Làm phản sao? Hắn nhưng là mệnh quan triêu đình, giết hãn là tội chết, những
V ượng Kỳ Chẩn trợn to hai mắt, bọn họ muốn làm gì? Bọn họ muốn giết người này làm sao dám làm như vậy chứ?
Vương Kỳ Chấn muốn nói ra mấy lời tàn bạo để cho người bên cạnh khiếp sợ nhưng lại nghe thấy một tiếng hô, “Ôi chao, đây là Vương đại nhân."
Đúng, hắn chính là Vương đại nhân.
Vương Kỳ Chẩn khó khăn theo thanh âm nhìn sang, chỉ cần có thể cứu hắn, hắn hứa sẽ cho bọn họ vinh hoa phú quý.
“Ngươi muốn cái gì. Cứu ta rồi... Có tiền. Muốn làm đãi viên. Ta cũng sẽ." Vương Kỳ Chẩn lớn tiếng hứa hẹn. Có tiền có thể khiển cho quỷ kéo cối xay, hắn không tin sẽ không có ai không động tâm.
Người nọ giống như không nghe thấy gì, tiếp tục lớn tiếng kêu, “Vương đại nhân ngã xuông rôi, mọi người mau đem Vương đại nhân mang ra ngoài đi, mau... đi mời lang trung... mau a.”
Cuối cùng cũng có người động tâm rồi Thanh âm ồn ào ồn ào truyền ra.
Vương Kỳ Chẩn có loại cảm giác mình sắp được cứu vớt, hắn phải cám ơn người kia, ai ngờ mới nghiêng mặt sang bên, người nọ một cái tát đánh tới, lập tức cho hắn một trận ong ong bên tai, người nọ bản tay vẫn không ngừng, nhưng vẫn còn lo lãng kêu, “Đây là Vương đại nhân a, chúng ta phải cứu Vương đại nhân.”
Vương Kỳ Chẩn ngẩn người tại chỗ.
Bọn họ làm như vậy là đang che giấu chân tướng, để cho người ta cho là đang cứu hãn, nhưng thật ra là đang hại hãn, bọn họ sẽ chỉ nói là hãn vô tình bị thương, không có ẩi thẩy hắn bị đẩnh, cũng không người nào biết ai nói cái gì với hắn, cho dù hẳn may mắn sống sót, cũng không cỗ lồng tin tuyệt đối có thể tìm ra người đã đánh hăm đó.
Hắn chợt nhớ tới câu nói vừa mới kia của Mẫn Hoài, “Mọi người bình tình một chút, ngàn vạn lân không nên gây chuyện...”. Là bởi vì phát hiện những người này muôn hại hăn, cho nên mở miệng ngăn trở.
Không trách Mẫn Hoài bị mang vào trong lâu như vậy chẳng qua là bị cởi quan phục mà thôi, căn bản là không bị thương chút nào.
Những bách tính này căn bản là không hề muốn đem Mẫn Hoài ném vào nồi lớn dê nâu.
Bọn họ đang diễn kịch.
“Vương đại nhân, ngài cho là Mẫn đại nhân nhất định sẽ rơi vào cái kết cục này chü?”
“Ngài không phải mới vừa rồi còn đứng trên xe ngựa cười vui mừng sao, khi đó ngài đang suy nghì cái gì?”
Vương Kỳ Chẩn theo thanh âm nhìn sang, trước mắt nhưng là một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không thây rõ. “Vương đại nhân, khi đó ngài không nên cao hứng, mà là nên sợ hãi, bởi vì người sẽ rơi vào cái kết cục đó là ngài.” Vương Kỳ Chẩn đột nhiên sợ hãi, hắn đã đoán đúng rồi, hắn đã đoán đúng tất cả TOI,
Bọn họ căn bản sẽ không nấu Mẫn Hoài.
Như vậy, bọn họ bắc lên cái nổi lớn đó là vì muốn nấu hắn?
