Ánh nắng chiêu xuyên suốt vào đại điện Hàn Vương cung, Cơ Vô Dạ trong lúc này cung kính đối với Hàn Vương mở miệng lên tiếng nói: “Bẩm quân thượng, ngày hôm qua thần có áp giải một phạm nhân từ Bách Việt đến Tân Trịnh nhưng đền gần Tân Trịnh đã bị người cướp tù. Toàn bộ binh lính chúng ta đều bị đối phương giết chết. Hơn nữa là bị một kiếm mất mạng, không còn có người sống sót!”
“Còn có chuyện này!” Nghe được lời này thì Hàn Vương mở to mắt. Vẻ mặt hắn mang theo vài phần sợ hãi. Bàn tay đưa lên vỗ mạnh vào long ỷ phát ra một tiếng kêu nho nhỏ. Giọng nói mang theo run run giống như sợ điều gì đó: “Cơ tướng quân, đây là chuyện gì?”
“Bẩm quân thương...” Cơ Vô Dạ cố gắng tỏ ra kính cẩn đối với Hàn Vương: “Trên xe tù là một tên dư đảng nguy hiểm của Bách Việt năm xưa. Chúng muốn sấn Hàn quốc chúng ta đang vì loạn quỷ binh muốn vào thành tác loạn nhưng đã bị thần bắt giữ. Không những thế thần còn từ miệng của chúng nhận được một tin tức quan trọng.”
“Cơ tướng quân...” Hàn Vương nghe được những lời này thì cực kỳ sốt sắng, bàn tay hắn đưa ra: “Cơ tướng quân, mau nói...”
“Quân thượng...” Trong lúc lơ đếch khoé miệng Cơ Vô Dạ hơi nhếch lên để nở nụ cười nhẹ nhàng và thâm thuý. Ánh mắt hắn cũng trở nên âm trầm trong khi đó lại nheo lại: “Chúng ở trong thành có nội gian.” Nghe được lời này Hàn Vương càng trở nên cảm xúc phức tạp hơn. Cơ Vô Dạ cảm giác được thời cơ đã tới: “Người này không ai khác chính là Hữu Tư Mã Lý Khai, ngươi tham gia tấn công Bách Việt năm xưa!”
“Cái gì!?” Hàn Vương kinh ngạc mở to con mắt hết sức. Cơ mặt béo tốt của hắn liên tục co lên, vẻ mặt hốt hoảng: “Hữu Tư Mã Lý Khai!”
“Đúng vậy...” Nói đến đây, Cơ Vô Dạ liếc mắt nhìn về phía Hàn Phi sau đó mở miệng lên tiếng nói: “Ngày hôm qua, thần còn mới nhận được tin tức Cửu công tử Hàn Phi đã bắt giữ Lý Khai. Trước khi thuộc hạ lùng bắt Tả Tư Mã Lý Khai thì bộ hạ của Cửu công tử đã đem Lý Khai bắt giữ. Người này là một người cao thủ dùng kiếm. Cùng đêm đó ngoài thành Tân Trịnh, đội Hàn binh cũng bị một người cao thủ dùng kiếm một kiếm mất mạng. Cửu công tử sớm bắt được Lý Khai nhưng vì sao không báo, thần cũng không rõ lắm!”
Lúc này, Trương Khai Địa cũng quay ra nhìn về phía Hàn Phi. Ánh mắt vô cùng thâm thuý giống như muốn dò xét Hàn phi. Khuôn mặt Hàn Vương trong lúc này đã biến vô cùng âm trầm, hắn nhìn về phía Hàn Phi và nắm đấm tay muốn siết chặt lại. Hàn Phi bình tĩnh chắp tay một cái đối với Hàn Vương: “Phụ Vương, hài nhi cũng đang muốn bẩm báo việc này với phụ vương chỉ là Cơ tướng quân thay hài nhi bẩm báo trước một bước với phụ vương mà thôi!”
Nói xong thì Hàn Phi quay ra nhìn về phía Cơ Vô Dạ đồng thời một tay để bụng và một tay hơi chìa ra: “Chỉ là hài nhi có một lời muốn hỏi Cơ tướng quân...” Hàn Phi mỉm cười nói: “Không biết Cơ tướng quân vì sao nói gián điệp trong thành Tân Trịnh lại là Hữu Tư Mã Lý Khai!”
