Vài ngày sau...
“Phù…” Ngồi trong toà nhà rộng rãi, Naruto thở ra một hơi nhè nhẹ. Hắn vừa tỉnh dậy một giấc. Bàn tay không nhịn được bắt đầu xoa xoa hai huyệt thái dương của mình. Hấp thụ song năng lượng Gelel khiến toàn thân hắn vô cùng mệt mỏi. Cơ thể thì tràn ngập sức sống nhưng tinh thần thì cực độ suy nhược. Hắn duy trì Susanoo trong vài giờ đồng hồ thực sự đối với Naruto là một khảo nghiệm không nhỏ. Nếu không phải đặc tính Gelel, hắn cơ bản cũng không thể nào liên tục duy trì Susanoo trong thời gian dài như vậy!
“Zabuza, anh từ Vũ quốc trở lại rồi hả?” Naruto khẽ liếc mắt nhìn về phía người thanh niên đẹp trai cởi trần kia. Bộ dạng Naruto hơi cà lơ cà lất, bàn tay hắn chìa ra nói: “Thế nào, có tìm thấy thứ tôi cần hay không?”
“Đây là thứ ngươi muốn!” Không biết từ lúc nào trong tay Zabuza đã cầm lấy một cuốn mật thư. Hắn trực tiếp ném cho Naruto. Thấy được Naruto đã bắt được cuốn mật thư thì cả người hắn tựa lưng vào trên ghế nghỉ ngơi. Đôi mắt nhắm nghiền lại như đang dưỡng sức.
“Thế nào, có phát hiện được tin gì đặc biệt không?” Naruto mở miệng lên tiếng nói: “Chẳng hạn tại sao Tsuchikage đệ tam lại rút lui một cách bất ngờ chẳng hạn. Nói gì thì gì đi nữa, mặt mũi năm đại quốc mất như thế chẳng lẽ Tsuchikage không có định làm gì sao? Rút lui một cách êm đẹp như vậy thực sự làm cho người nghi ngờ.”
“Cái này…” Zabuza trầm ngâm một chút, hắn mở miệng nói: “Ta không dám thâm nhập sâu. Ngươi phải biết thực lực tên đó nhưng không kém ngươi chút nào. Vì an toàn đưa thứ ngươi cần trở lại, ta không dám mạo hiểm tiến sâu hơn!” Khoé miệng Naruto hơi nhếch lên, hắn nhìn về phía Zabuza. Thấy được ánh mắt kỳ quái của Naruto nhìn mình, Zabuza tức giận mắng: “Nếu ngươi còn nhìn ta bằng ánh mắt đó, có tin ta chém ngươi ngay không?”
“…” Naruto chỉ lắc lắc đầu một cái rồi tặc lưỡi thầm nghĩ: “Chắc sợ rồi đi!” Nói đến đây, Naruto chần chờ một chút rồi quay sang nhìn về phía Zabuza nói: “Dù sao ngươi cũng trở lại rồi. Nếu như ngươi rảnh rỗi như vậy cùng ta đến làng Lá một chuyến đi!”
“Gì…” Zabuza nghe lời này hơi kinh ngạc. Khi quay ra nhìn về phía Naruto, đôi mắt nheo lại nhìn chăm chú về phía hắn: “Ngươi… chẳng lẽ ngươi muốn động thủ với làng Lá rồi hả?”
“Không, không hẳn…” Đầu Naruto hơi lắc lắc, hắn thở ra một hơi thật dài: “Ta chỉ làm những gì ta thấy cần thiết thôi! Có lẽ đây là lần cuối cùng ta trả ơn làng Lá. Đến lúc đó, chính tay ta sẽ huỷ diệt làng Lá lần nữa!”
“Hừ…” Zabuza lập tức dùng tay ôm ngực, ánh mắt hắn trở nên kỳ quái đánh giá Naruto từ trên xuống dưới: “Ngươi thật sự là kỳ quái. Rõ rang có năng lực huỷ diệt làng Lá nhưng lại cố tình không rat ay. Còn làm cái gì trả ơn sau đó mới ra tay. Ngươi không có vấn đề gì về thần kinh đi!”
