Chiếc xe ngựa rời đi thành Tân Trịnh, nó không biết rằng đã bị đám người Bách Điểu của Cơ Vô Dạ theo dõi. Mặc dù là như vậy nhưng Long Ngạo Thiên chẳng thèm quan tâm.
“Nè, nè...” Diễm Linh Cơ thấy được Long Ngạo Thiên hơi thở gấp gáp, khuôn mặt mệt mỏi tựa sát vào vai của nàng thì Diễm Linh Cơ cực kỳ lo lắng. Bàn tay vội vã nâng lên Long Ngạo Thiên hỏi: “Chàng không có sao chứ?”
“Ta... ta sắp chết rồi!” Hơi thở gấp gáp từ miệng Long Ngạo Thiên phát ra. Tuy nhiên đôi tay không quên đưa lên sờ bóp mông của Diễm Linh Cơ. Một cảm giác mềm mại truyền đến trong tay Long Ngạo Thiên làm cho hắn thích ý không thôi. Song giọng nói hắn cũng trở nên mệt mỏi bất kham: “Mau, nàng mau giúp ta hô hấp nhân tạo. Ta bây giờ rất khó thở. Nhất định phải có người độ khí hồi sức...”
Cảm giác được mông đẹp của mình bì một tay xoa bóp biến dạng. Bàn tay còn không thoả mãn, ngón tay còn hướng về phía cúc hoa của nàng mơn trớn không những thế còn muốn tiến thêm nơi thần bí nhất của nữ nhân. Điều này làm cho Diễm Linh Cơ thực sự tức giận. Nãy giờ nàng lo lắng cho hắn muốn chết, vậy mà hắn lại có thể đùa bỡn được, còn không quên muốn bóp mông nàng.
Đôi mắt Diễm Linh Cơ nheo lại, nàng kề sát mặt về phía Long Ngạo Thiên. Một bàn tay đưa lên, một ngọn lửa bôc lên trong tay của nàng: “Chàng muốn thiếp độ khí sao? Như vậy chàng muốn nhu tình như nước còn là nhiệt tình như lửa. Chàng muốn ta dùng cách nào độ khí nàng!”
“Ha...” Long Ngạo Thiên đột nhiên tỉnh lại, bộ dạng nào còn giống một người bệnh nữa. Giọng nói hắn vang lên rất hữu lực: “Ta hiện giờ hoàn toàn khoẻ mạnh rồi. Hẳn vừa rồi bàn tay ta tiếp cận được thiên địa linh khí, nơi chung linh thuỷ tú nhất của thiên địa. Nhờ thứ linh khí thuần khiết ấy mà ta thuốc tới bệnh trừ...”
Vậy mà Diễm Linh Cơ không giận dữ, ngọn lửa tắt trong tay nàng. Ngón tay đưa lên miệng mình khẽ cười nói: “Chàng đó... thật không đứng đắn!”
Trong ánh sáng lờ mờ, chiếc xe ngựa xuyên qua một rừng cây nhỏ. Lúc này, một đám người đang đứng ở trên cây. Họ lấp trên những chiếc cây đại thụ dưới một đám tán lá cây dày và rộng. Cầm đầu đoàn sát thủ Bách Điểu, Mặc Nha mặc một thân quần áo đen lấp kín trong bụi cỏ.
Bàn tay Mặc Nha đưa lên muốn trực tiếp phất tay xuống thì một âm thanh nho nhỏ đã vang lên truyền vào tai Mặc Nha: “A...” Âm thanh khá là nhỏ nhưng bị Mặc Nha phát hiện.
Đôi mắt Mặc Nha lập tức trở nên ngưng trọng, hắn mở miệng lạnh giọng nói: “Chúng ta bị phục kích!” Theo sau đó là từng tiếng kêu rên phát ra. Hơn nữa tiếng kêu rên liên hồi trong bóng tối và từng khối thân thể từ trên cây rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh trầm thấp. Nó làm cho xa phu ở trên xe cực kỳ hoàng sở.
“Giá...” Xa phu vội vã quất lấy dây cương trực tiếp để con ngựa tăng nhanh tốc độ vọt thẳng về phía trước. Hắn không thể chịu nổi ở đây dù chỉ một chút nào. Đáng tiếc trời cao không chiều lòng người được như ý.
Vút, vút, vút... Vài cọng lông màu đen phá không rời đi. Nó trực tiếp cắm ngập vào cổ của xa phu. Một cảm giác đau nhói làm xa phu hét thảm lên một tiếng: “Aaa..” Vòi máu từ cổ hắn phọt bắn ra ngoài. Thân hình xa phu vì thế mà lảo đảo trực tiếp ngã ra ngoài xe lăn dài trên đất.