“...” Cơ Vô Dạ rất bình tĩnh nhìn về phía Hàn Phi nói: “Tất nhiên bản tướng quân lấy được thư từ từ bộ hạ cũ rồi!” Lời nói Cơ Vô Dạ rất bình tĩnh. Bản thân Cơ Vô Dạ lập tức Cơ Vô Dạ lấy ra một bản tờ giấy trắng. Ở trên đó còn có một vết giấy mực khá rõ ràng ghi bản cung của một vị tướng lãnh. Đây là chứng cớ mà Cơ Vô Dạ đã nguỵ tạo khi nhận được tin tức ngoài thành Tân Trịnh, binh lính hắn bị người giết chết.
“Ồ...” Hàn Phi đem tờ giấy đưa lên nhìn tớ giấy vô cùng mới còn được gập vô cùng vuông vức. Thấy được những thứ này thì khoé miệng Hàn Phi kéo lên nhìn về phía Cơ Vô Dạ hỏi lại: “Không biết Cơ tướng quân khi nào bắt được tàn đảng Bách Việt, khi nào Cơ tướng quân nhận được tờ giấy này!? Hình thức chuyển bức thư này là dùng chim đưa thư còn là dùng người ngựa đưa bức thư này đến tay tướng quân đây?”
Đầu Cơ Vô Dạ hơi cúi xuống, hắn suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Binh lính Hàn quốc bắt được dư nghiệt Bách Việt là bảy ngày trước. Còn thời điểm là vào buổi tối hôm qua canh một rồi! Dùng phương thức là người kỵ mã chuyển thư. Quân tình cơ mật như vậy chẳng lẽ còn dùng chim đưa thư không thành. Người của ta phải mất ba ngày ba đêm mới đem bức thư chuyển tới tay của bản tướng quân. Không biết công tử còn có gì nghi hoặc hay không?”
“Nga, như vậy thật là kỳ lạ đây!” Hàn Phi nghe thấy vậy mở miệng lên tiếng nói: “Nếu như vậy bức thư này hẳn là được đặt vào ống trúc bảo quản rất tốt. Ta nhớ ngày hôm qua trời mưa mới đúng. Bức thư này không có chút ướt át nào. Nếu như gặp mưa, bức thư này rất có thể bị nhoè chữ. Người của tướng quân quả thực thật cẩn thận.”
“Đó là đương nhiên!” Cơ Vô Dạ gật đầu nhàn nhạt nói: “Đây là quân tình cơ mật há có sai sót!”
“Cơ tướng quân, ngài có biết hay không một điều?” Hàn Phi mở ra tờ giấy được gấp một cách cẩn thận: “Trước khi đem một tờ giấy cất vào trong ống tre, binh lính thường đều đem tờ giấy cuộn thật chặt sau đó mới đem nó để vào trong hộp tre. Do thời gian lâu và di chuyển sóc nảy liên tục, tờ giấy sẽ có mùi tre rất đặc biệt có thể dễ dàng phân biệt. Hơn nữa...” Vừa nói Hàn Phi đưa tờ giấy lên mũi khẽ ngửi một chút: “Vì do thời gian để lâu trong ống tre, tờ giấy trắng sẽ bị quoăn lại. Cho dù có cố gắng kéo thẳng nó ra thì những mép tờ giấy vẫn bị cong.”
Hàn Phi mở ra tờ giấy hết cỡ thấy được tờ giấy chỉ xuất hiện những vết hằn do bị gập lại. Khoé miệng Hàn Phi cười nhạt một cái: “Không biết vì sao tờ giấy này không quăn ở các góc mà cũng không có mùi của tre lứa. Không biết đây là lý do vì sao? Cơ tướng quân không biết có thể giải thích cho Hàn Phi được hay không?” Vừa nói đến đây Hàn Phi mở miệng lên tiếng cười nói: “Hơn nữa, Cơ tướng quân ngươi quên một điều. Loại tờ giấy trắng mới này mới được phát hành ở Tân Trịnh ngày hôm qua. Không nghĩ tới người tướng quân lại có thể có loại giấy này trước hai ngày đồng thời còn dùng chúng để chuyển tình báo cơ mật. Thực sự làm cho Phi bội phục!”
