Đại Tư Mệnh tập tễnh từ bên trong gian phòng nhỏ đi ra bên ngoài. Bất chợt đập vào mắt Đại Tư Mệnh là một bóng hình lạnh lùng của hai người nữ nhân xinh đẹp. Dưới ánh trăng, một cơn gió lạnh thổi qua làm cho hình dáng họ hết sức âm trầm. Thấy bóng dáng hai người, Đại Tư Mệnh có vài phần hoảng loạn: “Nguyệt Thần đại nhân, Đông Quân đại nhân!”
Ba! Một cái tát vang dội trực tiếp rơi vào má Đại Tư Mệnh làm cho nàng cảm giác được đau rát. Đầu nàng chỉ cúi xuống cũng không có ngẩng đầu lên. Đông Quân Phi Yên vẫn đứng lẳng lặng ở đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đại Tư Mệnh.
Một cái tát lên mặt Đại Tư Mệnh, Nguyệt Thần cũng vẫn không có thoả mãn. Nàng lạnh lùng quát: “Ngẩng đầu lên!” Đại Tư Mệnh lẳng lặng ngẩng đầu lên. Ba! Một âm thanh lại vang dội phát ra. Hai bên má Đại Tư Mệnh lúc này đã xuất hiện hai dấu tay đỏ bừng. Đôi môi hồng Đại Tư Mệnh cũng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Bờ môi Nguyệt Thần lạnh lẽo phát ra âm thanh rét lạnh: “Ngươi đã biết lỗi của ngươi, Đại Tư Mệnh!”
“Đại nhân...” Đại Tư Mệnh không có dám ngẩng đầu lên, thân mình nàng hơi run run và mở miệng nói: “Ta đã biết lỗi của mình!”
“Ngẩng đầu lên!” Nguyệt Thần lại lạnh lẽo ra lệnh và dùng đôi mắt âm trầm của mình nhìn về phía Đại Tư Mệnh. Khi mà Đại Tư Mệnh ngẩng đầu lên thì bàn tay Nguyệt Thần lại vung lên trực tiếp tát vào mặt Đại Tử Mệnh. Đại Tư Mệnh lại lần nữa cảm nhận được bỏng rát trên mặt nhưng nàng không dám phản kháng. Bản thân chỉ có thể nghe giọng nói Nguyệt Thần tràn ngập lạnh lẽo rơi vào trong tai mình: “Ngươi biết lỗi của mình ở đâu sao?”
“Ta... ta không nên có ý nghĩ không tốt với đại nhân!” Đại Tư Mệnh lập tức trả lời.
Ba! Lần này cái tát vang dội hơn hẳn, Nguyệt Thần tung ra cú tát này khiến cho Đại Tư Mệnh trực tiếp ngã thẳng xuống mặt đất. Sự ồn áo lần này đã khiến cho mọi người chú ý. Ngay lập tức mọi người từ trong phòng cũng lục túc ra bên ngoài. Họ thấy được cảnh Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn về phía Đại Tư Mệnh ở dưới đất và dùng giọng răn dạy: “Sai! Ta đánh ngươi vì ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Ngươi có phải hay không tính toán lợi dụng hắn để thoả mãn dục vọng của ngươi. Ngươi... muốn thành thần!?”
“Đại nhân...” Đại Tư Mệnh đưa tay đỡ má, nàng vội vã lắc lắc đầu cảu mình: “Ta... ta không có!”
“Còn dám nói không!?” Nguyệt Thần sắc mặt càng lạnh hơn, đôi mắt âm trầm đã tích xuất ra nước. Diễm Phi ở phía sau cũng lạnh lùng nhìn về phía Đại Tư Mệnh. Nguyệt Thần lạnh lùng mở miệng lên tiếng nói: “Ta còn không nhìn ra được ngươi muốn gì sao, Đại Tư Mệnh! Thu hồi tiểu tâm tư của ngươi đi. Nếu như ngươi thật lòng với hắn, ta sẽ không phản đối nhưng nếu ngươi vì lợi ích bản thân mà tiếp cận hắn vậy đừng trách ta ác độc đối với ngươi!”
“Chuyện gì vậy!?” Hồng Liên đi ra ngoài cửa đưa bàn tay nhẹ nhàng đặt miệng của mình. Nàng há tó miệng ngáp một cái khá lớn: “Ta vừa mới ngủ được một lúc. Đang ngủ ngon thì... có chuyện gì thế này!?” Song chẳng có ai ở đây thèm trả lời nàng cả.
Diễm Linh Cơ ý chỉ thâm trường khẽ liếc mắt nhìn về phía phòng Vũ Vô Cực. Nguyệt Thần và Đông Quân cũng lẳng lặng xoay người trở về phòng của mình. Tuyết Nữ quay ra nhìn về phía Lộng Ngọc mở miệng nói: “Chúng ta trở về ngủ thôi!” Lông Ngọc khe khẽ gật đầu.
Minh Châu khe khẽ cười nhẹ bên tai Tiểu Hồ Ly: “Xem ra, đêm nay có chút người không an phận đánh tiểu tâm tư. Song vẫn có người giúp chúng ta giải quyết. Trở về đi thôi, không phải việc của ta và cô!” Tiểu Hồ Ly trầm ngâm sau đó gật đầu một cái.
Tiểu Linh nhíu mày nhưng không nói chuyện. Tiểu Y quay đầu nhìn về phía phòng riêng của Vũ Vô Cực. Nàng cảm nhận được có người trong đó hơn nữa còn đang tiến hành việc giao hoan. Loại âm thanh này nàng quá quen thuộc vì khi nàng giao hợp với Vũ Vô Cực còn không phải phát ra âm thanh này sao? Tiểu Y chỉ nhíu hàng lông mi sau đó trở về phòng những nữ nhân khác. Tiểu Linh thấy được em gái mình trở về ngủ, hắn cũng theo đó trở về phòng của mình.
