Hộ vệ phủ Thư Vương đỡ Thái tử lên, đoàn người không ngừng chạy ra ngoài thành.
Cách thành càng ngày càng xa, Thái tử lại có chút mệt mỏi muốn ngủ.
“Thái tử gia,” Tiếng Thư Vương truyền tới, “Ngài còn nhớ ta đã nói gì không?”
Thái tử mờ mịt mở mắt.
Ánh mắt Thư Vương đặc biệt trong suốt: “Tiên hoàng từng nói với ta, thân là hoàng thất, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nếu không thể luôn ra sức giúp đỡ triều đình, vậy thì chỉ có thể làm một chuyện tương xứng với thân phận.”
Thái tử gật gật đầu, mấy ngày nay Thư Vương lải nhải chính là nói những thứ này.
“Bây giờ là lúc nên làm chuyện này,” Thư Vương nói, “Muốn ngươi hoàn thành cùng ta.”
Thái tử vừa định hỏi là cái gì, chỉ nhìn thấy trước mắt chợt lóe sáng, Thư Vương rút ra một cây cương đao, ngay sau đó hắn cảm thấy lưng đau nhói, một dòng máu tươi nóng bỏng lập tức bắn tung toé ra.
Thái tử kinh ngạc trợn to hai mắt, đau đớn và kinh ngạc khiến cho biểu tình của hắn trở nên vặn vẹo, môi không ngừng run rẩy, muốn nói nhưng không phát ra được nửa điểm tiếng động.
Thư Vương Nhất nhất định là đầu phục Ninh Vương rồi, bây giờ muốn lấy đầu hắn đi tranh công trước mặt Ninh Vương...
“Không phải Ninh Vương,” Thư Vương khẽ mỉm cười, “Ta không dám giúp thằng ngốc kia ngồi lên hoàng vị, ta sợ ban đêm Tiên hoàng tới đòi mạng ta. Có điều là ai đã không còn quan trọng nữa, dù sao ngươi đã không thấy được. Ngươi yên tâm, chuyện này qua đi, ta lấy Vương tước đảm bảo, vẫn để cho tên ngươi ở trong gia phả hoàng thất, bởi vì ngươi cũng coi như đã làm một chuyện hợp với thân phận.”
“Là chuyện tốt, ngươi chết rồi sẽ có rất nhiều người sống tiếp.”
Thư Vương nói xong lại đâm một đao vào bụng Thái tử, sau đó bình tĩnh phân phó tùy tùng: “Mau đi báo tin cho Mã Thụy đại nhân… người Kim và Ninh Vương cấu kết muốn giết hại Thái tử, mời bọn họ mau tới giúp đỡ…”
Thái tử trợn to hai mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những thứ này.
“Khiêng Thái tử vào trong rừng đi, chúng ta ở đó chờ Mã Thụy đại nhân.”
Tùy tùng đáp một tiếng, mọi người bận rộn một trận, cuối cùng tìm được một chỗ yên tĩnh, nhẹ nhàng để Thái tử ở trên mặt đất.
Thái tử cảm thấy lạnh lẽo từng chút từng chút leo lên, cơ thể hắn bắt đầu mất đi tri giác.
Thư Vương dùng máu Thái tử bôi vào tay, lau ở trên mặt và trên người, sau đó xé áo ra, quấn lấy vết thương của Thái tử, làm ra bộ dạng đang rất cố gắng cứu Thái tử.
Thái tử há miệng, muốn mắng Thư Vương vô sỉ, nhưng hắn giờ chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở dốc. Hắn vạn vạn không ngờ, Thư Vương vô dụng này lại hại hắn như vậy.
Hắn không chết ở Kim quốc, không chết ở trên chiến trường, nhưng lại chết ở trong tay Thư Vương.
Hắn là một Thái tử, làm sao lại để cho người ta gài bẫy như vậy.
Không có ai để ý tới hắn, bởi vì bọn họ và Thư Vương đều biết hắn sắp biến thành một thi thể.
“Thái tử gia...” Một tiếng gào thét truyền tới, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Mã Thụy và mấy vị Tri phủ Na Châu, Tư Châu và Phần Châu ngựa không ngừng vó chạy tới Đại Danh. Bọn họ dọc theo đường đi đều đang thương nghị phải đưa Thái tử trở lại kinh thành thế nào, không ngờ nhìn thấy lại là Thái tử nằm hấp hối trên đất.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi, Tri phủ Na Châu ngồi bệt xuống đất, tay chân không ngừng phát run.
Trên người Thái tử đều bị máu tươi nhiễm đỏ, cho dù là Đại La Kim Tiên tại thế chỉ sợ cũng bó tay không thể cứu được. Thái tử bị giết ở trước mắt bọn họ, sau này đến ngự tiền, bọn họ đều khó mà tránh tội.
Bên trái là chết, bên phải cũng chết, dù sao đã không còn đường sống.
Mã Thụy hoàn hồn trước tiên, nhìn Thư Vương bên cạnh. Thư Vương tóc tai rối bời, trên mặt cũng đầy vết máu, mất một chiếc giày, hai tay bị máu nhuộm đỏ, dường như vừa đi một chuyến đến âm tào địa phủ, đã bị doạ vỡ mật.
