Tả Tư Mã Phủ...
Đoàn người Hàn Phi cùng với Hàn Vũ tiến về phía phủ Tả Tư Mã. Rất nhanh họ trông thấy được đoàn người binh lính Hàn quốc đang vây xung quanh một thứ gì đó. Đập vào mắt bọn họ là hai người một người thiếu niên đẹp trai tóc trắng và một người thiếu nữ tóc đỏ hung. Đặc biệt tiếng khóc nghẹn ngào từ miệng một người thiếu phụ phát ra.
Người thiếu phụ này không ai khác chính là thê tử Tả Tư Mã Lưu Ý, Hồ phu nhân. Hồ phu nhân đang dùng tay che miệng nhẹ nhàng phát ra từng tiếng nức nở. Ở bên cạnh nàng, hai người tỳ nữ đang đỡ lấy canh tay của người thiếu phụ. Nước mắt nóng hổi cũng lăn dài trên mặt người thiếu phụ.
“Long tiên sinh, không nghĩ tới ngươi cũng ở chỗ này!” Hàn Vũ thấy được người thiếu niên tóc trắng xuất hiện. Khoé miệng của Hàn Vũ lập tức vì thế mà nở nụ cười rạng rỡ và thân mật đối với Long Ngạo Thiên.
“Tứ công tử, Hàn huynh...” Long Ngạo Thiên chắp tay đối với hai người chào hỏi. Hàn Phi cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như đáp lại. Người thiếu nữ ở bên cạnh Long Ngạo Thiên cũng coi như hơi nhún thân hành lễ đối với hai người.
“Vị này là...” Hàn Vũ nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung dùng khăn che mặt. Không thể không nói sắc đẹp của Diễm Linh Cơ dù dùng khăn che mặt đi nữa thì vẫn thuộc dạng khuynh quốc khuynh thành. Hàn Vũ chắc chắn một điều dưới lớp khăn che mặt mỏng kia là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Long Ngạo Thiên mỉm cười lên tiếng nói: “Vị này là thê tử của ta, Chiếu Mỹ Minh!”
“Chiếu Mỹ Minh ra mắt Tứ công tử!” Diễm Linh Cơ cực kỳ kính trọng giả dạng làm một người thiếu phụ ngoan ngoãn đối với những người ở nơi này. Bản thân nàng cực kỳ chán ghét cái loại mặt ngoài chính nhân nhưng trong bụng âm hiểm tiểu nhân như Hàn Vũ. Đôi mắt nàng nhìn người từ trước đến nay không có sai bao giờ. Song đứng cạnh Long Ngạo Thiên, nàng vẫn giữ vững phép tắc và giả dạng làm một người thê tử hiểu chuyện.
“Thì ra là Long phu nhân, ta thất lễ rồi!” Hàn Vũ mở miệng cười coi như đáp lại. Sau đó bàn tay hắn đưa lên vỗ nhẹ vào vai Long Ngạo Thiên: “Không nghĩ tới Long tiên sinh lại có gia thất như vậy. Long phu nhân quả thực là mỹ nhân hiếm thấy, nghìn dặm chọn một. Long phu nhân thực sứng với Long tiên sinh, ta thực sự bội phục Long tiên sinh.”
Ở trên cáng đã nằm một thi thể được phủ kín vải trắng. Hàn Phi đã đi về phía trước sau đó trực tiếp đem tấm vải trắng đang nhuốm đỏ một phần mở ra. Lúc này, một người nam nhân ăn mặc giống như ăn mày. Quần áo sơ xác với mái tóc bạc trắng. Giữa mũi có một vết sẹo ngang cực kỳ khó coi. Đặc biệt trên bộ ngực của hắn xuất hiện một vết màu đỏ. Ở đó ẩn ẩn còn đang chảy ra máu tươi, người thanh niên ở bên cạnh Hàn Vũ cũng đi tới kiểm tra cái xác chết một chút.
Bàn tay Hàn Phi đưa lên chạm nhẹ vào động mạch cổ của xác người nam nhân. Mạch đập hoàn toàn không có xem ra thực sự là đã chết. Khuôn mặt Hàn Phi trở nên tối xầm lại. Đặc biệt nghe được Hàn Vũ nói chuyện: “Tên phản tặc Lý Khai là do Long tiên sinh giết chết sao?” Khi thấy Long Ngạo Thiên lặng yên hơi gật đầu thì Hàn Vũ cười nói: “Lão Cửu, ta thật hâm mộ đệ có một bằng hữu như vậy. Xem ra không cần vi huynh vì đệ lo lắng nữa rồi. Long tiên sinh đã sớm trải thảm đỏ cho đệ rồi!”