Cộc, cộc... Chiếc bánh xe ngựa vẫn tăng nhanh tốc độ. Những con ngựa cảm nhận được nguy hiểm càng tăng nhanh tốc độ hơn. Chúng trực tiếp vọt thẳng về phía trước mà không biết rằng ở phía trước là một vách đá cao.
Thân ảnh với mái tóc màu trắng vọt lên. Cơ thể hắn giống như một con sóc trong một rừng cây. Ở trong bóng đêm, hắn vậy mà có thể dễ dàng di chuyển thẳng về phía trước. Khi mà chiếc xe ngựa vọt thẳng xuống vực thì hắn nhanh như chớp vọt vào trong chiếc xe ngựa.
“Không người!” Ý nghĩ thoáng qua đầu của người thanh niên tóc trắng khi hắn thấy được cảnh tượng ở bên trong xe. Ngay sau đó hắn lập tức trực tiếp nhảy ra khỏi xe vọt thẳng lên không trung rơi xuống mặt đất. Con mắt hơi nheo lại nhưng hắn rất nhanh thay đổi mục tiêu. Đây là cơ hội tốt để cho hắn trừ khử tay chân của Cơ Vô Dạ.
Ngoài thành Tân Trịnh trong một sơn trang hẻo lánh...
Long Ngạo Thiên đã khôi phục lại hình dáng Thiên Trạch trước đây của mình. Diễm Linh Cơ cũng khôi phục một mái tóc đen dài. Long Ngạo Thiên đảo ánh mắt qua mấy người Khu Thi Ma, Bách Độc Vương cùng với Vô Song Quỷ. Giọng nói Long Ngạo Thiên lạnh nhạt vang lên, hai tay hắn ôm ngực của mình sau đó lạnh lùng hỏi: “Khu Thi Ma, Bách Độc Vương... Các ngươi chuẩn bị như thế nào rồi!”
“Chủ nhân...” Người đầu tiên mở miệng lại là Bách Độc Vương. Đôi môi già nua khẽ mấp máy và ánh mắt của hắn loé lên vẻ tư tin: “Lão nô đã bố trí quanh phủ đều là kịch độc. Chỉ cần Hàn binh hít một hơi cũng có thể tử vong. Hơn nữa, nơi nơi còn ẩn núp xà trùng đảm bảo một tên Hàn binh nào cũng khó mà sống sót nếu hắn tiến vào nơi này!”
Khi Long Ngạo Thiên quay lại nhìn về phía Khu Thi Ma thì nghe được Khu Thi Ma chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Chủ nhân, mọi chuyện đã xắp xếp ổn thoả!” Hai tay hắn chắp lại rất bình thản đáp lời.
“Tốt lắm!” Long Ngạo Thiên gật đầu nhẹ một cái: “Các ngươi có thể liên lạc với Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi, hắn sẽ tiếp tay cho các ngươi. Đến lúc đó, các ngươi y theo kế hoạch hành động là được!” Nói đến đây, Long Ngạo Thiên quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ: “Linh Cơ, nàng cùng ta trở lại thành Tân Trinh.”
“Vâng!” Người thiếu nữ khom người nói nhỏ: “Chủ nhân!”
Đôi mắt Long Ngạo Thiên trở nên lạnh như băng: “Âm Dương gia... Mười ba năm trước, ta còn chưa tìm các ngươi đòi nợ đâu. Bây giờ các ngươi lại tới tìm ám sát ta lần nữa. Xem ra, các ngươi coi ta giống như một quả hồng mềm muốn ám sát hết lần này tới lần khác sao? Có vẻ như không cho các ngươi một bài học nhớ đời, các ngươi sẽ không nhớ rõ!” Giọng nói Long Ngạo Thiên tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Một người thiếu nữ có khuôn mặt bình phàm từ cửa sau của Tử Lan hiên rời đi. Nàng dọc theo con đường nhỏ ít người qua lại mà rời đi. Mặc dù thời điểm này cấm ban đêm đi lại nhưng dường như nàng có thể nhận ra tránh né tất cả quan binh tuần tra trong thành đi tới. Nàng hướng một ngôi nhà mà đi.
“...” Đột nhiên người thiếu nữ dừng bước. Vì lúc này một người thanh niên đột nhiên từ lóc nhà nhảy xuống. Bộ dạng người thanh niên này cực kỳ tuấn lãnh. Tuấn lãng đến gần như hoàn mỹ và hắn từ từ quay đầu nhìn về phía nàng.
“Tiểu mỹ nhân xin dừng bước!” Người thanh niên tóc trắng tuấn lãng có vẻ bất cần đời này nhẹ giọng lên tiếng nói: “Tiểu mỹ nữ, nàng không biết được rằng thành Tân Trịnh cấm đi lại ban đêm sao? Muộn thế này, nàng còn rời đi nơi nào đây?”