Loại ý niệm này truyền đến trong đầu nhất thời biển thành sợ hãi vô ngần, cả người Vương Kỳ Chân run rây.
Không không không, hẳn muốn đi, những thứ này quá đáng sợ rồi
Hắn muốn đi, hắn muốn rời khỏi chỗ này, thế nhưng toàn thân hắn trên dưới đã không còn nửa điêm khí lực, hăn chính là con cá năm trên thớt, hãn không muծո bi lột sạch ném vào trong môi.
Hắn oa một tiếng khóc lên.
“Đây là đang làm gì thế?” Vương Nhân Trí được hạ nhân khiêng chạy tới, "Đại lão gia đâu? Đại lão gia ở chỗ nào?”
Hạ nhân Vương gia mờ mịt nhìn một vòng, cuối cùng thấy được Vương Kỳ Chẩn đã không còn hình người, "Đại lão gia. Đại lão gia đang ở trong đám người, chính là người bị giơ lên đó.”
Vương Nhân Trí được người làm đỡ bật người dậy, cuối cùng hắn thấy con trai bị hành hạ mặt mũi đã hư hỏng hoàn toàn.
Máu huyết toàn thân dường như trong chốc lát dồn hết lên đầu, Vương Nhân Trí cảm thảy đỉnh đầu âm ẩm, dường như nổ tung ra, hãn trợn tròn cặp mắt, “Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không maũ vào đó cướp lão gia ra?"
Người của Vương gia lập tức xông vào. Đám người vốn rộn ràng lại thành một mảnh sôi trào.
Người của Vương gia gạt phía trước ra, đây bách tính về phía trước, Vương Kỳ Chẩn nghe có ngửờĩ kêũ tên hắn, “Đại lão gia, Đại lão * Vương Kỳ Chẩn khó khăn đửa tay ra cuối cùng có người chặt chẽ kéo hắn lại, ại Đại lão gia, chúng ta tới rồi, Đại lão gia.” Hạ nhân Vương gia cuối cùng cũng tiền tới được bên cạnh Vương Kỳ Chân.
Bọn họ phải đem Vương Kỳ Chẩn ra ngoài ra, bọn họ liều mạng đẩy người bên cạnh ra, đánh, đánh, đánh, đánh tan hêt người ra, hạ nhân Vương gia một quyên đánh ra, rât nhanh trong đám người cũng giương lên quả đâm trả lại cho bọn họ, cảng ngày cảng nhiều máu tươi xuất hiện ở trên mặt gia nhânVương gia.
Máu tươi cũng khiển cho tình cảnh càng sôi trào, tất cả mọi người chen chúc lại một chô.
Không biết qua bao lâu, mới có người kêu một tiếng, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, không thây Đại lão gia đâu nữa rôi.”
端 người mới hoàn hồn lại, Vương Kỳ Chấn mới vừa bị giơ trên đỉnh đầu không thây đâu nữa, loáng thoáng từ nơi nào truyên đên tiêng kêu thảm thiết, mọi người theo thanh âm nhìn sang.
Vương Kỳ Chẩn không biết là lúc nào đã bị dồn đển cạnh cái nổi lớn, cả người đã sãp chui vào trong nổi rôi.
“Mau, mau, mau. Cứu Đại lão gia... Cứu Đại lão gia...”
Hạ nhân Vương gia bất chấp tất cả xô tới, cuối cùng Xô mở ra được một con đường, nhưng cũng chỉ đụng được đền cái nôi, ngay sau đó Vương Kỳ Chân tựa như một cây cải xanh bị treo lên, lảo đảo lắc lư trượt vào trong nổi.
Vương Kỳ Chẩn lập tức phát ra một tiếng kêu thê thảm.
Hạ nhân Vương gia ba chân bốn cẳng mò Vương Kỳ Chẩn ra, hai mắt Vương Kỳ Chân nhăm chặt, cả người đã ngảt xỉu.
