“Bọn chị em, mọi người đã dọn song hết hay chưa?” Diễm Linh Cơ ngón tay búng ra. Một đám lửa nhó bắn về phía một đống rác ở phía dưới. Đống rác lập tức bùng lên ngọn lửa đó. Nó bắt đầu thiêu đốt phát ra từng trận khói trắng nho nhỏ lượn lờ lên không trung.
“Linh Cơ muội muội...” Tiểu Hồ Ly đến bây giờ vẫn chưa quen cách nói chuyện ở đại lục Đấu La này. Ngôn ngữ ở đây khác biệt so với trước kia. Nếu như không nhờ Vũ Vô Cực thì các nàng cũng sẽ không nắm giữ ngôn ngữ ở thế giới này nhanh như vậy. Ngón tay chỏ theo thói quen đặt trên môi, Tiểu Hồ Ly hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Phu... chồng yêu đã nói với chúng ta không nên đốt lửa như vậy sao? Khói bốc lên rất có thể dụ các loại hồn thú!”
“Chị à, chị có lo lắng quá không thế!” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười, ngón tay phất phơ trong gió. Ngọn lửa nhỏ trong tay nàng bay múa. Đôi môi ướt át khẽ mở, âm thanh nhu mĩ vang lên: “Vài ngày sống ở nơi này, chúng ta không phải cũng dùng lửa nấu ăn hay sao? Cũng đâu có chọc đến hồn thú tiến tới nơi này? Ở nơi này bao phủ bởi độc trận, có hồn thú nào dám tới nơi này chứ?”
“...” Tiểu Hồ Ly nghe vậy cũng không nói nữa. Song họ quay đầu ra nhìn về phía một phương hướng. Một đám người cũng nhanh chóng đã trở lại. Không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Đoàn người Nguyệt Thần, Đông Quân, Hiểu Mộng cùng với đám người Tiểu Y cũng trở lại.
“Di...” Diễm Linh Cơ nhìn thấy được bông hoa trong ngực mà Tiểu Y đang ôm lấy thì ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía bông hoa đó. Nàng khẽ mở miệng lên tiếng nói: “Bông hoa mẫu đơn thật xinh đẹp. Tiểu Y muội... em gái, em kiếm được ở nơi nào thế?”
“Linh Cơ, cô đúng là kiến thức ngắn!” Hồng Liên cảm giác có chút không vui. Đôi mắt nàng chớp chớp nhìn về phía tương tư đoạn trường hồng trong lòng ngực Tiểu Y thầm nghĩ: “Đáng lý ra thứ này phải thuộc về bản cô nương ta đây!” Bất quá nàng giận giữ thuộc về giận dữ, nàng quay ra đem bực tức chút lên Diễm Linh Cơ: “Đó là tương tư đoạn trường hồng rồi!”
“Nga...” Đôi mắt Diễm Linh Cơ chớp chớp, ánh mắt mang theo hài hước nhìn về phía Hồng Liên. Đôi môi mím lại để nở nụ cười nhẹ nhàng như thoáng qua: “Xem ra Hồng Liên điện hạ đối với loại hoa này rất rõ ràng!”
“Đương nhiên rồi!” Hồng Liên trực tiếp chông éo của mình và hất cằm. Bộ dạng nàng lúc này cao ngạo mà tự tin. Hiển nhiên nàng như đang ý chỉ các ngươi mau đến nịnh nọt ta, biết đâu bản điện hạ có lòng tốt sẽ trực tiếp kể chuyện này cho các ngươi nghe.
Diễm Linh Cơ lại khẽ chớp mi mắt mình, ý vị thâm trường liếc mặt nhìn Hồng Liên một cái: “Ra là vậy à! Thật còn tính thú vị!” Sau đó nàng quay ra đối với mọi người nói chuyện. Đặc biệt thấy vẻ mặt Nguyệt Thần và Đông Quân tràn ngập mệt mỏi, nàng không thể làm lơ bắt đầu bắt chuyện.