“Ai biết được chứ?” Vậy mà đáp lại Zabuza không phải sự tự giận của Naruto mà nụ cười nhẹ nhàng cùng vui đùa. Hai vai Naruto theo đó nhún nhún vài cái, cánh tay mở rộng: “Có lẽ ta có vấn đề về đầu óc thực đi. Dù sao thì sống ở làng Lá từng ấy năm, không bị bệnh tâm thần là may lắm rồi! Hê...” Đôi hàng mày nhăn lại thật sâu, khoé miệng Naruto kéo lên: “Hình như ta có nghe được tiếng nữ nhân cãi nhau. Ta có nghe nhầm không thế!?”
“Ngươi không có nghe nhầm đâu!”Zabuza nhàn nhạt châm chọc: “Là hai nữ nhân mà ngươi trêu chọc đó.” Hàng lông mày Naruto nhăn lại thật sâu. Khoé miệng Zabuza chỉ nhếch một cái cũng không có trả lời hắn.
“Byaku-Sharingan!” Naruto vừa muốn mở ra đôi mắt mình thì cánh cửa gỗ mở ra. Lúc này, cậu nhóc Dan đã bước vào bên trong. Hai tay hắn đưa lên che kín lỗ tai của mình. Vẻ mặt cậu nhóc mang theo phiền muộn.
“Không cần mở ra Byaku-Sharingan đâu...” Bàn tay Dan đưa lên phẩy phẩy, đến cuối cùng tất cả hoá thành một tiếng thở dài: “Là Temari cùng với Karin!”
“Cô trách ra cho tôi...” Giọng nói Temari tràn ngập kiên quyết. Nàng cầm trong tay một cây quạt lớn lùi về phía sau. Bộ dạng nàng giống như muốn động thủ. Âm thanh cũng theo đó biến thành đe doạ: “Nếu cô không tránh ra đừng trách tôi không khách khí!”
“Con hồ ly lông vàng, Cô có thể thử xem!” Hai tay Karin chống nạnh, nàng đã sắn tay áo lên giống như một bà tám chuẩn bị đánh nhau. Đôi môi chìa ra, hai răng nàng nghiến lại nói: “Tôi đã nói rồi, Dan không muốn gặp bất cứ ai cả. Cậu ấy muốn nghỉ ngơi!”
“Cái gì... cô nói lại thử xem!” Temari nổi gân xanh đầy tràn, nàng giận dữ quát lên: “Cô nói ai là con hồ ly tinh lông vàng!?”
“Ôi... ôi...” Kankuro ở bên cạnh thở ra một hơi. Bàn tay hắn đưa lên xoa xoa tràn của mình. Mồ hôi nhễ nhài trên hai huyệt thái dương chảy xuống. Đây là trận chiến giữa các nữ nhân tranh dành tình yêu của mình ư. Thật là đáng sợ. Trong lòng Kankuro tràn ngập sợ hãi và lo lắng với nữ nhân. Thảo nào sau khi mẹ hắn qua đời, cha hắn Kazekage đệ tứ lâu như vậy cũng chưa cưới vợ. Đến chết cũng chưa có cưới vợ có lẽ ông ấy đã nhìn thấu bản chất của nữ nhân đi.
Một âm thanh vang lên, hai người nhìn người đi tới lúc này không nghĩ tới là Zabuza. Hắn ôm tay trước ngực mình rồi quét ánh mắt nhìn về phía hai người nói: “Hai cô không cần thiết phải ồn ào nữa. Cậu ấy đã rời đi được một lúc rồi!”
“Cái gì?” Cả hai không cùng hẹn mà đồng thời hô lên một tiếng. Temari lập tức chất vấn nói: “Không thể nào, cậu ấy rời đi bao giờ!”
“Làm sao có thể!” Hai hàm răng Karin nghiến vào nhau phát ra từng tiếng kèn két. Nàng lớn tiếng doạ nạt: “Zabuza, anh có nói dối tôi không đấy! Cậu ấy rời đi làm sao mà không mang theo tôi cùng đi!?”
“Hài...” Zabuza thở dài ra một hơi. Ngay lập tức hắn tựa người vào cửa để hở ra một lối vào. Đôi mắt hắn thì nhắm nghiền lại chẳng thèm quan tâm đến việc này.
