Một tháng, Thiên Trạch mất khoảng một tháng mới thành công đem đám nữ nhân hống cho trở nên vui vẻ. Bất quá có một người, Thiên Trạch khổng hiểu lắm. Đoan Mộc Dung, Thiên Trạch đâu có làm gì nàng đâu. Vậy mà tại sao Đoan Mộc Dung đều dùng ánh mắt sắc lạnh lùng nhìn về phía Thiên Trạch. Điều này làm cho Thiên Trạch hoàn toàn không biết tại sao.
Đối với lục quốc thì mỗi tịn tức từ Đại Việt đế quốc, họ đều chăm chú theo dõi để đảm bảo tin tức sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Long Thiên Đế quả nhiên vẫn là người yêu hoà bình dù cho thực lực Đại Việt ngày một mạnh hơn song Thiên Đế vẫn không có ý định tấn công lục quốc. Đặc biệt khi trong thời gian Long Thiên Đế ở Hàn quốc, Đại Việt mới cho ra một sản phẩm mới. Một loại máy bay tiêm kích với tốc độ cực nhanh. Với một chiếc máy bay tiêm kích thôi có thể nháy mắt tiêu diệt một toà đại thành. Nó làm cho sáu nước hoàn toàn run rẩy sợ hãi trước sức mạnh của Đại Việt.
Vừa trở về nước, Long Thiên Đế bị nội các chính phủ Đại Việt đế quốc lên án mạnh mẽ. Thiên Đế bị buộc tội vì tội lợi dụng lỗ hổng trong pháp luật Đại Việt đế quốc tiến hành thành thân hợp pháp. Trong cuộc xét sử Long Thiên Đế, chủ tịch Đại Việt đế quốc còn đưa ra hàng loạt chứng cứ chứng minh các chính sách nhân từ của Đại Việt.
Trong đó có chính sách trong chiến tranh năm xưa, nhân từ với Sở quốc đã khiến quân đội Đại Việt gặp khó khăn nặng nề. Chính sách thứ hai quá hoà ái đối với lục quốc. Đặc biệt là Tần quốc. Thiên Trạch đã đưa ra lời biện hộ rằng chiến tranh chỉ mang lại đến tai hoạ. Chúng ta cần phải có một sự đàm phán hợp lý. Chiến tranh chỉ là điều cuối cùng chúng ta nên làm. Dân chúng mới là cốt lõi của mọi việc.
Bất quá chủ tịch Đại Việt đế quốc đã phản kháng lời hoà bình từ miệng Thiên Trạch chỉ là một lời nói xuông. Sau đó Đại Việt đế quốc đưa ra những bằng chứng phim cho thấy được Tần quốc đang cố gắng nghiên cứu những vũ khí của Đại Việt. Đây là hành động ăn cắp bản quyền một cách bất hợp pháp và vi phạm luật pháp của Đại Việt.
Sau cuộc họp có một nửa thành viên đã đồng ý việc phế truất Long Thiên Đế. Từ đây Long Thiên Đế chính thức từ nhiệm đi chức vị Thiên Đế. Vị Thiên Đế mới sẽ được lựa chọn trong gia đình hoàng tộc bao gồm Hàn Nguyệt công chúa cùng Cao Nguyệt công chúa.
Nhân lúc Thiên Đế không tại vị, chủ tịch Đại Việt cũng tuyên bố chính thức chất vấn Tần quốc về việc Tần quốc đánh cắp và nghiên cứu vũ khí Đại Việt một cách bất hợp pháp. Trên truyền thông, chủ tịch Đại Việt cảnh cáo Tần quốc nếu không cho một lời giải đáp hợp lý Đại Việt có thể sẽ sử dụng vũ lực quân sự. Đặc biệt có thể sử dụng vũ khí tân tiến nhất của Đại Việt tấn công Tần quốc.
Nhất thời Tần quốc đem toàn bộ trách nhiệm này đẩy lên người Công Thâu gia và đem Công Thâu gia đưa đến Đại Việt đế quốc chịu tội. Bất quá chủ tịch Đại Việt đế quốc lại đưa ra đoạn phim thứ hai cho thấy được Tần Vương Doanh Chính tham gia vào việc đánh cắp và nghiên cứu vũ khí Đại Việt.
