L ang Hoa nhìn về phía Lục Anh, "Huynh cảm thấy, ta nên xử trí thể nào?"
Lục Anh quan sát Lang Hoa, ngày thường nhìn nàng yên tình bình thản,
hiện tại cô ý thùy hạ mi măt, giông như chủ ý bất định, lân đầu tiên gặp chuyện như vậy cũng khó trách sẽ như thế, "Cân nhắc lợi hại, dù sao cũng là mẹ đẻ muội, vô luận phạm phải tội gì, có thể giải quyết bên trong thì không cân làm lớn ra ngời, nêu không tương lai xuât giá, vào phu gia cũng bị người ta đánh giá."
Trước nay Lục Anh làm việc luôn ổn thỏa, hắn sẽ đem phía trựớc phía sau rõ ràng, sau đó cân nhắc lợi ích quan hệ, Lang Hoa đột nhiên muôn biêt, nàng ở trong lòng Lục Anh có bao nhiêu phân lượng? Lục Anh nói khẽ, "Tốt nhất nên giao chuyện này cho trưởng bối xử lý, như vậy muội có thể không đêm xỉa đên, nói với bên ngoài là đưa mâu thân muội đi thôn trang dưỡng bệnh, thời gian dài mọi người cũng sẽ không nghi ngờ." Đây là một phương án ôn thỏa.
Nói lại, biện pháp của Lục Anh, chỉ cần làm cho mình mạnh mẽ là có thể che lâp cho những việc xâu.
Không cần nhất thời khí phách. Nhẫn nại, tìm được cơ hội, lật đổ kẻ thù, đây mới là cách Lục Anh chiến thắng. Lang Hoa bỗng nhiên phát hiện, nàng chán ghét tính kế như vậy. "Lục Anh." Lang Hoa đột nhiên hỏi, "Nếu muội không phát hiện mẫu thân là người như vậy, tường lai... có ngày, muội mang theo mẫu thẩn nương tựa trong nhà
huynh, huynh có thể phát giác ra mẫu thân muội khác thường không?"
Lang Hoa hỏi rất rõ ràng, Lục Anh tìm tòi nghiên cứu ý nghĩa đằng sau những lời này, nàng thủy hạ mi mắt, che đi suy nghỉ trong lòng.
Lục Anh do dự, "Dù sao cũng là chuyện không thể phát sinh." Lang Hoa không khỏi có chút thất vọng.
Tiến thổi có độ, tả hữu có người đến nói, có lẽ nghe được vình viễn là đáp án tiêu chuẩn, nàng biết rõ đáp án, lại còn câu cái gì nữa?
Mất thấy ánh mắt Lang Hoa xuất hiện xa cách.
Trong lòng Lục Anh không khỏi có chút nôn nóng, "Nhưng nếu ta phát hiện, nhất định sẽ nói cho muội, chuyện này phát sinh ở Lục gia, ta có thể dùng biện pháp xử lý giúp muội, sẽ không để muội khó xử."
Từ trước đến nay, Lục Anh rất thông minh, nàng biết Lục Anh có thủ đoạn, chỉ là trong lòng nàng có trói buộc, không rõ thẻ nào mới có thể cởi bỏ.
Kiếp trước, có lẽ Lục Anh đã phát hiện nhưng thủ đoạn xử trí của hắn chính là hờ hững.
Đón nhận ánh mắt thản nhiên của Cổ Lang Hoa, bất an cùng đau đớn trong lòng Lục Anh lan ra, vì sao hãn tìm được bóng dáng nho nhỏ của mình ở trong mãt nàng?
Chưa từng ngoại lệ.
Hãn bỗng nhiên sợ hãi, sợ nàng nháy mắt, cái bóng dáng của hắn kia sẽ biển mất không thây,
Lục Anh bỗng nhiên khổ sở không nói lên lời, hắn không tự chủ được hứa hẹn, "Lang Hoa, đáp ứng ta, vô luận có chuyện gì cũng phải nói với ta, ta nhât định đứng về phía muội."
Lang Hoa gật đầu, không nói
Lục Anh và Lang Hoa đi ra, đi đến trong viện, đứng ở hành lang, A Mạt cầm ô đưa đên, không biêt Lục Anh đứng nghe xong một lát mới miên cưỡng đi vào trong mưa, thân ảnh hăn trong mưa cọ rửa thành một đạo thân ảnh xanh nhạt.
Lang Hoa vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Tiêu ma ma nghênh diện đi tới, trên mặt lộ ve thâm ý.
Lang Hoa không khỏi thở dài một hơi, vén mảnh đi nhanh vào, quả nhiên nhìn thây Triệu Linh tựa vào nhuyên tháp, đang xem Bảng Cửu Chương vừa mới mua được, cũng không nâng mi nhìn Lảng Hòa, chỉ nói: "Ai thích ai đều rõ ràng, ai chán ghét ai cũng vậy."
Lời nói không đầu không đuôi, giống như những câu trước hẳn nói, "Nàng phải làm thẻ nào mới tổt?"
