Chiến thuyền xếp thành một hàng, hoàn toàn cắt đứt đường lui của Đàm Thịnh.
“Đàm Thịnh, Vương gia nhà ta sẽ nhớ công dẫn đường của ngươi, chờ lấy được Giao Ly rồi, cũng phong ngươi làm Hình Quốc Công thế nào hả,” Phùng sư thúc lớn tiếng cười, “Có điều, ngươi cũng đừng quá mừng, đây không phải là Vương gia nhà ta phong, là ta phong.”
“Lần đánh úp này của chúng ta đều dựa vào ngươi cả, Giao Ly nói không chừng vẫn còn đang hoan nghênh chúng ta đến đó.”
Trước mắt Đàm Thịnh choáng váng, ông ta đích thực là gửi thư cho Tướng quân canh giữ sông Phú Tương, nói với Tướng quân canh giữ, ông ta sẽ dẫn người về nước. Mặc dù còn chưa đánh trận nhưng ông ta đã dự đoán được, lần này Giao Ly nhất định sẽ tổn thất nặng nề.
Trong nước vốn dĩ đối với ý kiến tấn công Đại Tề đã không đồng nhất, lần này lại chịu tổn thất, nhất định sẽ dẫn đến sóng to gió lớn. Vương thượng sẽ cho người phong tỏa biên ải, trong vòng mấy năm sẽ không đến đất Tề nữa. Cố gắng mấy năm của ông ta tất cả đều dã tràng xe cát, cho dù còn sống trở lại Giao Ly, từ nay về sau cũng sẽ không được trọng dụng nữa.
Bùi Khởi Đường một mũi tên trúng hai con chim, vừa rồi ông ta còn cười nhạo Chu Diễm, bây giờ đã đến lượt mình.
“Xông ra,” Đàm Thịnh hạ lệnh, bất luận như thế nào ông ta cũng phải thử xem.
“Đại nhân, ngài xem...”
Vũ khí trên thuyền còn chưa chuẩn bị xong, người bên cạnh đã kêu lên: “Đó là ai.”
Người Tề ung dung đến gần là bởi vì có người đang chỉ huy, người kia chính là Bùi Khởi Đường.
Tim Đàm Thịnh nhảy loạn lên.
“Boong” một tiếng, trên thuyền của người Tề ném móc câu tới, giữ chặt thuyền của Giao Ly.
Móc câu từ từ thu lại, hai chiếc thuyền càng ngày càng gần.
“Đến rồi, người Tề đến rồi.”
Không biết là ai kêu lên đầu tiên khiến cho không khí trên thuyền càng thêm hỗn loạn. Đàm Thịnh rút trường đao bên hông ra cúi người chuẩn bị nghênh đón sự tấn công của người Tề, nhưng chân ông ta như đã nhũn ra rồi, cánh tay run rẩy giống như bị người tháo dỡ một nửa sức lực xuống.
Ông ta sợ.
Mặc dù ông ta luôn nhắc nhở an ủi mình, Bùi Khởi Đường chưa chắc đã giỏi thủy chiến, có lẽ ông ta còn có thể tranh một đường sống cho mình, nhưng ông ta vẫn không có dũng khí nghênh chiến.
Người Tề tấn công chỉnh tề như vậy, khiến cho người ta không tìm được nửa điểm sơ hở, bên cạnh ông ta im lìm như chết, vì không có nửa điểm thắng, tất cả mọi người mới lặng im như vậy.
Hai chiếc thuyền cuối cùng đụng vào nhau, người Tề nhảy lên thuyền, ngay sau đó thì có tiếng “ùm ùm” “ùm ùm” rơi xuống nước, người Giao Ly bị thương đều rơi xuống sông, cái chết rất nhanh bao phủ lên người Giao Ly.
Đàm Thịnh bây giờ tin Đại Tề là một đối thủ khó dây rồi, quân đội Đại Tề đánh đâu thắng đó không chỉ có trong ghi chép của sử sách Giao Ly, còn xuất hiện ở ngay trước mắt ông ta.
Bọn họ ngấm ngầm mưu tính Đại Tề như vậy, nhất định sẽ bị trả thù.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, Đàm Thịnh từng bước lui về phía sau, không dễ dàng gì mới ổn định được bước chân, còn chưa kịp thở trên đầu đột nhiên truyền tới đau đớn. Trước mắt choáng váng, ông ta quay đầu nhìn thấy hạ nhân Chu gia tay cầm gậy.
Hạ nhân Chu gia mặt đầy căm hận, trong ánh mắt tràn đầy sát khí, một người ra tay, những người khác cũng nhào tới những người Giao Ly còn lại.
Người Chu gia vừa rồi đã hoàn toàn tuyệt vọng, thấy quân Tề đến trong lòng dần dần dấy lên hy vọng, bọn họ không thể chờ, bọn họ muốn gia nhập, muốn liều mạng đánh với người Giao Ly một trận.
Toàn bộ cục diện bị xoay chuyển trong khoảnh khắc, hạ nhân Chu gia nếm được sự vui sướng của việc giết địch.
Cuối cùng không còn là con cá nằm trên thớt nữa, cuối cùng có thể đoạt lại tôn nghiêm của mình, không có ai sẽ bỏ qua cơ hội như vậy cả, bọn họ đã sớm quên mất những tướng sĩ bên cạnh Khánh Vương kia từng là kẻ địch bọn họ phải đối phó.
Giờ khắc này bọn họ đều là người Tề, bọn họ chỉ là người Tề.
...
Chu Diễm nhìn tất cả trước mắt.