Một số nhà báo bình luận rằng, chủ tịch Đại Việt đế quốc đang cố gắng tạo ra một trận chiến với Tần quốc và nhanh chóng dành chiến thắng cho Đại Việt đế quốc. Một cuộc chiến tranh sẽ nổ ra và cuộc chiến này sẽ là chớp nhoáng. Nếu chiến thắng về Đại Viêt, chủ tịch Đại Việt đế quốc rất có thể tăng lớn danh vọng từ đó có thể tiến tới một lần đạt được thành công trong nhiệm kỳ tới.
Không lâu sau khi chủ tịch Đại Việt đế quốc tuyên bố muốn một trận chiến với Tần quốc thì chủ tịch Đại Việt bị người ám sát. Hung thủ bị bắt được là Hắc Bạch Huyền Tiễn. Cuộc đàm phán giữa nội các có hay không ra tay với Tần quốc thì nháy mắt chuyển biến. Ám sát chủ tịch Đại Việt đế quốc chính thức coi như là hành động khiêu khích Đại Việt. Tất cả đều thông qua việc tấn công Đại Tần.
Long Thiên Đế hiện giờ đã mất đi chức vị một vị Thiên Đế. Tuy nhiên Long Thiên Đế vẫn ở trong một buổi họp báo thông qua ý nghĩ của mình nói ra. Một cuộc chiến tranh chỉ mang đến đau khổ cho dân chúng mà thôi. Thiên Đế hy vọng có thể thông qua một cuộc đàm phán đối với các vị quân chủ, từ đây đưa đến giải pháp hoà bình an toàn với tất cả các quốc gia. Hoà bình sẽ đến với toàn bộ dân chúng của lục quốc cũng như Đại Việt.
Trong năm, đội quân Đại Việt đế quốc chính thức công kích Tần quốc. Chủ tịch Đại Việt đế quốc áp dụng chính sách mãnh liệt. Chỉ cần thành nào đầu hàng không những không có sao mà còn có thể nhận thưởng, dân chúng còn có thể được phát lương phát gạo. Nếu thành nào không đầu hàng, họ sẽ dùng vũ khí cực mạnh diệt sát toàn thành. Chính sách vừa dụ dỗ và diệt sát khiến cho Tần quốc, tất cả thành đều nhanh chóng đầu hàng.Những binh lính Tần quốc vẫn giữ nguyên chức vị thủ thành. Chỉ khác biệt duy nhất đó chính là họ đã trở thành Đại Việt binh lính mà không phải binh tính Tần quốc. Ngoài ra tất cả họ đều bị đạo văn đóng vào đầu, sinh tử không do mình nắm giữ. Long Thiên Đế cũng tuyên bố nhất định trong vòng mười năm sẽ thuyết phục được tân Thiên Đế giúp họ giải ấn ký. Chủ tịch nước cũng đồng ý với những lời này của Long Thiên Đế.
Tần quốc bị diệt không bao lâu thì trong một cuộc họp kín, Long Thiên Đế đã gặp mặt tất cả các vị quân chủ còn lại của Yến, Hàn, Nguỵ, Tề cùng Triệu quốc. Dưới sự thuyết phục của Long Thiên Đế, các vị quân chủ đồng ý cử quốc đầu hàng Đại Việt. Từ đây toàn bộ Trung Nguyên quy về một mối là Đại Việt.
Đại Việt tiến vào thời kỳ phát triển mạnh với công nghệ Đạo Văn. Võ vọc cũng được toàn lực phổ biến vào trong dân chúng. Với sức mạnh của đạo văn do Long Thiên Đế nghiên cứu và tìm hiểu. Đại Việt đế quốc thành công dựa vào long mạch kết hợp với ánh sáng mặt trời, mặt trăng cùng các vì sao mà khôi phục dần dần linh khí tại thế giới này.