“Này...” Hồng Liên chống eo của mình sau đó buồn bực lớn tiếng nói: “Sao các ngươi... không có ai chịu trả lời ta một câu nào thế. Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, không có ai nói cho ta biết sao?” Đáng tiếc chẳng ai thém lý đến nàng. Ngay cả Đại Tư Mệnh cũng đứng dậy tập tễnh rời đi: “này... này... ta gọi cô đó... cô đứng lại cho ta!” Đáng tiếc Đại Tư Mệnh vẫn đi và rời khỏi nàng.
Mặc vào y phục của mình, Hiểu Mộng trực tiếp phất nhẹ ống tay áo rời đi. Khi đi đến cửa nàng không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn về phía người thanh niên đang ngủ say. Đôi mắt nàng lộ ra ánh sáng phức tạp, giọng nói lầm bẩm: “Đó là cảm giác nam nhân cùng nữ nhân hoan ái sao? Không tệ... chút nào. Ta cũng đã coi như trả hết nhân quả với ngươi. Sau này, ta và ngươi không ai nợ ai!”
Bàn tay nàng phất nhẹ, một cơn gió nổi lên. Nội lực được nàng điều khiển một cách nhuần nhuyễn. Dưới bàn tay trắng nõn của Hiểu Mộng, một đám chăn trực tiếp bay lên người phủ kín lên người Vũ Vô Cực. Đồng thời Vũ Vô Cực vẫn ngủ say mà không hề hay biết.
Rời khỏi căn phòng, Hiểu Mộng vừa bước chân ra khỏi nơi đó thì thấy được Hồng Liên đang chống eo đá đá chân ở nơi đó. Hiểu Mộng cũng không thèm để ý đến nàng mà trực tiếp rời đi. Bất quá khi nàng vừa di chuyển được vài bước thì đã nghe được Hồng Liên mở miệng nói: “Di là cô... cô như thế nào từ trong phòng Vô Vọng đi ra ngoài. Các người... các ngươi đã làm gì trong đó!”
“Ta chỉ đến để trả lại nhân quả giữa ta và hắn!” Hiểu Mộng bình tĩnh trả lời những lời này. Đặc biệt Hiểu Mộng mặt vô biểu tình đáp lại: “Giờ nhân quả của ta và hắn đã hết, ta có thể chuyên tâm tu đạo của mình được rồi!”
“...” Hồng Liên cảm giác được cực kỳ kỳ quái. Nàng đang muốn tiến lên hỏi chuyện bàn tay đưa ra bắt về phía Hiểu Mộng thì cơ thể Hiểu Mộng như một làn khói biến mất. Ở phía trước cửa căn nhà lớn, Hiểu Mộng đã xuất hiện. Nàng mở ra cánh cửa tiến vào trong căn nhà.
Nguyệt Thần và Đông Quân ở nơi đó dường như đang chờ sẵn. Nguyệt Thần lạnh lùng mở miệng chất vấn: “Đạo gia Thiên tông đều cho rằng tâm như chỉ thuỷ, bản thân siêu thoát hồng trần không nghĩ ra đời trưởng môn tiếp theo của Thiên tông lại làm chuyện trộm gà trộm chó như vậy!? Không biết lịch đại các vị chưởng môn dưới suối vàng sẽ nghĩ như thế nào khi biết được chuyện này?”
“Quan tâm những lời phê phán đó chỉ là thế nhân ngu muội đẻ ý đến danh tiếng miếng thôi!” Hiểu Mộng bình tĩnh trả lời: “Ta chỉ đem đoạn nhân quả này giữa hắn kết thúc. Giờ ta và hắn không có ai nợ ai. Nhân quả đã hết!”
“Thật là ý nghĩ ngây thơ!” Nguyệt Thần lạnh lùng đấu võ mồm: “Cô cho rằng trực tiếp cùng hắn giao hợp là đem nhân quả trả lại!?” Hiểu Mộng đi về phía giường mình nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Nàng để mặc kệ Nguyệt Thần nói gì đi nữa mình cũng chuyên tâm vào tu luyện.
Lúc này bàn tay Nguyệt Thần đưa lên, ánh mắt lạnh lẽo. Bất quá một bàn tay nhanh hơn chụp lấy tay nàng. Nguyệt Thần quay ra thấy được người cầm tay nàng là Đông Quân. Đông Quân nhìn về phía nàng và lắc lắc đầu thở ra một hơi dài. Nguyệt Thần chỉ nhíu mày sau đó buông tay một cái.
Trong phút chốc thoáng qua đó, Hiểu Mộng cũng đề phòng. Hàng lông mày xinh đẹp của nàng khẽ nhếch lên.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Vũ Vô Cực lóp ngóp ra khỏi căn phòng mình. Ngày hôm nay không hiểu sao hắn cảm giác được vô cùng mệt mỏi. Cả người giống như bị đào không. Nội lực trong cơ thể mình dồi dào và cô đọng hơn. Bất quá hắn làm sao cảm giác lại mệt mói đến như vậy.
Lão già Độc Cô Bác dẫn theo một bé gái độ khoảng dưới mười tuổi. Bộ dạng bé gái vô cùng đáng yêu. Lão già dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Vũ Vô Cực. Hắn không quên mở miệng nhắc nhở: “Thằng nhóc, ngươi còn rất trẻ nhưng là cũng phải biết tiết chế a!”