“Tôi không tin!” Bàn tay Karin nắm chặt lại. Ngay sau đó nàng hùng hổ đi vào bên trong. Temari lập tức theo sát phía sau. Điều này làm cho Karin lập tức cảnh giác chỉ thẳng về phía Karin quát lên: “Tôi đã nói rồi cô đừng có tiến vào cơ mà! Tôi chưa có nói vậy sao?” Hai hàm răng Karin nghiến thành ken két: “Nếu tôi chưa nói thì tôi nói lại lần nữa vậy! Cô không được phép tiếp xúc với Dan, cô nghe chưa hả?”
“Hừ...” Temari lạnh lùng đáp lại với gân xanh nổi lên trán: “Tôi không cần thiết nghe lệnh cô. Cô là gì với cậu ấy mà có quyền ra lệnh này. Tôi nhớ cô không có trong danh sách khách mời lần này đi!”
“Cô...” Hai người bắt đầu tranh chấp nhau. Cả hai xô xát nhau đến cuối cùng mới mở ra cánh cửa tiến vào trong phòng. Thế nhưng trong phòng trống trơn không có bất cứ ai cả.
Lúc này tại một ngọn núi cách làng Lá không xa, một người thiếu niên tóc vàng và một cậu nhóc tiến về phía làng Lá thẳng tắp mà đi. Dan đưa tay lên xoa xoa trán mình, vẻ mặt khó chịu nói: “ngươi lúc trước không nên trêu chọc Temari cùng với Karin. Nếu không mọi việc đã không thành như vậy!”
“Ngươi còn dám nói. Mà ta khi nào trêu chọc Karin!” Naruto khó chịu mở miệng trách móc: “Mà...” Lại thêm lặp lại, Naruto có chút khó mở miệng: “Dù sao ta và ngươi vốn là một thể tách ra. Ngươi có thể nói chính bản thân mình như vậy sao? Hơn nữa, chuyện Temari đã là quá khứ rồi được chứ? Hiện giờ người mà ta yêu nhất là Mei!”
“Nếu ngươi yêu nhất cô ấy!” Dan nhìn về phía Naruto với ánh mắt châm chọc: “ngươi đã không nhân cơ hội Tsunade lạc vào ảo ảnh mà làm tình cùng với cô ấy!”
“Đây là cách mà ngươi nói chuyện chính mình như vậy sao?” Naruto nắm tay lại tức giận nói: “Có ai sẽ chửi rủa chính mình hay không?”
“Ta không giống ngươi...” Dan ôm ngực lạnh lùng nói: “Ta vẫn là xử nam hơn nữa còn là một đứa bé năm tuổi!” Nghe được lời này Naruto đưa tay che mặt mình. Đột nhiên Dan hô lên một tiếng: “Di!” Hắn mở to mắt nhìn về phía trên trời cao. Ở phía trên cao dường như có một vật gì đó đang bay lượn.
“Byaku-Sharingan!” Hai người không hẹn mà cùng mở ra Byaku-Sharingan nhìn xem đó là thứ gì. Đồng thời họ lập tức lấp vào trong một thân cây che chắn đi thân hình của mình.
Vù, vù... Một người ninja che mặt đang bay trên bầu trời. Hắn ăn mặc y phục có phong cách gần giống với ninja làng Cát. Tuy nhiên băng đeo trán của hắn lại có hình dáng khác hoàn toàn. Điều chủ yếu là hắn đeo vào một cái phi hành cơ với hai cái cánh màu vàng cùng với động lực ở sau lưng. Trong tay hắn cầm một loại vũ khí, ánh mắt thì lướt qua trung gian quét về phía rừng rậm như tìm đối tượng nào đó.
“Đám người này... không phải ninja làng Lá!?” Naruto thầm nghĩ trong lòng: “Họ là ai?” Ngay sau đó Naruto và Dan nhìn về phía nhau. Cả hai dường như hiểu ý rồi gật đầu một cái. Cả hai đều ngay lập tức muốn hành động. Tuy nhiên hành động họ ngay lập tức dừng lại.
Oanh, oanh... Âm thanh nổ liên tục vang lên. Loáng thoáng từ phía xa, Naruto và Dan có thể nghe được rõ. Byaku-Sharingan lập tức kéo dái tập trung nhìn về phía âm thanh phát ra tiếng nổ. Dan và Naruto kinh hãi trong lòng hô lên: “Nơi đó không phải làng Lá sao? Lại có người dám tấn công làng Lá? Là các cường quốc còn lại sao? Là Thổ quốc còn là Lôi quốc?”