Thông qua trận pháp đạo văn, trận pháp có thể rút ra sức mạnh của long mạch hoá thành linh khí thải vào trong trời đất. Đồng thời thông qua trận pháp đạo văn, có thể tổng hợp năng lượng từ ánh sáng mặt trời, mặt trăng và các vì sao tạo ra một loại năng lượng dưới giạng dung dịch với cái tên Tam Quang Thần Thuỷ. Tam Quang Thần Thuỷ có sức mạnh đặc biệt áp dùng trong nhiều công nghệ đạo văn cùng với tu luyện. Đặc biệt nó có tác dụng đó là khôi phục và bổ toàn cho long mạch.
Nhiều năm như vậy, Thiên Trạch mới nghĩ ra cách này. Nếu như trực tiếp chuyển hoá năng lượng vũ trụ trở thành linh khí cũng có thể được. Bất quá đạo văn quá phức tạp, đối với những người mới tu luyện đạo văn gần như không thể cho dù là hắn cũng mất không biết bao nhiêu năm mới có thể hoàn thành công trình lớn như thế. Không phải lúc nào sức một người cũng có thể xoay chuyển tình thế.
Đại Việt đế quốc bắt đầu nổi trội lên bởi hai dạng người đó là đạo văn sư người nắm giữ đạo văn, tu chân giả hay còn cách khác là người tu tiên. Những người này hứa hẹn sẽ là những người hoàn toàn thay đổi Đại Việt đế quốc. Tất cả Đại Việt đế quốc thay đổi như thế nào chính là xoay quanh những người này.
Thời gian khoảng cách không bao nâu khi Đại Việt đế quốc tiếp quản toàn bộ Trung Nguyên và trở thành đất nước duy nhất ở nơi này. Toàn bộ dân chúng Đại Việt tiếp được một tin tức nóng, toàn bộ phi tử tiền nhiệm Thiên Đế, Long Thiên Đế lâm bồn sinh hài tử. Họ cũng có chút bất ngờ khi biết được rằng trong những người này có hai vị là Hồ thái hậu và Minh Châu thái hậu, hai vị thái hậu cũ của Hàn quốc trước đây.
“Aaa... Đau quá...” Từ trong phòng truyền ra âm thanh rên lên đau đớn của nữ nhân. Tiêng la hét của nàng tràn ngập thống khổ: “Vô Vọng chết tiệt, tên khốn kiếp! Làm sao lại đau như thế này? Không.... A... ta không sinh nữa được không? Đau quá.... A... Đáng chết... đều tại tên Vô Vọng khốn kiếp kia... làm hại ta... đau quá...”
“Khụ, khụ...” Hàn Phi đưa tay đặt miệng ho khan vài tiếng. Bàn tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu mới rậm của hắn. Ánh mắt hắn mang theo ái ngại: “Long huynh, ngươi chớ trách. Muội muội, nàng đang lâm bồn sinh hai tử...”
“Cái này...” Mặt Thiên Trạch đen lại, hắn vẫn nghe tiếng chửi rủa từ miệng Hồng Liên trong phòng vọng ra. Hiện giờ đám nữ nhân của hắn toàn bộ đều lâm bồn, bản thân hắn làm phụ thân nên có chút gấp gáp. Tổng cộng bao gồm Minh Châu, Tiểu Hồ Ly, Lộng Ngọc, Tuyết Nữ, Phi Yên, Nguyệt Thần, Hồng Liên. Số lượng không nhỏ chút nào.
“Oe, oe...” Âm thanh vang lên ở bên trong đó. Mọi người theo đó vui mừng nhìn về phía nhau. Xem ra là Hồng Liên sinh trước. Đặc biệt lúc này Tiểu Y cũng lo lắng chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Nàng biết Hồng Liên sẽ sinh ra hài tử, không biết hài tử nào là của nàng. Tiểu Y cũng vô cùng khẩn trương và lo lắng. Ngón tay liên tục bám áo Thiên Trạch và kéo áo của hắn.“Vẫn chưa ra sao?” Một người lo lắng lên tiếng nói. Người này không ai khác chính là Hàn Phi.