“...” Cơ Vô Dạ lập tức nắm chặt nắm tay lại. Vì vội vàng đem việc này đem Hàn Phi kéo vào vũng bùn mà Cơ Vô Dạ đã vội vã. Hắn không suy nghĩ trước sau khiến cho bản thân mình lộ ra quá nhiều sơ hở. Ngay cả bằng chứng nguỵ tạo của mình cũng sơ hở chồng chất. Hắn vội vã mở miệng nói: “Cái này thì làm sao ta biết được!”
“Vậy thì thật lạ...” Hàn Phi mở miệng cười nói: “Xem ra bằng chứng Cơ tướng quân đưa ra không hợp lý đi. Nói chi đến việc kết tội Hữu Tư Má Lý Khai là nội gian Bách Việt!”
“Quân thượng...” Cơ Vô Dạ lập tức chăp tay đối với Hàn Vương: “Hữu Tư Mã Lý Khai quả thực đã tiến vào Tân Trịnh, đây là thần điều tra được. Hiện giờ Hữu Tư Mã Lý Khai đang trong tay Cửu công tử. Năm xưa Hữu Tư Mã Lý Khai cho rằng đã chết trong trận chiến Bách Việt, hiện giờ hắn trở lại Hàn quốc ắt có mưu đồ riêng. Rất có thể mưu đồ bất chính đối với quân thượng, đối với Đại Hàn ta. Mong quân thượng tam tư.” Nói xong hắn quay ra nhìn về phía Hàn Phi hỏi: “Không biết công tử nắm giữ chức Tư Khấu định xử lý Lý Khai như thế nào?”
“Hữu Tư Má Lý Khai vốn là quan binh của Hàn quốc chúng ta...” Hàn Phi bình tĩnh đáp lại. Sau đó hắn chắp tay đối với Hàn Vương: “Phụ vương, Lý Tư Mã có công trong chiến tranh với Bách Việt. Hiện giờ Lý Tư Mã may mắn sống sót trở lại Hàn Quốc, trở lại cố hương của mình đều là nhân chi thường tình. Cơ tướng quân nói gì đến việc mưu đồ bất chính với phụ vương, với đại Hàn ta. Những lời này hoàn toàn là không có chứng cớ. Hơn nữa, năm xưa Hữu Tư Mã Lý Khai còn có rất nhiều nghi vấn. Từ trong miệng Đoạn Phát Tam Lang, Hữu Tư Mã Lý Khai hoàn toàn là vô tội.”
“Vậy...” Cơ Vô Dạ vẫn tiếp tục mở miệng lên tiếng nói: “công tử nói gì đến dư nghiệt Bách Việt. Hơn nữa, Hữu Tư Mã Lý Khai năm xưa vốn vì chống lệnh năm xưa lý nên chết trên chiến trường. Không chỉ bằng một lời chi ngôn từ miệng một tên hung đồ Đoạn Phát Tam Lang mà có thể kết luận việc này. Hiện giờ hắn trở về Tân Trinh e là muốn báo thù mối thù năm xưa. Nên chẳng lạ lùng gì nếu hắn cấu kết với dư nghiệt Bách Việt!”
“Nhất định phải bình định việc này, tuyệt không để môt tai hoạ nào phá đi sự yên bình của đô thành!” Hàn Vương lạnh lùng nói: “Kẻ gây loạn bất kể là ai phải tiêu diệt tận gốc. Việc này ta giao cho Cơ tương quân.”
“Vâng!” Cơ Vô Dạ vội vã chắp tay tiếp chỉ: “Thần sẽ toàn lực đem việc này hoàn thành không phụ sự mong đợi của quân thượng.”
“Còn về Hàn Phi...” Đột nhiên ánh mắt của Hàn Vương trở nên lạnh lùng và sắc bén: “Ngươi ngoan ngoãn ở lại trong cung tự kiểm điểm lỗi lầm mình cho ta!”