Đàm Thịnh đã hoàn toàn bị binh mã của Bùi Khởi Đường áp chế, không chỉ như vậy, ông ta nhìn thấy thuỷ quân Thượng Tề của Phúc Kiến dẫn chiến thuyền đi tới sông Phú Tương, hiển nhiên Bùi Khởi Đường căn bản không coi Đàm Thịnh ra gì, bọn chúng muốn đối phó là thủy quân của biên cương Giao Ly.
Kế sách hay.
Bùi Khởi Đường khai chiến với ông ta, Giao Ly vốn dĩ bình chân như vại, nhất định sẽ không có phòng bị gì, đột nhiên giao chiến với Đại Tề sẽ chỉ hao binh tổn tướng, bị quân đội Đại Tề phá thành.
Bùi Khởi Đường chẳng những biết thống binh thế nào, càng biết dùng người thế nào.
Hiển nhiên hắn để Thượng Tề chỉ huy thuỷ quân đi thẳng đến Giao Ly, mà hắn chỉ trấn thủ nắm đại cuộc trong tay, bởi vì ở Đại Tề không có người nào giỏi thủy chiến hơn Thượng Tề.
“Đại nhân, người của Bùi Khởi Đường đi tới phía này rồi.”
Chu Diễm gật gật đầu, ông ta vừa rồi cơ hồ quên mất Bùi Khởi Đường là đối thủ với ông ta. Bùi Khởi Đường mặc dù từng bước ép sát, nhưng đã cứu nữ quyến Chu gia, có lẽ tất cả còn có thể xoay chuyển.
“Để ta nói chuyện với Khánh Vương,” Chu Diễm ra sức kêu lên, “Ta muốn gặp Khánh Vương, Chu gia chúng ta nguyện ý thần phục Khánh Vương.” Chỉ cần Bùi Khởi Đường có thể cho ông ta một con đường sống.
Người chết rồi sẽ không làm được gì hết, ông ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Bùi Khởi Đường tương lai muốn cai quản Quảng Nam, còn muốn đoạt lấy hoàng vị, chính là lúc cần nhân thủ, ông ta có thể mượn ân huệ của Bùi Khởi Đường đối với Chu gia mà cúi đầu xưng thần.
Nói như vậy ra ngoài cũng không mất mặt.
“Không cần phải nói nữa.” Giọng nói trong trẻo truyền tới.
Chu Diễm cúi đầu xuống nhìn thấy một thiếu niên mười mấy tuổi.
Từ Khải Chi nói: “Khánh Vương đã từng nói, đối với kẻ thông đồng với địch phản quốc sẽ không tiếp nhận đầu hàng.”
Không tiếp nhận đầu hàng.
Ánh mắt Chu Diễm ảm đạm, trên người gần như không còn sức chống đỡ nữa, Bùi Khởi Đường một lòng muốn trị ông ta tội chết. Chu Diễm liều mạng lắc đầu: “Khánh Vương muốn tấn công Giao Ly, ta có cách phá địch.”
“Ha ha.” Có người không nhịn được cười khẽ.
“Hình Quốc Công, đừng khiến mình quá khó coi.”
Nếu như một võ tướng đã đến mức tham sống sợ chết, như vậy nhất định sẽ bị đánh bại. Chu Diễm trước đây biết đạo lý này, ông ta cũng không ngờ có một ngày ông ta sẽ không chịu nổi như vậy.
Chu Diễm rút vũ khí bên hông ra: “Liều mạng với bọn chúng, mở một con đường máu.”
Người bên cạnh nhao nhao giơ đao lên nhưng đã không còn chút uy thế. Một quân đội thất bại thảm hại chạy trốn lại đầu hàng bất thành, còn có thể có bao nhiêu sĩ khí.
Chu Diễm liều mạng vung cương đao trong tay, máu tươi bắn tung toé trên mặt ông ta, tầm mắt mơ hồ. Cơ thể ông ta giống như lá cây run rẩy trong gió, cố gắng chống lại gió lớn nhưng vẫn không khống chế được run rẩy. Cuối cùng tay ông ta mềm ra, một thanh kiếm đâm vào cánh tay ông ta, đao trên tay ông ta trong chớp mắt rơi xuống. Ông ta còn chưa phản ứng kịp đã bị đạp một cước lên đùi. Ông ta dùng hết toàn lực chống cự, mặc dù chưa ngã xuống đất nhưng đã bị người dùng vũ khí đè lên cổ. Chu Diễm ngẩng đầu lên nhìn Đàm Thịnh cách đó không xa, tất cả người Giao Ly đều bị trói lại, tất cả trở thành cục diện đã định.
Thuyền lại cập bờ.
Người Giao Ly bị áp giải lên bờ, người Chu gia cũng không phản kháng cùng theo xuống thuyền.
Cờ lớn của Khánh Vương phấp phới trên không trung.
Có người một thân áo giáp từ từ đi tới, người kia còn chưa tới trước mặt, Đàm Thịnh đã không nhịn được run rẩy. Loại uy thế bức người đó, ép cho người ta không ngẩng đầu lên được. Đàm Thịnh hẳn nên cố gắng tranh thủ cho mình, dùng cái lưỡi không xương của ông ta để thuyết phục Bùi Khởi Đường thu binh lại đừng làm khó Giao Ly, nhưng ông ta không nói ra được nửa chữ. Bởi vì ông ta biết nói dối trước mặt người như vậy không có nửa điểm tác dụng, bởi vì Bùi Khởi Đường sẽ nhìn thấu.
Ông ta đã bại rồi, bại trong tay Khánh Vương của Đại Tề, bây giờ chờ đợi ông ta chỉ là một cái chết, ông ta chỉ có một việc không hiểu, Đàm Thịnh ngẩng đầu lên: “Người Chu gia muốn theo chúng ta đến Giao Ly, Khánh Vương vì sao phải cứu bọn họ.”