“Hả!?” Thiên Trạch đang ngồi ở trên bàn làm việc sau đó cầm lấy một phong thư, ánh mắt theo đó nhăn nheo lại. Đôi mắt hơi vì thế mà híp thật sâu. Miệng khẽ lẩm bẩm nói: “Hàn Vương muốn đến thăm Đại Việt đế quốc. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?” Hai mắt Thiên Trạch theo đó nheo lại thật sâu.
Một tay ôm ngực một tay sờ cằm, đôi mắt nhìn về phía tờ giấy ở phía dưới, Thiên Trạch khẽ lẩm bẩm nói: “Nguyên nhân chẳng lẽ vì Huyết Y Hầu, đám người Hàn quốc muốn đòi lại công đạo?” Tự nói nhưng thứ này, Thiên Trạch theo đó thì khe khẽ lắc đầu cười. Hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Từ miệng Thiên Trạch phát ra tiếng lẩm bẩm khó chịu: “Mình thế nào cảm giác được chột dạ vậy nhỉ? Chẳng lè vì là gặp mặt Hồng Liên sao?” Sau đó bàn tay hắn phất lên, Thiên Trạch cười khẽ nói: “Đâu phải chứ? Nàng ấy đâu có biết thân phận của mình chứ? Đến lúc đó mình cứ đối xử bình thường là được!”
Trong địa cung Thần Đô Sơn tại Tần Quốc, một thiếu nữ với mái tóc màu tím lẳng lặng bước trên con đường bằng đá. Con đường này với ánh sáng lờ mờ của những cây nến. Mặt của con đường đá có lát những viên đá và hoa văn huyền ảo. Trên đỉnh đầu có những đốm sáng nhỏ trông cực kỳ huyển ảo giống như sao trời. Ánh sáng mập mờ những cây đen khiến cho khung cảnh trung quanh nơi này thực sự trở nên huyền ảo.
Một con bướm màu xanh chập chờn do chân khí ngưng tụ bay về phía trước. Nó toả ra ánh sáng lờ mờ để người thiếu nữ có thể nhìn thấy phía trước. Đôi chân thon và trắng nõn dẫm trên chiếc dày cao gót đi về phía trước. Mỗi bước đi, âm thanh nhẹ nhàng đều phát ra khá êm tai: “Cộp, cộp, cộp...”
Đôi mắt màu tím nàng nhìn thẳng về phía trước, một người thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Hàng lông mày sau đó nhíu lại, nàng thầm nghĩ về người thiếu niên này. Người thiếu niên này chẳng lẽ cũng giống như nàng được mệnh lệnh đến nơi này tiếp nhận nhiệm vụ.
Đó là một người thanh niên đứng trước một cái cửa khổng lồ. Bộ dạng hắn khoảng mười sáu với khuôn mặt tuấn tú. Tóc ngắn xanh lam, trên trán lộ hoa văn huyền bí quanh mắt. Làn da sáng với chiếc trán cao. Hàng lông mày đậm và đôi mắt màu xanh cùng sống mũi cao và môi mỏng cẳm thon. Hình mặt sau của quần áo và trang sức đầy hoa văn,khí khái trên trán để lộ sự tự tin, ở mọi nơi đều biểu hiện rõ ràng khí chất thiếu niên không giống người bình thường.
Lúc này, hắn đang đứng cuối con đường dùng hai tay chập vào nhau. Một luồng chân khí tạo ra một lớp quả cầu màu xanh xuất hiện trong tay người thiếu niên. Đột nhiên cảm nhận được có người đi đến, hắn trực tiếp đánh thẳng về phía sau. Một con chim bằng nước ngưng tụ vỗ cánh hướng thiếu nữ oanh kích.
Hai tay người thiếu nữ đột nhiên kết ấn, thân thể nàng hoá thành một đám lá cây. Con chim bằng nước đâm xuyên qua một đám lá cây. Hiện tại người thiếu nữ tóc tím đã xuất hiện ở nơi khác, hai chân hơi khuỵ xuống. Bàn tay nàng nhanh chóng kết ấn, nguồn chân khí màu xanh lá bao phủ trong lòng bàn tay nàng và toả ra ánh sáng mãnh liệt.