“Thư Vương gia,” Mã Thụy nói, “Rốt cuộc là ai hại Thái tử? Đây là chuyện gì, bây giờ ngài phải nói gì đi chứ.”
Thư Vương không có chút phản ứng nào, chỉ có môi không ngừng run rẩy.
Mã Thụy khẽ cắn răng, cầm một túi nước lên, tạt hết lên mặt Thư Vương. Thư Vương rùng mình, trợn tròn mắt lên thở gấp: “Thái tử… Thái tử đâu…”
Ông hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, sau đó lảo đảo nhào vào người Thái tử: “Thái tử… ta không bảo vệ tốt Thái tử, phụ lại hoàng ân, đều do ta, nếu như sớm biết người Kim kia có lòng không tốt… ta liều chết cũng sẽ cứu Thái tử ra.”
Thái tử trên đất dường như cũng bị lời của Thư Vương kích thích, há miệng ra, dường như muốn nói chuyện.
Tri phủ Na Châu thấy vậy lập tức nói: “Thái tử gia có lời muốn nói.”
Thư Vương kịp phản ứng trước tiên, giơ tay nâng chặt hai má Thái tử lên, cả người ép đến gần: “Thái tử gia, ngài nói gì?”
Thái tử chỉ cảm thấy như có vật nặng đè chặt lên cơ thể hắn, cuối cùng hắn không thể thở được, mở mắt ra nhìn thấy gương mặt to đùng của Thư Vương. Tay hắn nắm chặt, người giống như một con cá bị bóp lấy quay hàm, miệng kéo to ra, thân thể không ngừng run rẩy, sau khi nghẹt thở đau đớn, cuối cùng hắn phun ra một hơi thở cuối cùng.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Thư Vương, hy vọng Thư Vương có thể nghe được một chút âm thanh nào, đó có thể là lời cuối cùng Thái tử gia để lại.
“Thái tử...” Thư Vương kêu lên một tiếng, cả người bỗng nhiên ngất xỉu.
Mã Thụy lập tức phân phó: “Còn ngẩn ra làm gì? Chẳng lẽ chúng ta hôm nay phải nhìn thấy Thái tử và Thư Vương cùng… chết ở chỗ này sao?”
Mấy người lúc này mới phản ứng được, lập tức tiến lên đỡ Thư Vương dậy, chia ra kiểm tra hơi thở của Thái tử và Thư Vương.
Sau một hồi bận rộn, Thư Vương mới từ từ tỉnh dậy, nhưng mắt Thái tử trợn to, không thể nhắm mắt.
“Thư Vương gia,” Mã Thụy nói, “Thái tử điện hạ đã mất rồi, ngài… có nghe thấy Thái tử điện hạ nói gì không? Chúng ta phải làm thế nào đây?”
Thư Vương hồi lâu mới nói: “Thái tử nói… đóng ải, cứu giá…”
Đóng ải.
Đây là quy củ thời Cao Tông đã định, nếu như quốc nội Đại Tề gặp phải chiến sự nghiêm trọng, Tướng quân phòng thủ biên cương phải lập tức phong tỏa biên ải quan trọng, luôn luôn chuẩn bị nghênh chiến.
Mấy vị Tri phủ nhìn nhau, nếu như Ninh Vương thật sự cấu kết với Kim quốc, vậy ắt phải tăng thêm phòng bị.
“Làm thế nào?” Tri phủ Tư Châu nhìn Mã Thụy, “Nếu như như vậy, đứng mũi chịu sào chính là Chân Định và Thái Nguyên, bây giờ Tướng quân đóng quân biên ải hẳn là Vinh Quốc Công, nhưng Vinh Quốc Công đã lâu chưa trở lại Thái Nguyên rồi, bây giờ hẳn cũng chạy đến kinh thành cứu giá…”
“Kinh thành bị phong tỏa, chúng ta lại không thể bẩm báo với Hoàng thượng.”
“Không bảo vệ tốt Thái tử là trọng tội của chúng ta,” Mã Thụy nói, “Nếu như lại để cho Kim quốc xông vào quan nội, tội của chúng ta sẽ càng thêm không thể tha thứ, cho nên bây giờ không thể lại đi sai một bước nào nữa. Thái tử gia ở Kim quốc lâu như vậy, hiểu rõ tình hình của Kim quốc nhất. Nếu như Thái tử nói ra như vậy, sợ rằng biên ải đầy nguy khốn, chúng ta phải lập tức ngăn Vinh Quốc Công đi đến kinh thành, mời ngài ấy đến biên cương… Biên cương mà thật sự xảy ra chuyện thì trước mặt sau lưng chúng ta đều có địch, càng không có cách nào cứu Hoàng thượng và Thái hậu nương nương.”
Mã Thụy vừa dứt lời, liền nghe có người nói: “Các vị đại nhân, phản quân đến rồi, người chúng ta mang theo không đủ… mau rời khỏi đây đi!”