với túc xá lâu phía đông của thao trường. Mặc dù chỉ là sơ cấp hồn sư học viện, nhưng nơi này đối với đệ tử yêu cầu phi thường nghiêm khắc, sợ là nhà bên cạnh học viện, đệ tử cũng phải vào ở trong học viện, tiếp nhận quản lý thống nhất. Giáo vụ nằm ở tầng một Chủ giáo học lâu, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một gã sư phụ nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi làm thủ hạ cho lão sư phụ.
Đại sư đặt chứng minh ở trên bàn, hướng về lão sư lớn tuổi nói: "Tô chủ nhiệm, đây là công độc sinh năm nay đưa tới, phiền ngươi giúp mọi người đăng kí một chút."
Tô chủ mặt đầy ý cười nói: "Đại sư, ngài như thế nào lại tới, khách quý a! ngồi đây đi."
Đại sư lắc lắc đầu, hướng đoàn người Vũ Vô Cực nói: "Mọi người tự mình ở chỗ này đăng kí, mấy vị sư phụ này sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào.” Rồi hắn quay ra nhìn về phía Đường Tam nói: “Đường Tam, ta cần nói chuyện riêng với ngươi một chút. Có thể chứ?" Nghe được thì Đường Tam hơi gật đầu coi như đồng ý, Đại Sư lại chỉ ngón tay về phía đoàn người Vũ Vô cực nói: “Các ngươi đăng ký song có thể đi trước, ta sẽ quay lại tìm mọi người sau!”
Mấy bé gái cực kỳ cung kính nói: “Sư phụ, gặp lại sau!”
Nghe được mấy bé gái cùng với một bé nam xưng hô với Đại sư như vậy, Tô chủ nhiệm tựa hồ cảm thấy rất hứng thú: "Mấy đứa, các ngươi gọi đại sư là sư phụ? Hắn không phải là sư phụ của học viện chúng ta."
Một bé gái chớp chớp đôi mắt to nói: "Nhưng ông ấy là sư phụ của chúng ta a! Có vấn đề gì sao?"
Tô chủ nhiệm sửng sốt: "Các ngươi bái Đại sư làm sư phụ?" Thần sắc hắn có chút cổ quái, đó là vẻ mặt vừa quái dị nhìn về phía đám người hỏi.
“Chúng ta bái Đại Sư làm sư phụ!” Hai tay Hồng Liên chống eo, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Tô chủ nhiệm nói: “Chẳng lẽ không được sao?”
“Cái này!?” Tô chủ nhiệm chần chờ một chút: “Không nghĩ tới đại sư cũng biết thu đồ đệ. Đại sư mặc dù tính cách cổ quái một chút, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, hắn tại phương diện vũ hồn chính là "vô địch". Bất quá chỉ là trên lý luận vô địch mà thôi. Làm sư phụ của học viện, ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Sư phụ không thể nhận tùy tiện như vậy. Một gã hồn sư, bất luận có hay không từ học viện tốt nghiệp, cũng chỉ có thể nhận một người sư phụ, nếu không, sẽ bị người đời bất dung (không tha). Các ngươi thật sự cho rằng Đại sư rất thích hợp sao? Đại Sư bất quá chỉ là một Đại Hồn Sư mà thôi, cả đời này e rằng Đại Sư không có cách nào đột phá ba mươi cấp. Ta hy vọng các ngươi suy nghĩ một chút vì võ hồn các ngươi tốt như vậy thực sự không đành lòng nhìn các ngươi bị huỷ hoại. Trong học viện nhiều đạo sư như vậy, ta có thể để cho các ngươi tuỳ tiện chọn bất cứ ai trong học viện làm sư phụ. Ngay cả ta cũng không ngoại lệ.”
“Thật sự là suy nghĩ một người phàm nhân” Hiểu Mộng bình thản mở miệng nói: “Một sư phụ dạy dỗ đệ tử không phải dựa vào tu vi. Một đồ đệ có thể kế thừa ở sư phụ đó là ý chí và kiến thức mà không phải tu vi. Một người có thể siêu thoát phàm tục hay không dựa vào bản thân mình mà không phải nhờ sự trợ giúp của người khác.”
Mấy giáo viên ở đây theo lời này cứng họng lại. Họ không biết được phải nói gì cho phải. Tô chủ nhiệm chỉ có thể thở ra một hơi dài: “Nếu như các ngươi đã quyết định, ta không tiện nói gì thêm. Chỉ là các ngươi dù là đồ đệ của Đại Sư nhưng cũng là học viên của học viện. Vì vậy các ngươi nhất định phải chấp hành nội quy của học viện này.” Vừa nói thì Tô chủ nhiệm đã lấy ra một đám quần áo màu trắng tinh sạch sẽ, một loại đồng phục của học viên đưa cho đám người Vũ Vô Cực.