Cổ đại thái thái không nói gì hết, chỉ là khóc không ngừng, khiển cho Cổ ( lão thái thái và Cô tử thái thái gâp đên độ xoay mòng mòng.
Người cũng bị doạ đến như vậy rồi, suýt chút nữa còn bị giết chết, bọn họ làm sao còn nhân tâm đi chảt Vân.
Tiêu ma ma tiến lên thấp giọng nói: "Đại thái thái, đừng khóc nữa, cẩn thận bị thương đên thân thê."
Cổ đại thái thái lắc lắc đầu, “Ta sớm nên chết đi rồi, không nên sống đến bây giờ, chãng những không thể phôi hợp với mẹ và Lang Hoa, còn gây thêm nhiêu phiên toái cho cái nhà này như vậy, ta... ta chỉ là... muôn làm cho rõ tung tích của Thê Hoành.”
"Mấy người đều nói chàng chết rồi, nhưng ta không tin, chàng căn bản là chưa chêt, nêu như chàng còn sông, phải chịu khô ở nơi chúng ta không biêt đên, vậy thì phải làm thể nào?” Cổ đại thái thái nói rôi cản thận móc từ trong ngực ra một cái túi, tay run run nhìn về phía Cô lão thái thái, "Mẹ, người có còn nhớ cái này không?”
Cổ lão thái thái nằm ở trên giường La Hán, sắc mặt lập tức thay đổi, bà bật người dậy. "Đây là... đây là... đô của Thê Hoành.”
Khương ma ma vội vàng nhận lấy cái túi trong tay Cổ đại thái thái đưa cho Cổ lão thái thái, tay. Cô lão thái thái vuôt lên trên đó, trên cái túi này thêu hoa lan màu tím, chim hy thước màu xanh lá cây, chế tác không phải là thập phần tỉnh mỳ, thế nhưng thứ này bà lại vô cùng quen thuộc, là lúc thành hôn bà tặng cho Lão thái gia, lân đầu tiên Thê Hoành chạy thương, Lão thái gia truyên lại thứ này cho Thê Hoành,
Tuy là vật bình thường nhưng là tấm lòng của mẹ hiền.
Cổ đại thái thái nói: "Lang Hoa tuổi trẻ thiểu kinh nghiệm, người bên ngoài cũng là nhìn rỏi cười nhạo thôi, trên thể giới này người duy nhât có thể hiêu tâm tình của con dâu cũng chỉ có mẹ.”
Thanh âm của Cổ đại thái thái bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều, dường như bên trong chứa đây đaụ thương, “Ngày đó Thê Hoành đi còn nói phải sớm chút trở vẽ mừng ngày sinh thân của mẹ, chàng biêt mẹ thích nghe tán kịch, chàng còn cô ý học một đoạn muôn diên cho ngài xem. Thê Hoành hiêu thuận với người nhât, bât kê bên ngoài có bao nhiêu khó khăn, luộn là một khuôn mặt tươi cười khi nhìn người, gương mặt tươi cười kia từ đâu đên cuôi ở trước mắt con... Chàng che chở chủng ta như vậy, nhưng lúc chàng chịu khổ thì chúng ta đang làm gì? Chàng phải chịu bao nhiêu buôn bã, bao nhiêu đau khổ, bao nhiều sợ hãi...”
Cổ đại thái thái huhu khóc lên.
Cô lão thái thái câm cái túi lên nhìn, phía trên còn in lâm tâm vêt máu, Thê Hoành a, rốt cuộc đã trải qua những gì, loại đau đớn nhự cät của sự mât mát đó lại truyên đên ngực bà, bà dường như không thở nôi, cuôi cùng trước mắt tôi sâm lại, cả người ngã về phía sau. Trong phòng lập tức truyên tới thanh âm kinh hãi, “Lão thái thái, Lão thái thái. Mau. Mau mời Hô tiên sinh tới đây."
Cổ đại thái thái kinh hoảng thất thổ đứng lên, chén trà trong tay cũng rơi xuống đât, Cô tử thái thái đã khân trương gọi Cô lão thái thái, “Lão thái thái, người đừng dọa cháu dầu.”
Cổ lão thái thái hai mắt nhắm nghiền, mặt như giấy vàng, Cổ tứ thái thái đưa tay ra sở chỉ cảm thây tay. Cô lão thái thái lạnh như băng.
Cổ tứ thái thái thấy Cổ đại thái thái đi tới, không khỏi nói, “Đại tẩu, đợi lát nữa Lão thái thái tỉnh lại rôi, tâu không nên nói chuyện của Đại lão gia nữa, cho dù có muôn nói cũng phải tuân tự từng bước, tiêt lộ cho Lão thái thái từng chút một, sức khoe Lão thái thái không tôt... nào có thể chịu được những thứ này.”
Cổ đại thái thái trong mắt tràn đầy tức giận, “Cô cũng không phải thứ tốt đẹp gì, cô và lão tử đem chuyện của Thê Hoành giầu nhiêu năm như vậy, lây đi thương lộ của Thê Hoành, những năm nay các ngươi mua bán dược liệu đã kiêm được biêt bao của cải, lúc này lại tới chi trưởng làm cái gì?”