“Long huynh...” Hàn Phi có chút buồn bã đứng dậy nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Cái xác này thực sự là của Lý Khai mà không phải ai khác. Bản thân Hàn Phi đã gặp Lý Khai một lần sao có thể không nhận được Lý Khai. Không nghĩ tới Lý Khai lại chết trong tay người bạn thân nhất của mình. Hàn Phi cảm giác được đau lòng: “Ta là Tư Khấu. Vụ án này đáng lý nên để ta xử lý. Long huynh, ngươi...”
“Đứng ở một vị thế bằng hữu, ta có thể làm là giúp bằng hữu của mình!” Long Ngạo Thiên không vì vậy mà tức giận. Hắn lạnh nhạt mở miệng và hơi nghiêng đầu: “Sự việc Lý Khai đã động đến chỗ mấu chốt không nên động vào. Một vũng bùn mà Hàn huynh không lên tiến vào. Việc này cần phải có người giải quyết, Hàn huynh không làm được để ta thay huynh đi làm!”
Bàn tay để bụng, một tay hơi đưa ra, Hàn Phi chỉ có thể cúi đầu thở ra một hơi dài. Long Ngạo Thiên đi về phía Hàn Phi nói: “Hàn huynh, vụ án của Lý Khai cũng đã kết thúc. Huynh không cần phải nhiều vì việc này buồn bã như vậy!” Bàn tay hắn từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp đưa vào tay Hàn Phi: “Hàn huynh, ngươi đến Tử Lan hiên nhiều đối với xức khoẻ nam nhân thực sự không tốt!”
“Lý Khai, hắn ta quả thực là một anh hùng hiếm thấy. Nếu không phải hắn gặp phải thời thế không tốt có lẽ chúng ta có thể ngồi mua vui với hắn ta. Ta nhất định sẽ mời hắn ta đến Tử Lan hiện mua vui. Đặc biệt cũng tặng một viên Hồi Dương Đan này cho hắn.” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài: “Đáng tiếc, hắn ta chẳng thể nào cần dùng đến viên đan dược này vì hắn hiện giờ đã chết. Vậy viên đan dược này vẫn để Hàn huynh giữ lại đi. Thứ này đối với Hàn huynh có chỗ trợ giúp khi Hàn huynh đến Tử Lan hiên mua vui.”
“Tứ công tử, thứ lỗi...” Long Ngạo Thiên chắp tay đối với Hàn Vũ sau đó dẫn theo Diễm Linh Cơ nhanh chóng rời đi. Hàn Vũ lẳng lặng nhìn về phía hai người cho đến khi hai người khấu bóng. Không còn có bóng dáng bọn họ.
Lúc này, Hàn Phi lại cầm trong tay viên đan dược này. Dường như trong ánh mắt Hàn Phi mang theo suy ngẫm gì đó. Giống như hắn vừa hiểu được điều gì đó. Lòng Bàn tay hắn siết chặt chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay của mình.
Vậy mà Long Ngạo Thiên cùng Diễm Linh Cơ đi được vài bước thì đột nhiên hai người chắn đường bọn họ. Vệ Trang ôm ngực đã chờ sẵn ở nơi đó: “Ngươi tại sao không làm theo kế hoạch của Hàn Phi. Nếu như vậy thì Lý Khai cũng không phải chết!”
“Ta có cách làm của ta. Lý Khai sống hay chết, ta quan tâm gì!” Long Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Trang: “Chỉ có Lý Khai chết thì việc này đối với Hàn huynh mới có lợi. Hàn huynh, hắn quá mức quy củ. Lúc nào cũng dựa vào Pháp, trên đời này nó có màu xám mà không phải trắng đen. Quá mức thẳng dễ dàng gẫy.” Nói xong Long Ngạo Thiên dẫn theo Diễm Linh Cơ rời đi.
Hai người Tử Nữ và Vệ Trang nhìn về phía hai người khuất bóng. Tử Nữ quay ra nhìn về phía Vệ Trang nhưng Vệ Trang không có nói bất cứ thứ gì. Không khí nhất thời trở nên trầm mặc và lặng nề hơn.
“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ đi bên cạnh Long Ngạo Thiên, bàn tay nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào môi của mình. Nụ cười mê người xuất hiện trên mặt Diễm Linh Cơ: “Chàng lừa bọn họ như vậy nếu như bọn họ biết được nhất định sẽ thực tức giận.”