“Vị công tử này...” Dường như bộ dáng và khí chất người thanh niên làm cho người thiếu nữ có thể xác định người này có lẽ khá là cao quý. Hẳn là vương công quý tộc nên nàng mới gọi người thanh niên này một tiếng như vậy: “Tiểu Lan có việc gấp bất đắc dĩ mới ra ngoài. Xin công tử tránh đường!”
“Nếu như ta không tránh đường thì sao đây?” Người thanh niên lập tức mở miệng cười trêu nói: “Hiện giờ thành Tân Trịnh đang giới nghiêm. Nếu đem tiểu mỹ nữ giao cho Hàn binh hẳn lập được đại công đây, ta nói đúng không tiểu mỹ nữ Đông Quân đáng yêu!”
Con mắt người thiếu nữ đột nhiên co rụt lại, nàng quay đầu nhìn về phía sau. Lúc này một người thiếu nữ lẳng lặng đi ra chắn đường đi của nàng. Người thiếu nữ có mái tóc đen dài, làn da trắng với những hình xăm màu đen trải dọc trên cơ thể. Bên ngoài thiếu nữ này mặc một bộ áo giáp màu đỏ vàng cùng với một chiếc váy dài. Ngón tay của nàng ta đang đưa lên và một ngọn lửa bốc lên.
“Các ngươi là ai?” Đông Quân lạnh lùng mở miệng nói. Nếu như đối phương đã nhận ra thân phận của nàng, nàng không cần dấu diếm gì nữa. Tuy nhiên nàng muốn biết một chút tin tức của đối phương: “Các ngươi là ngươi của Thiên Địa gia?”
“Tiểu mỹ nữ Đông Quân...” Người thanh niên cười ngón tay chỏ đưa lên lắc lắc: “Ta là ai? Ta là dâm tặc vương trong dâm tặc tương. Là dâm trùng vương trong lòng các thiếu nữ. Là kẻ khiển cho thiếu nữ đêm ăn không ngon, ngày ngủ không yên. Khiến bao nhiêu nữ nhân ngày đêm mơ tưởng. Long... Dâm... Quân! Kẻ sẽ vượt qua và đánh bại Độc Cô Cầu Bại Quỷ Thương Tử, là kẻ sẽ nắm giữ nhất phu quan ải, vạn nữ mạc khai...” Vừa nói hắn nắm chặt hai nắm đấm của mình, con mắt phát ra ánh sáng lập loè: “Thiên hạ thất quốc, mỹ nữ ta muốn chín chín...”
Vẻ mặt của Diễm Linh Cơ biến thành đen như đít nồi. Nàng hoàn toàn hết chịu nổi Long Ngạo Thiên luôn. Xem ra bị nhốt mười ba năm, tâm trí của Long Ngạo Thiên bắt đầu có vấn đề. Bản thân nàng tự nhủ nhất định phải xem trọng khiến cho Long Ngạo Thiên không làm tình hình bệnh trạng bị nặng hơn.
Đông Quân hoàn toàn kinh hãi nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Kinh hãi không phải vì sợ hãi đối phương mà là lời đối phương nói. Dường như ngày hôm nay nàng gặp phải hai kẻ điên. Một kẻ chính là bị nàng gieo thành công Lục Hồn Khủng Chú, một kẻ khác chính là kẻ trước mặt này.
Bất chợt Đông Quân thấy được ngón tay người thanh niên chỉ thẳng về phía mình: “Tiểu mỹ nhân, ta xem nàng cốt cách thanh kỳ, bộ ngực cao vút, làn da trắng nõn, eo bụng thon thả, cặp mông vểnh cao, hai chân thôn dài hữu lực, dáng đi uyển chuyển, âm thanh hữu lực. Đôi chân khép chặt nhưng lại rất có tính dẻo dai, dễ dàng mở rộng ra hai bên. Trong khi hành việc phu thê nhất định có thể khiến cho trượng phu đạt đến khoái lạc tốt đỉnh, âm thanh rên rỉ nhất định trở thành tiên âm. Quả thực là tiềm lực vô cùng, có thể sinh cho trượng phu mấy chục oa oa. Hơn nữa ngực lớn như vậy cũng không sợ các oa oa thiếu sữa. Xem ra, tiểu mỹ nhân nàng cùng ta có duyên” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa ra vung vẩy một cái và nụ cười tà tà trên mặt Long Ngạo Thiên.
“...” Diễm Linh Cơ cảm giác mình thực sự không có mặt mũi trong lúc này. Nàng không nghĩ tới bệnh chủ nhân lại nặng như vậy, bây giờ nàng xấu hổ vô cùng.