“Vô sự không lên điện tam bảo, tâm tư của các ngươi ta hiểu rất rõ” Lời nói chậm chọc của Cổ đại thái thái lập tức khiến cho Cổ tử thái thái run rẩy, "Ta... ta...” Đang không biêt nên nói thể nào cho đúng, một thân ảnh nho nhỏ đứng ở trước mặt bà. "Mẫu thân và Tứ thẩm ở chỗ này cãi vã là muốn làm tổ mẫu tức chết sao?” Cổ tứ thái thái đột nhiên cảm thấy eo mềm đi lại lập tức thẳng tắp lên, trên khuôn mặt nho nhỏ đó tràn đây sự tín nhiệm với bà ta, Cổ tử thái thái trong mãt lóe ra lệ quang, hận không thể lập tức ôm Lang Hoa vào trong ngực.
Lang Hoa vì bà mà tranh cãi với mẹ ruột.
Cổ đại thái thái hiển nhiên bị nói cho ngân ra tại chỗ, sắ khó coi, “Lang Hoa... sao con lại nói mẫu thân như th
mặt không nói ra được sự
Cổ tứ thái thái giơ tay ôm lấy Lang Hoa lên giường mềm, để cho Lang Hoa xem tình hình của Cô lão thái thái, “Tay lạnh, thở khò khè, là bệnh đờm ung, Khương ma ma mau câm Tô hợp hương hoàn đên đây.”
Khương ma ma lúc này mới nhớ tới Hồ tiên sinh để lại một bình Tổ hợp hương hoàn, để phòng bật cứ tình huông nào, ban này bà ta mới rôi loạn một trận nên quên hết mọi thứ rỏi.
Thuốc chạy theo khóe miệng Cổ lão thái thái rót xuống, Lang Hoa lấy tay không ngừng vuốt ngực Cổ lão thái thái, “Tổ mẫu, tổ mẫu, người khổng thể có chuyện gì được người đã nói phải nhìn con lớn lên, lập gia đình...”. Lời tới chỗ nấy đột nhiên không nói được gì nữa.
Trong phòng một mảnh thẻ lương. Cổ tử thái thái cố nén nhưng vẫn nghẹn ngào ra tiếng như cũ.
Hồ Trọng Cổt để cho người dẫn đi nhanh vào cửa, thấy bộ dạng Cổ lão thái thái như vậy lập tức cau mày, phât tay một cái, “Bệnh tình của Lão thái thái vôn đã chuyên biện tôt rôi, bảo mọi người phải chăm sóc cho thật tôt, ai lại đem lão thái thái tức đến thành ra cái bộ dáng này? Mau đi ra, ra ngoải hết cho ta, ta phải châm cứu rỗi.”
Hồ Trọng Cổt không nhịn được gầm lên với người trong phòng.
Lang Hoa đứng lên trước lui về phía sau mấy bước, sau đó nhàn nhạt nói, “Chúng ta đêu ra ngoài thôi, đê cho Hô tiên sinh chữa trị thật tôt cho tô mâu.”
Tất cả mọi người nối đuôi ra khỏi phòng, Cố tam thái thái cũng đã chạy tới, cổ làm ra vẻ kinh ngạc nhìn mọi người, "Đây là thẻ nào thế?” Nghe nói chị dâu goá bị Lang Hoa bắt vẻ, bà ta cũng sợ hết hôn, không nghĩ tới trong nhà lại lại âm ỉ một hỏi nữa. Như thẻ này cũng tôt, để cho bọn họ lưỡng bại câu thương tự đầu, nêu như Cổ Lang Iloa không trừng trị mẩu thân của nó thì có lập trường gì để đi quản bà ta chúr.
“Mẫu thân.” Lang Hoa nhìn về phía Cổ đại thái thái, “Người trở về phòng đi, trước khi tảt cả còn chưa rõ ràng, người chớ đi ra ngoài nữa.”
Cổ đại thái thái trợn to hai mắt, đây là muốn cẩm túc bà ta? Thiên hạ này chỉ có cha mẹ câm túc con gái, không có cái lê con gái câm túc cha mẹ.
Cổ đại thái thái mắng, “Lang Hoa, không cho phép ẩu tả. Ta làm những thứ này đều là có nguyên nhân, chờ tổ mẫu cụạ con khoẻ rôi, ta đương nhiên sẽ đi nhận tội, hiện ở trong nhà từ trên xuông dưới đều cản phải xử lý, há có thể tùy theo tính tình cua con..."
Cổ tam thái thái lập tức nói: “Lời này của đại tẩu đúng lắm, Lang Hoa mới lớn thể nào lại dám tùy ý làm bậy như thế, tâu là mẹ ruột của nó, tam cương ngũ thường mãi mãi không thay đôi...”
Lang Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như ánh trăng, thâm thúy mà đen nhánh, khiên cho người khác dò không tới đáy, "Tam thảm còn biêt cái gì là tam cương ngũ thường, vậy thì những lời tiếp theo, người hãn là phải nhớ rât rõ rôi.”
Lang Hoa dừng một chút từ trong tay A Mạt nhận lây một cái tráp, sau khi mở ra bên trong là một chông văn thư, “Tôi ngày hộm qua, tô mâu đã ký văn thư, nêu như tô mâu qua đời ở Trân Giang trước khi thăng trận, tât cả trong nhà đêu do Tử thúc thừa kê, tạ cũng sẽ qua kẻ tục Tứ thúc, tât cả tài sản của chi trưởng chia ra làm ba, một phân cho Tứ thúc, một phân cho ta giữ lại làm hỏi môn, một phản cho con ta sau khi ta kết hôn sinh ra lấy họ Cổ, thừa kế hương khói chi trương”