“...” Bị làm lơ, Hồng Liên theo đó nổi giận. Hai tay chắp sau lưng mình, con mắt mở to, thân hình đi từng bước ra vẻ hùng dũng đối với đám nữ nhân ở nơi này: “Các ngươi chẳng lẽ không hứng thú nghe xem câu chuyện về tương tư đoạn trường hồng. Nó phi thường thú vị, phi thường cảm động, phi thường... Ân... phi thường đặc biệt. Chẳng lẽ không ai trong các ngươi muốn nghe sao?”
Hai người một thanh niên và một lão già cưỡi một con chim khổng lồ với sải cánh to lớn. Với sải cánh rộng lớn của nó thì trở chục người không có bất cứ vấn đề gì cả. Không hổ là hồn thú của đại lục đấu la, loại nào cũng có thể có. Trên người con hồn thú còn bốc ra ngọn lửa đỏ ở hai cánh. Mỗi lần nó vỗ cánh đều uy vũ vô song.
Ngồi trên đó, Độc Cô Bác ngay lập tức lên tiếng hỏi: “Nhóc con, người thanh thật công đạo một chút. Ngươi làm thế nào có thể thuần thục hoả viêm ưng. Lão phu rất tò mò ngươi rốt cuộc dấu diếm bao nhiêu điều với lão phu nữa đây?”
“Điều này có gì đặc biệt!” Đứng ở trên người con chim lửa, hai tay Vũ Vô Cực ôm ngực cực kỳ ngạo nghễ đáp lời: “Ở trên đại lục Đấu La cũng có không ít loại vũ hồn có năng lực thuần hoá các loại hồn thú đi. Ta có thể thuần hoá một con hoả viêm ưng có gì lạ đâu. Lão độc vật vì vậy mà ông cảm thấy kinh ngạc, thật sự làm cho ta kỳ quái!”
“Thằng nhóc này...” Độc Cô Bác tức giận trừng mắt nhìn về phía hắn nói: “Ngươi phải biết được thuần hoá hồn thú đó là dựa vào vũ hồn. Dựa vào vũ hồn được chứ? Ngươi không có võ hồn, đó mới điều làm cho lão phu tò mò. Phải biết được hồn thú vốn có tính cao ngạo, nó không thể nào chấp nhận khuất phục trước con người. Dù con hoả viêm ưng này trước đó có trí tuệ không kém người là bao!”
“Vậy phải cảm ơn ông, lão độc vật!” Vũ Vô Cực lại chuyển đề tài: “Nếu không có ông đánh thương hoả vũ lân ưng, nó cũng sẽ không có cách nào bị ta thu phục!”
“Thằng nhóc này, đừng chơi trò lảng tránh với lão phu!” Lập tức Độc Cô Bác đem đề tài chuyển lại lúc trước: “Ngươi có biết năng lực này của ngươi đối với đế quốc có tầm quan trọng không là cả đại lục này có tầm quan trọng thế nào sao? Một khi chuyện một người không cần võ hồn là có thể điều khiển hồn thú, ngươi hẳn phải biết tính nghiêm trọng của nó chứ nhỉ?”
Hai vai Vũ Vô Cực theo đó nhún nhún, hắn lại làm như bộ dạng không có vấn đề gì: “Ông không nói, ta không nói, mấy bà vợ của ta thì càng không nói. Ai sẽ biết đây? Thế nào, ông muốn học sao? Ta dạy cho ông!?”
“Thằng nhóc nhà ngươi...” Độc Cô Bác dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Nếu lão phu nói muốn học, ngươi có phải sẽ nói với lão phu rằng ta không có năng lực học được hay không?” Lời này nói xong, lão già thấy được Vũ Vô Cực cười nhún nhún mở rộng hai tay. Tên thanh niên không có xác nhận cũng chẳng có trả lời làm lão già vô cùng tức giận: “Lão phu kiểu gì cũng biết ngươi sẽ nói như vậy mà!”