Hạ nhân Vượng gia lớn tiếng kêu lên, "Là kẻ nào đã hại Đại lão gia của chúng ta?" Bách tính giông như hông thuỷ lui sang bên cạnh, chỉ còn lại gia nhân Vương gia ở trên bãi đât trông.
“Mau tìm thầy thuốc.” Hạ nhân Vương gia đem Vương Kỳ Chẩn mang đi ra ngoài.
Vương Kỳ Chân bị thương không rõ sông chết, đám hạ nhân Vương gia trước khi Vương Kỳ Chân bị thương đang quạt gió thôi lửa trong đám người, cũng lập tức không có biện pháp gì, bọn họ không ngờ tới cả nửa ngày mà người bị thương không phải là Mân Hoài mà lại là Đại lão gia. Bọn họ muôn lặng lẽ chạy đi, nhưng cảm thây sau ót bị đau, âm âm ngã xuống dât.
Không có người xúi giục, đám người lập tức an tỉnh lại
Sãc mặt Vương Nhân Trí tái xanh, giận đên cả người phát run, kêu người khiêng đi gặp Hàn ngự sử, “Ngự Sử đại nhân, nhât định phải đem những điêu dân này trừng phạt, nhât định phải tra thật kỳ bọn chúng, nói không chừng trong này có phản tặc, chính là tàn dư của Khánh Vương, phải giết chết bọn chúng. giết chết hết.”
"Bọn chúng là cố ý, cố ý hại con trai ta mà."
Hàn ngự sử không nói gì.
Mọi người đều thấy người của Vương gia vọt vào trong đám người, ngay sau đó liên cùng dân chúng đánh thành một khôi, lúc Vương Kỳ Chân rơi vào nôi lớn, người xông lên phía trước hình như cũng là người của Vương gia. Cho dù là có bách tính trong đó hại Vương Kỳ Chẩn nhưng cũng không thể dem tât cả mọi người xử tử hêt, xử tử nhiêu người như vậy phải báo cáo với triêu đình như thể nào?
Pháp luật không thể trách đám đông a.
Vương Kỳ Chẩn đã thành cái bộ dạng kia, Hàn ngự sử càng quan tâm hơn tiếp theo Mẫn Hoài sẽ như thế nào?
Vương Nhân Trí rõ ràng thây được sự lạnh lùng và hời hợt trên mặt Hàn ngự sự, hôm qua Hàn ngự sử tới cửa còn là một bộ dạng ủy thác trách nhiệm nặng nê đôi với bọn họ, mà bây giờ Kỳ Chân xảy ra chuyện, đôi với Hàn ngự sử mà nói, cha con bọn họ đã không có chỏ dùng.
Hàn ngự sử lập tức liền đổi bộ mặt khác.
Nhanh như thể đã khiến cho hắn thấy được nhân tình ẩm lạnh, cả người Vương Nhân Trí tê liệt ngôi xuông, uể oải dặn dò hạ nhân Vương gia, “Mau, vê nhà... xem xem Đại lão gia..."
Mẫn Hoài đã bị người nâng lên thật cao, đúng ở giữa đài, trên người hắn không có quan phục, chỉ mặc trung y, trên trung y có lâm tâm vêt máu.
Chẳng lẽ Mẫn Hoài bị thương rồi? Hàn ngự sử nóng lòng muốn biết kết quả, hẵn hip mãt lại nhìn kỳ.
Trừ thứ giống như vết máu kia, còn có mấy chữ nhỏ viết trên trung y của Mẫn Hoài.
Trong lòng Hàn ngự sử là một mảnh mờ mịt, đây rốt cuộc là cái gì?
Lúc này cửa thành lại truyền tới tiếng vó ngựa vang lên, dân chúng chặn ở cửa thành đêu rôi rít nhường đường.
Một chiếc xe ngựa, hai chiếc xe ngựa, ba chiếc xe ngựa, bốn chiếc xe ngựa... lần lượt tiên vào thành.
Hàn ngự sử trợn tròn cặp mắt.