Đám lá cây tụ tập trong lòng bàn tay nàng, chúng xuất hiện như một quả cầu chông bằng lá. Thân hình thiếu nữ uyển chuyển xoay một vòng trực tiếp đẩy ra bắn thẳng về phía người thiếu niên.
Bùng! Một đám lá cây đánh vào phía dưới chân thiếu niên làm cho nền đá cứng xuất hiện từng vết rạch rõ ràng. Thân mình thiếu niên nhảy lên, hai chân dẫm ở trên cánh cửa khổng lồ. Đôi mắt nhìn thẳng về phía người thiếu nữ. Con mắt hắn sắc bén nhìn thẳng về phía một đám lá cây tụ tập với nhau và sắc bén như những thanh kiếm bắn về phía mình.
Thân hình người thiếu niên lập tức nhảy xoay người tránh thoát đòn tấn công này. Đồng thời vừa chạm chân xuống đất, bàn tay hắn đưa lên năm ngón mở miệng nói: “Đợi đã!” Tuy nhiên bên cạnh thiếu nữ, lá cây vẫn bay múa mà không có ý định dừng lại. Đến khi người thiếu niên nói: “Đừng hiểu lầm, ta là Tiểu Linh ở Thuỷ bộ!” người thiếu nữ mới đem những lá cây thu lại.
Nhìn cành cây và lá cây bị thiếu nữ dễ dàng thu lại, Tiểu Linh hơi mấp máy đôi môi mỏng. Vẻ mặt hắn cũng có vài phần tò mò: “Là Vạn Diệp Phi Hoa Lưu của Mộc Bộ!” Nghiêng đầu, thiếu niên tóc vẻ khó hiểu: “Đây chẳng phải là kỹ năng mà đệ tử thông thường có thể nắm bắt được! Hẳn là muội cũng thuộc Ngũ Linh Huyền Đồng có tiềm lực thiên bẩm nhất!” Vừa nói hắn khẽ cười nhẹ: “Cho muội biết một bí mật nhé, ta cũng thế!”
Người thiếu nữ hơi ngẩng đầu lên có vài phần kỳ quái nhìn thiếu niên. Lại thấy được thiếu niên hơi đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Vừa nãy nguy hiểm thật đấy. Muội đột nhiên xuất hiện từ phía sau suýt nữa ta đã làm muội bị thương!”
Thấy thiếu nữ vẫn im lặng, người thiếu niên lẳng lặng quay đầu nhìn về phía cánh cửa lớn. Cánh cửa này có cấu trúc phức tạp do cơ quan thuật tạo nên. Những ánh sáng lờ mờ lốm đốm ở trên cánh cửa khiến cho người ta có thể thấy được hình những hoa văn phức tạp. Đặc biệt ở phía trên có một loại cơ quan, muốn dùng thứ này nhất định phải mở đúng khoá mới có thể mở ra. Tiểu Linh giảng giải: “Đây là chiếc khoá Lục Đạo Giáp Tử, do gia tộc Công Thâu dày công chế tạo. Dùng để phong toả Hạp môn dẫn đến La Sinh Đường.”
Đi về phía thiếu nữ, Tiểu Linh đứng song song với nảng ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc khoá nói: “Kẻ có thể khai mở ổ khoá này tiến vào La Sinh Đường sẽ có thể đạt tới một cảnh giới vượt bậc hơn khi tu luyện Âm Dương thuật.” Nói đến đây giọng nói hắn bắt đầu trở nên cao ngạo: “Thân làm sư huynh, ta nhắc nhở muội một điều...” Con mắt thiếu nữ lập tức liếc nhìn sang hắn thấy hắn hai tay ôm ngực: “Nếu không có được sự cho phép của trưởng lão thì chúng ta chẳng thể tiếp cận Hạp môn này được đâu!”
Tiểu Linh xoay người lại, hắn không quên nhắc nhở: “Thế nên, tốt nhất là tránh xa nó một chút!” Nói xong thì hắn đi vài bước hướng về phía cây cầu đá. Đến đây hắn dừng lại và hơi quay đầu nhìn về phía thiếu nữ: “Cuộc gặp gỡ hôm nay là một bí mật giữa muội và ta, phải thế không? Ta tin muội có thể giữ kín bí mật hơn bất cứ kẻ nào!”