Tử Nữ ở bên cạnh mở miệng giễu cợt nói: “Công tử, ngài vẫn lo lắng cho muội muội như vậy giống như hài tử này của chính công tử vậy. Trông bộ dạng công tử lo lắng, ta còn thấy hơn cả phụ thân hài tử!” Hàn Phi nghe thấy vậy thở ra một hơi rồi cười cười. Thật ra Tử Nữ cũng muốn thử một lần làm bà mụ bất quá trong hoàng cung đã sắp xếp rất nhiều bà mụ cao tay nhất rồi không đến lượt nàng. Ngay cả đại sư Niệm Đoan cùng thần y Đoan Mộc Dung cũng phải dừng công việc trong tay mà tham gia đỡ đẻ.
“Oe, oe, oe...” Lại một âm thanh tiếng trẻ con vang lên.
Hai nữ hài nhìn về phía nhau cười nhẹ nói: “Chúng ta rốt cuộc có đệ đệ muội muội rồi!” Đặc biệt là Cao Nguyệt mở miệng cười có chút ngây ngô, ngón chỏ đặt ở miệng trông rất giống Diễm Linh Cơ: “Sau này muội cũng có đệ đệ muội muội rồi, cũng không còn là nhỏ nhất nữa!”
Cạch! Cánh cửa mở ra, Diễm Linh Cơ mở miệng nói: “Mọi người vào đi!” Nói xong đồng thời đưa tay đặt ở miệng làm ra dấu hiệu. Đám người đều hiểu ý gật đầu một cái. Lúc này mỗi nữ nhân lâm bồn đều được một bà mụ cùng với phòng riêng biệt. Trong đó Diễm Linh Cơ cùng với Đoan Mộc Dung lo phòng của Hồng Liên.
Đoàn người bước vào bên trong, thì thấy được vài vị tỳ nữ bưng đi chiếc thau còn đang nhuộm máu đỏ. Hồng Liên mệt mỏi với đôi mắt nhắm hờ, hơi thở nhè nhẹ phát ra. Một bên đứa trẻ đang ở bên cạnh Hồng Liên. Một nữ hài nhăn nheo với mái tóc màu đen giống như Hồng Liên, trông nó giống như con khỉ vậy. Một nữ hài hác trong tay Đoan Mộc Dung, chỉ khác biệt nó có một mái tóc màu tím hơi lưa thưa.
“Hồng Liên...” ngồi ở bên giường Hồng Liên, Thiên Trạch khẽ nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái: “Cảm ơn nàng!”
Tiểu Y đi về phía hài tử có mái tóc màu tím kia. Đôi mắt chớp chớp nhìn về phía Đoạn Mộc Dung. Dường như nàng có chút chần chờ muốn đưa tay ra lại thôi. Nàng sợ tổn thương đến sinh linh nhỏ bé này. Đoan Mộc Dung khẽ cười nhẹ đáp: “Tiểu Y, muội lại đây, ta dạy muội bế hài tử!?” Tiểu Y gật đầu hướng về phía Đoạn Mộc Dung sau đó dùng tay tiếp nhận hài tử.
Nhìn hài tử trong tay, Tiểu Y cảm giác được trái tim mình đang run lên. Một cảm xúc phức tạp trong lòng nàng nhảy lên. Cảm giác tình mẫu tử giữa nàng và tiểu hài tử này làm cho nàng không có cách nào rời mắt. Nàng thực sự không nhịn được, ngón tay nhỏ đưa lên khẽ chấm vào má hài tử một cái.
“Oe, oe, oe...” Lại âm thanh ở phóng phía xa vọng lại với thính lực của cao thủ thì họ có thể dễ dàng nghe thấy.
Âm thanh này đập vào tai Thiên Trạch, hắn theo đó lập tức hôn lên trán Hồng Liên lần nữa rồi dặn dò: “Hồng Liên, nghỉ ngơi cho tốt. Ta sẽ đến thăm nàng ngay đây!” Nói xong hắn lại nhanh chóng như một cơn gió rời đi.
Trong ngày hôm nay, tổng cộng Đại Việt đế quốc đã đón tám vị công chúa ra đời. Sự xuất hiện của các vị công chúa đã làm Đại Việt đế quốc vui mừng. Nhân số hoàng tộc gia tăng như vậy họ cũng có nhiều quyền lựa chọn vị Thiên Đế cho mình hơn.