Hai người Tuyết Nữ cùng với Thiên Trạch nói chuyện với nhau. Mọi việc cũng giống như trước kia, Thiên Trạch đều cùng nàng nói những chuyện liên quan đến học viện Ca Kịch nhưng thi thoảng bông đùa nói sáng những chuyện khác cho thêm thú vị bầu không khí. Tuy nhiên rõ ràng lần này cuộc nói chuyện không có suôn sẻ. Thi thoảng ánh mắt của Thiên Trạch bị hút về phía cuộc nói chuyện giữa gia đình Lộng Ngọc với vị Cao tiên sinh kia.
Tuyết Nữ cảm giác có chút khó chịu và buồn bực. Nàng đang ở trước mặt hắn được chứ? Nữ nhân ghét nhất là loại ăn trong chén còn nhìn trong nồi. Đặc biệt là loại nam nhân có sắc tâm lại không có sắc đảm. Một cỗ lửa giận theo đó ở trong lòng Tuyết Nữ phát ra, giọng nói nàng đã biến thành có chút lạnh như bằng: “Thuỷ Môn tiên sinh xem ra đối với vị Cao tiên sinh này rất có hứng thú?”
“A... thật là có chuyện như vậy!” Ngón chỏ theo thói quen đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn mở miệng nói: “Ta chỉ có chút tò mò về thân phận vị Cao tiên sinh này. Phải biết học viện Ca Kịch nhưng rất ít các nam đạo sư. Nếu như người này có tâm thuật bất chính đối với Tuyết Nữ cô nương có ý đồ xấu thì phải làm sao đây?”
Nghe được những lời này từ miệng Thiên Trạch thì Tuyết Nữ khinh thường. Ở trong lòng nàng thầm mắng một câu: “Sợ người có tâm thuật bất chính là ngươi đi. Có sắc tâm mà không có sắc đảm.” Nàng không phải công dân mới của Đại Việt, quê quán nàng ở Triệu quốc. Đặc biệt từ nhỏ bị cái chế độ nam tôn nữ ti và nam nhân tam thê tứ thiếp ăn sâu vào trong người. Trở thành thiếp thất Thiên Trạch, nàng không ngại. Rõ ràng nhiều lần nàng tỏ ra như vậy, chẳng lẽ hắn không nhận ra được sao? Chỉ cần hắn cường ngạnh nạp nàng làm thiếp sau đó nàng tượng trưng phản kháng một chút là thành.
“Hơn nữa dù gì người này lại còn có ý đồ xấu xa với Lộng Ngọc cô nương...” Vẻ mặt Thiên Trạch tỏ ra hiên ngang lầm liệt. Ánh mắt hắn tràn ngập chính khí nói: “Mắt nhỏ hẹp dài, mũi lõ, miệng nhỏ, mặt có chút quắt, tai giống như tai dơi đích thực không phải người tốt lành gì. Tuyết Nữ cô nương, cô nương cũng là viện trưởng học viện Ca Kịch. Chúng ta không thể để có đối tượng xấu gì tiếp cận đạo sư của học viện được. Cô nương thấy ta nói phải không?”
“Đây là chân chính ý đồ của ngươi đi!” Lòng Tuyết Nữ lại mang theo khinh bỉ đối với Thiên Trạch. Đặc biệt là nụ cười như thái dương ở trên mặt hắn. Nàng không biết tại sao từ khi nào thì mình lại thích cái kiểu vô lại này. Tuyết Nữ vừa hận lại vừa bực vì một kẻ như vậy. Rõ ràng lòng nàng nói không đáng nhưng nàng lại không thể ngừng nhớ đến hắn.
Dường như một anh hùng nghĩa sĩ, Thiên Trạch đứng phắt dậy sau đó trực tiếp xăm xăm hùng hổ đi về phía bàn mà gia đình Lý Vô Địch cùng với hai người một nữ nhân béo tốt cùng với vị Cao tiên sinh kia
“Hà...” Tuyết Nữ khe khẽ thở ra một hơi thật dài. Nàng cảm giác được mình thực sự quá đau đầu vì người nam nhân này. Thực sự nàng cũng không hiểu tại sao mình thích hắn nữa. Ngoài việc hắn có thể làm những việc thần kỳ đem lại cuộc sống hạnh phúc cho dân chúng ra, nàng thực sự không biết hắn tốt ở điểm nào nữa.
“Người tuấn tú như vậy tại sao lại muốn cùng nữ nhân xấu như vậy đi cùng nhau!” Người thiếu nữ bồi bàn đi qua bàn ăn của Tuyết Nữ mở miệng khẽ lẩm bẩm đồng thời ánh mắt liếc nhìn về phía nàng. Ngay lập tức Tuyết Nữ khẽ động đôi tai. Thính lực Tuyết Nữ cực kỳ tốt, nàng dễ dàng nghe được người thiếu nữ này nói chuyện.