Người thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa lớn. Khi mà người thiếu niên rời đi không bao lâu thì cánh cửa lớn theo đó ầm ầm tự động mở ra. Người thiếu nữ trực tiếp hướng về phái bên trong bước đi.
Thời gian cũng chỉ qua một ngày, người thiếu niên lại phát hiện đuọc sự có mặt của người thiếu nữ ở khu vực luyện tập giữa các đệ tử. Ở khu vực rộng lớn này là nơi các đệ tử có thể trao đổi giao lưu pháp và thuật với nhau.
Công pháp Âm Dương gia đề cập đó chính là Âm Dương và ngũ hành. Âm và Dương chính là hai mặt chính và phản của một sự vật. Âm Dương vốn chẳng tách rời với nhau mà tương tác với nhau. Đối lập với nhau và đồng thời cũng không ngừng chuyển hoá. Từ đó nảy sinh ra Âm Dương thuật. Trên góc độ thủ pháp thi triển, Âm Dương thuật có thể phân thành năm loại: Thuật, Quyết, Chú, Luật và Pháp. Trên góc độ cảnh giới có thể phân thành năm tầng: Luyện Kim, Huyễn Cảnh, Khống Tâm, Chiêm Tinh và Dịch Hồn. Mỗi khi đề thằng một tầng, kẻ tu luyện phải trả giá cố gắng gấp bội.
Âm Dương gia cho rằng thế giới này do ngũ hành tạo dựng lên. Ngũ phần phân chia làm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả và Thổ. Trong đó Kim sinh Thuỷ, Thuỷ sinh Mộc, Mộc sinh Hoả, Hoả sinh Thổ và Thổ sinh Kim. Ngoài tương sinh còn có tương khắc là Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thuỷ, Thuỷ khắc Hoả và Hoả khắc Kim. Tính tương sinh tương khắc chỉ có tính tương đối. Giống như Thuỷ là Âm và Thổ là Dương. Nếu âm thịnh dương suy thì nước chảy đá món mà dương thịnh âm suy thì đất đá có thể ngăn cản dòng nước.
Người thiếu nữ tóc tím đưa tay ở trên mặt đất, một cành cây giống như dây leo mầu xanh phát ra ánh sáng bắt đầu từ dưới mặt đất mọc lên. Người thiếu niên đi về phía trước kinh ngạc nói: ”Được đấy chứ? Bình địa sinh thu lan!”
Lúc này, một người thiếu nữ tóc đen mang khăn che mặt đứng ở nơi xa dùng ánh mắt ghen ghét nhìn về phía thiếu nữ tóc tím. Ngón tay nàng ngưng tụ chân khí búng ra. Một ngọn lửa xẹt qua khuôn mặt thiếu nữ tóc tím đánh thẳng lên cái cây có nhỏ màu xanh đang phát ra sức sống tràn ngập.
Bùng! Một ngọn lửa lập tức bốc lên từ cái cây màu xanh nhỏ xinh đẹp. Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn làm cho cả cái cây màu xanh bắt đầu có dấu hiệu héo rút. Ngay lập tức người thiếu niên vì thế ra tay, ngón tay hắn chỉ thẳng về phía cái cây nhỏ.
Một luồng nước vọt tới uyển chuyển di động trên thân cây đem toàn bộ ngọn lửa dập tất. Đồng thời suỷ sinh mộc. Theo dòng nước uyển chuyển, một bông hoa vì thế mà nở rộ ra. Người thiếu nữ chỉ nheo mắt nhìn cảnh này sau đó nàng xoay người rời đi. Người thiếu niên vẫn nhìn về phía bóng dáng người thiếu nữ rời đi trong ánh mắt hắn có vài phần chờ mong và hy vọng.
Tất cả những thứ này đều bị Nguyệt Thần đứng ở nơi cao quan sát được. Lúc này, nàng lẳng lặng xoay người rời đi. Mọi việc diễn ra thuận lợi giống như trong mong đợi.