“Đến rồi!” Vũ Vô Cực cười nhạt một tiếng.
“Chuyện chính là như vậy đấy!” Ở trong dược viên, Hồng Liên cười cười vỗ vỗ nhẹ tay. Hai tay nàng chống eo, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ. Con mắt đảo qua nhìn về phía đám người như đang nói. Các ngươi còn không mau đến khen ta đi!
“Oa, một con chim thật lớn!” Độc Cô Nhan đưa hai tay lên bầu trời, vẻ mặt vui thích không thôi.
“...” Mọi người bàng hoàng nhìn về phía bầu trời. Phi Yên có vài phần lo lắng nheo mắt lại nhìn về phía trên bầu trời nói: “Chẳng lẽ hồn thú tập kích!”
“Linh Cơ...” Tiểu Hồ Ly nhẹ giọng mở miệng trách móc: “Chị đã nói với em rồi...” Hàng lông mày Diễm Linh Cơ nhăn lại. Trong lòng Linh Cơ thầm mắng đã đến lúc nào rồi còn như vậy nữa. Việc bây giờ bọn họ cần là đối phó con hồn thú này hoặc là chạy trốn được chứ?
“Không đúng...” Nguyệt Thần nheo mắt lại, thị lực nàng cực tốt. Ngay cả trong trời lờ mờ tối này, nàng cũng có thể nhìn về phía bầu trời ro ràng. Đặc biệt hoả viêm ưng lại bắt mắt giống như vậy. Ở trên đó có vài người đang đứng: “Có người ở trên đó... là chàng...”
Mọi người nhanh chóng tản ra để lộ ra một khoảng trống rộng rãi, con chim ửng lửa khổng lồ từ trên cao trực tiếp vỗ nhẹ cánh đáp lên trên mặt đất. Thân hình Vũ Vô Cực trực tiếp nhảy xuống mặt đất. Bàn tay hắn đưa lên vỗ vỗ nhẹ con chim ưng lửa. Khi mà Vũ Vô Cực vừa xuống không bao lâu thì con chim ửng lửa quắc mắt nhìn về phía Độc Cô Bác ở trên lưng một cái.
“Con chim thối này!” Độc Cô Bác đang muốn nổi xung lên thì âm thanh nho nhỏ rơi vào tai lão. Lão nhất thời ngừng lại nhảy xuống dưới lưng con chim ưng chạy tới.
“Ông nội, ông nội...” Độc Cô Nhạn phát ra một tiếng cười sung sướng. Cô bé trực tiếp chạy đến nhảy vào lòng lão già. Lập tức lão già đem cô bé ôm lấy, vẻ mặt tràn ngập cưng chiều.
“Oa....” Hồng Liên vui mừng chạy đến nhìn về phía con chim khổng lồ hô lớn: “Nó chính là hồn thú sao? Thật là lớn! Hơn nữa... cánh nó còn bốc lửa này! Đẹp thật đấy...” Bàn tay Hồng Liên theo đó muốn đưa lên sờ vào người con chim.
Quác! Con chim lửa phát ra tiếng cảnh cáo. Con mắt ưng nhìn chằm chằm về phía Hồng Liên mang theo đề phòng. Thân mình Hồng Liên giật bắn vội vàng Ngay lập tức từ ống tay áo của Hồng Liên trực tiếp vọt ra một con rắn màu xanh nho nhỏ. Nó há miệng khè ra một tiếng thị uy với con chim lửa. Nhất thời hai con vật nhìn về phía nhau với ánh mắt tràn đầy địch ý. Từ trước đến nay rắn và chim không đội trời chung.
“Chuẩn bị đi!” Vũ Vô Cực cười nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ dùng hoả viêm ưng rời đi nơi này!?” Bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng vỗ vỗ thân hình của con chim ưng khổng lồ này. Trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm thấy: “Mấy ngày nay cũng mệt cho các nàng phải sống cùng với ta trong sơn cốc chật chội này rồi!”