Ngay lập tức Tuyết Nữ vì lúc này nổi lên gân xanh trên trán, ánh mắt nàng cũng lạnh lùng hơn. Nàng cứ nghĩ rằng người thiếu nữ này thực sự hiếu khách và ăn nói dễ nghe lắm không nghĩ tới lại là người như vậy. Nếu như không phải lúc này đang dịch dung, nàng phải cho người thiếu nữ biết người nào mới là một nữ nhân xấu xí.
“...” Đột nhiên âm thanh dễ nghe rơi vào tai Tuyết Nữ, nàng ngay lập tức quay ra nhìn về phía âm thanh phát ra. Lúc này ở trên bàn, Cao tiên sinh đã bắt đầu gảy đàn. Đôi mắt nàng cũng vì thế mà mở to, không nghĩ tới được sự việc đã diễn ra biến thành như vậy. Điều này làm cho Tuyết Nữ vô cùng kinh ngạc nhìn về phía trận đấu này.
“bốp, bốp...” Tiếng đàn theo đó chấm dứt, tiếng vô tai của những người trong quán này liên tục phát ra: “Hay quá, hay quá...”
Thiên Trạch thấy vậy khẽ mỉm cười nhìn về phía Cao tiên sinh nói. Sau khi tiếp xúc với người thanh niên này, Thiên Trạch mới biết được tên đầy đủ hắn là Cao Tiệm Ly. Một hiệp sĩ đến từ Yến quốc, biết chút võ công và tinh thông cầm nghệ. Bàn tay cũng nhẹ nhàng vỗ lên vài cái, Thiên Trạch cũng bắt đầu cầm lấy cây đàn nhẹ nhàng đưa lên: “Thực sự ta cũng rất yêu thích đàn. Không nghĩ tới lại gặp tri kỷ như Cao huynh ở nơi này. Nếu như vậy, tại hạ cũng bêu xấu hiến một bài cùng với Cao huynh!”
Lần này một bài hát ru rương, Thiên Trạch đem toàn bộ cảm tình của mình đầu nhập vào. Bài nhạc này Thiên Trạch đã lấy thân phận Long Ngạo Thiên đưa nhạc phổ cho Lộng Ngọc. Đồng thời giọng ca Thiên Trạch cũng theo đó vang lên. Âm thanh Thiên Trạch phát ra vô cùng ngọt ngào và dễ nghe.
Mọi người cũng vì đó mà ngây ngẩn. Đặc biệt phản ứng mãnh liệt nhất chính là Tuyết Nữ và Lộng Ngọc. Đôi mắt đẹp Tuyết Nữ nhìn về phía Thiên Trạch, thân thái nàng mang theo ngây ngẩn. Cho đến khi bài cầm kết thúc và tiếng ca dừng lại, nàng mới dần dần khôi phục. Trong tâm thầm nghĩ: “Tên nhát gan này, hắn khi nào biết đánh đàn ca hát. Mình lại không biết!”
Thiên Trạch cũng chỉ biết chút chút. Hắn là Long Thiên Đế đâu có thời gian theo đuổi nghệ thuật. Phần lớn thời gian gặp mặt Tuyết Nữ hầu như đều vì sự phát triển của học viện Ca Kịch mà không phải vì việc khác. Thi thoảng có chút vui đùa nhưng không nhiều, đâu có thời gian mà đánh đàn thổi sáo. Bất quá, hiện giờ Lộng Ngọc lại đi xem mặt hiển nhiên Thiên Trạch muốn phá đám rồi. Đúng là kiểu nam nhân không ăn được thì đạp đổ. Quả thực xấu không còn gì để nói.
Quả thực hiệu quả ngoài sức tưởng tưởng của Thiên Trạch. Vậy mà bất tri bất giác Lộng Ngọc hơi cúi đầu, khuôn mặt ướt át. Hai hàng thanh lệ tự đôi mắt của nàng từ từ chảy xuống. Bộ dạng này làm cho người ta thấy mà thương. Mọi người cũng bị biểu cảm của Lộng Ngọc vì vậy mà hấp dẫn tới.
“Xin lỗi Lộng Ngọc cô nương!” Thiên Trạch khẽ cười mở miệng nói: “Tại hạ vừa rồi có lẽ động tới lỗi đau của cô nương rồi!” Vừa nói đến đây Thiên Trạch không biết lúc nào trong tay đã xuất hiện một chiếc khăn tay trắng nhỏ đưa về phía Lộng Ngọc và cười nói: “Nếu như biết được bài hát này sẽ khiến cho Lông Ngọc cô nương thương tâm như vậy, có đánh chết tại hạ cũng sẽ không gảy.”
“Không phải lỗi của tiên sinh!” Lộng Ngọc nhận lấy chiếc khăn nhẹ nhàng đưa lên lau đi khoé mắt của mình. Nàng cố gắng nặn ra nụ cười nhìn về phía Thiên Trạch: “Chỉ là tiểu nữ nhớ đến một người bằng hữu cũ nên mới thương tâm mà rơi lệ.”