“Ha...” Long Ngạo Thiên nhún nhún vai cười nói: “Cho đám người đó một chút bài học nhỏ cho đầu nó to hơn đi!”
“Chàng lúc nào ăn nói cũng thú vị như vậy!” Diễm Linh Cơ nhẹ giọng cười nói: “Thiếp rất muốn biết khi bọn họ biết được mọi chuyện sẽ biểu hiện như thế nào! Hẳn rất thú vị đi...”
“Ai biết đây...” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn nở nụ cười.
Mặt trời xuống núi và bóng đêm bao phủ Tân Trịnh!
Một khu vực rộng rãi ở ngoài thành, nơi này chính là nơi mà Hàn Vương thu lưu những người Bách Việt chạy loạn từ Sở quốc. Những túp lều vải lụp xụp được dựng lên, một ngọn lửa lớn được đốt ở chính giữa nơi này. Một người thiếu phụ mang theo một chiếc bát canh nóng hổi đi về phía ông lão râu dài nói: “Phụ thân, cầm lấy!”
Lão già cầm trong tay bát canh thì mỉm cười gật đầu. Khi người thiếu nữ ngồi bên cạnh hắn, lão già ngước mắt nhìn về phía cả bộ tộc nhỏ của mình. Một nữ hài đi tới nhận được một bát canh nóng và nữ hài nử nụ cười hạnh phúc. Người thiếu phụ nhẹ giọng nói: “Mau uống đi cho nóng!”
“Tạ ơn trời đấy...” Một giọng nói vang lên: “Cuối cùng cũng tìm được rồi!” Tiếng cười phá lên làm cho tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra. Một ông già ăn mặc rách rưới chống một cây gậy đi về phía đoàn người: “Các người đều là người Bách Việt phải không?”
“Huynh cũng là người Bách Việt?” Lão già râu dài lập tức đối đưa tay hất hất. Vẻ mặt ông lão cũng cực kỳ thân thiện: “Đồng hương mau vào đây! Lão huynh, xem ra dọc được ăn không ít đau khổ?” Thấy lão già mỉm cười đi về phía mình và ngồi cạnh mình, lão già râu dài vội vã giải thích: “Huynh cũng nghe nói Hàn Vương thu nạp vương mệnh của nạn dân Bách Việt ta nên mới tìm được đến đây hả?” Hắn liếc mắt nhìn về phía đoàn người đang nói chuyện: “Những người ở đây đều mới đến không lâu, huynh hãy yên tâm ở lại. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà...”
Tiếp nhận bát cánh cá, lão già chống gậy tóc trắng nhẹ giọng nói: “Đây không phải nơi cho người ở?”
“Huynh nói vậy là thế nào?” Lão già lập tức đứng phắt dậy giận dữ quát: “May nhờ có Hàn Vương nhân đức, ban mảnh đất này cho chúng ta. Không thì bây giờ chúng ta vẫn đang ở Sở quốc chịu đủ khổ nạn, dãi nắng dầm mưa đấy!”
Vậy mà một con rắn mang theo khí thể màu xanh đột nhiên xuất hiện làm cho lão già râu dài giật mình hoảng sợ. Đám người hốt hoảng hô lên: “Rắn!”
“Ý ta là đây không phải chỗ ở của người sống!” Lão già tóc trắng cười nhạt đáp lại. Theo sau đó hắn đi về phía trước đưa bàn tay về đám lửa. Nhất thời đám lửa bắt đầu bùng lên và ánh sáng xanh bắt đầu lan toả khắp nơi. Theo sau đó một đám rắn xuất hiện khắp nơi.
Ngã gục xuống đất, lão già râu dài nhìn cả bộ tộc rơi vào trạng thái hỗn loạn. Lão già đưa tay sợ hãi hỏi: “Thế này là tại sao?”
“Cảm giác ăn nhờ ở đậu tốt như vậy sao?” Lão già tóc trắng cười nhạt lạnh lùng đáp lại: “Một lũ chó mất nhà thì nói gì đến gia viên. Nô lệ thì không đáng có được gia viên. Các ngươi không xứng làm tử dân của Bách Việt!” Một đám răn trực tiếp cắn vào cổ của ông lão.
Lúc này, Bách Độc Vương quay đầu lại đi tứng bước từng bước ra khỏi trại: “Bách Việt sẽ phục hưng trở lại dưới tay Thiên Trạch thái tử. Có điều, các ngươi đã không còn cơ hội được thấy nữa rồi!” Tiếng cười phá lệ chói tai rơi vào trong tai lão già râu dài. Đây cũng là ký ức cuối cùng sau khi hắn trúng độc chết.