Lang Hoa đá một cước, không ngờ Triệu Linh lại né được.
Hắn không né còn tốt, hắn trốn tránh như vậy làm cho lửa giận lòng nàng càng tăng, không thể không đá hãn.
Triệu Linh như cũ không nâng mí mắt, thản nhiên lật sách, giống như cổ ý làm nàng tức giận, lập tức làm cho những bức xúc trong lòng nàng đêu phát tiêt ra.
Chờ nàng hồi phục tinh thần mới phát hiện đã làm cái áo màu bạc của hắn đầy dấu chân.
Bực tức phát tiết ra ngoài, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Rốt cục Triệu Linh cũng buông sách, nhìn chóp mũi Lang Hoa toát ra mồ hôi tinh
tế, cười bao dung, "Chuyện mẫu thân nàng ta không thể xắc định, lúc đó, mặc kệ ta nói gì nàng cũng sẽ không tin."
"Câu nói vừa rồi cũng là nói thật." Triệu Linh nói, "Ở ngoài nói chuyện cùng hãn êm đẹp, vào đên nhà... đôi với ta lại chỉ có mây cái đá?"
Lời hắn nói giống như chịu thật nhiều ủy khẩt. "Biết ta chán ghét ngươi là tốt rồi." Lang Hoa nói, chẳng phải là tương đương thừa nhận thích Lục Anh, vôn vừa rôi còn có chút áy náy, lập tức mảt sạch, ngược lại phun ra hai chữ, "Xứng đáng."
"Sách này không tồi, nhưng ngươi giải để có một câu sai." Triệu Linh mở Bảng Cửu Chương ra, đặt trước mặt Lang Hoa, "Chỗ này không nên giải như vậy."
Lang Hoa đỏ mặt, một tay đoạt lấy giấy, "Ta không giải cái này, chỉ xem lung tung thôi."
Triệu Linh tràn đầy đồng cảm, "Vậy cứ làm một phụ nhân trong nhà, học học tính toán cũng thôi đi, cử giông ta, giao cho phòng thu chỉ tính là được rôi."
Lang Hoa mặc kệ hẳn.
Triệu Linh nói: "Nếu có chú giải sẽ tiện hơn nhiều, túc dẫn năm mươi, lệ thước ba mươi, ý tứ phải..." Lang Hoa tuy rằng không nghì sẽ nói chuyện với Triệu Linh, rồi lại nhịn không được nghe, nhưng Triệu Linh chỉ nói đên đó rôi dừng lại, Lang Hoa trừng măt, "Nói tiêp đi."
Rốt cục nói xong một chương, Triệu Linh mới vỗ vỗ mấy dấu trên áo choàng đứng dậy. Có chuyện, Lang Hoa phải hỏi rõ ràng, "Ngươi nói ngươi thừa dịp loạn làm gì?" Triệu Linh không chút suy nghỉ, "Cũng không có gì, chính là chuyển một trăm cỗ thi thẻ kia đi, thừa dịp xe ngựa ra vào thành, trên đường lớn không ai chú ý, đưa thi thê bọn họ vẽ gia hương chôn cât."
Vương Nhân Trí đang vội cùng Mẫn Hoài đẩu pháp, cũng không có thời gian phát hiện chuyện thi thể không cánh mà bay.
Ánh mắt Triệu Linh sâu xa, giống như mây khói tụ phía chân trời, "Ta đáp ứng bọn
họ dù sinh hay từ cũng phải làm cho bọn họ thanh trong sạch bạch, khổng thể để quan phủ coi bọn họ như phản tặc mà ném ở bãi tha ma."
Dêm khuya.
Hàn ngư sử Vươn tay lau hat mưa Vương trên mẫt.
Đêm khuya.
Hàn ngư sử Vươn tay lau hat mưa Vương trên mẫt.
Dêm khuya. Hàn ngự sử vươn tay lau hạt mưa vương trên mặt. Trong không khí một trận hương vị ẩm mốc.
Hàn ngự sử rụt bả vai, hoàn toàn không nhìn đến trong góc có bàn tay chụp vào cổ hãn, ngay sau đó hãn bị kéo vào một sân viện nhỏ bé tôi tăm như một túi vải.
Sau khi Hàn ngự sử vào, cửa gỗ "bịch" một tiếng đóng lại.
Ngã tư đường một lần nữa trở lại tỉnh lặng, giống như chưa từng phát sinh chuyện 1. Đèn trong phòng được thấp lên, thấy mấy thanh niên tráng kiện, Hàn ngự sử sợ tới mức mặt không chút máu, bọn họ tuy rãng búi tóc khác, nhưng lại khó có thể che được từng bím tóc trên đâu.
Là người Tây Hạ.
Nhận ra thận phận những người này, Hàn ngự sử ngược lại nhẹ thở ra, "Sao các ngươi lại đên đây? Hàn Chương... đã mang lương thảo vận chuyên ra ngoài."