“Bằng hữu cũ!?” Thiên Trạch hơi nghiêng đầu ngẩn người nhẹ nhàng cười nói: “Thì ra là như vậy! Hẳn người đó rất quan trọng đối với Lộng Ngọc cô nương!?”
“...” Đầu Lộng Ngọc khẽ gật xuống, đôi môi đỏ cũng hơi mở ra, giọng nói mang theo vài phần tang thương: “Một người bằng hữu đã quá cố của tiểu nữ.” Vừa nói xong nàng cố gắng nặn ra một nụ cười: “Để mọi người chê cười rồi!”
“Tại hạ không biết người bằng hữu của Lộng Ngọc cô nương là nam hay nữ!” Lời nói nhè nhẹ từ miệng Thiên Trạch phát ra, theo đó là một nụ cười sáng lạn như ánh mắt trời: “Ta nghĩ vị bằng hữu đó hẳn luôn hy vọng Lộng Ngọc cô nương luôn vui vẻ và hạnh phúc. Hẳn người đó cũng từng nói với Lộng Ngọc cô nương là khi cười lên Lộng Ngọc cô nương rất đẹp đi!” Nói xong Thiên Trạch gãi gãi sống mũi, động tác này làm cho Lộng Ngọc hơi ngây người nhìn. Vì động tác này làm nàng lại nhớ đến người đó, Thiên Trạch chỉ có thể nói: “Xin các vị thứ lỗi vì tại hạ đã làm rối loạn cuộc xem mặt của mọi người.” Thiên Trạch cúi đầu thật sâu với mọi người ở đây.
“Thuỷ Môn tiên sinh!” Cao Tiệm Ly bình tĩnh đáp lời: “tiên sinh nói quá lời. Tại hạ đã nghe được bài cầm và bài hát thực sự là một vinh hạnh. Xem ra tiên sinh cũng là người tri kỷ, Cao mỗ rất hy vọng có thể kết bạn với một người tiên sinh!” Hai tay Cao Tiệm Ly chắp tay đối với Thiên Trạch và cực kỳ khách khí lịch sự khi nói chuyện.
“Hẳn là... hẳn là...” Thiên Trạch cười cười đáp lời. Bất quá Thiên Trạch lại cảm giác có chút hổ thẹn. Thật ra hắn đến nơi này chính là muốn phá đám cuộc xem mặt này đâu.
Trời trở về tối, Thiên Trạch cầm hai lùm cây len lén đi ở phía sau hai người Lộng Ngọc và Cao Tiệm Ly. Tuyết Nữ ở đằng sau lưng Thiên Trạch thì trên trán nàng đầy những vết màu đen. Vẻ mặt nàng cũng đã biến thành đen nhánh. Giọng nói cũng vì thế mà lạnh lẽo hơn: “Ngươi... làm cái gì vậy!?”
“Ta đang theo dõi...” Thiên Trạch thuận miệng hỏi: “Không là bảo hộ Lộng Ngọc cô nương không bị kẻ xấu bắt nạt. Ân... đại loại như vậy!”
Trán Tuyết Nữ theo đó đổ mồ hôi, hai hàm răng khẽ cắn và đầu của nàng xuất hiện gân xanh nổi lên: “Ta đang nói tay ngươi cầm hai cái thứ gì vậy?”
“Tuyết Nữ, nàng biết đó!” Thiên Trạch không quay đầu lấp trong bụi cỏ cầm hai cánh cây um tùm lá mở miệng nói: “Ảo thuật sẽ tốt hơn nếu như có một vài đồ hỗ trợ!” Bàn tay hắn hơi lay động lùm cây nho nhỏ trong tay mình cười quay đầu nhìn về phía Tuyết Nữ: “Có thứ này trong tay kết hợp với ảo thuật thì việc theo dõi mọi phụ nữ không còn là vọng tưởng!”
“Ngươi...” Tuyết Nữ trực tiếp đã nổi xung. Nàng lúc này làm gì còn có cái gọi là hình tượng thục nữ. Bàn chân vung lên trực tiếp đá mạnh vào đít Thiên Trạch: “Đi chết đi!” nàng lúc này cũng không hiểu tại sao mình lại bạo gan như vậy. Một chân này trực tiếp đá bay Long Thiên Đế.
Phanh! Thiên Trạch với cú đá cực mạnh từ Tuyết Nữ, thân mình lặn lộn bay ra ngoài. Tuyết Nữ cũng dùng tay vỗ vỗ thoải mái xoay người rời đi. Thiên Trạch cũng cảm giác mông mình có ê ẩm một chút nhưng không ngại. Ngại nhất đó chính là khi Thiên Trạch ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thấy được hai người Lộng Ngọc và Cao Tiệm Ly đứng ở đó nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.