Tướng lĩnh thủ thành Ung Châu đã sớm nhận được khẩu dụ của Chu tướng quân, đóng chặt cổng thành, người trong thành không được đi ra ngoài, người ngoài thành không được đi vào.
Chỉ cần chịu đựng trên bảy tám ngày, những phiên thương kia tự nhiên sẽ giải tán, những thương nhân Đại Tề còn lại kia cũng dễ xử lý.
Thương nhân cũng không phải là bạo dân, ai ai cũng đều rất tham sống sợ chết, chỉ cần để lại mấy binh lính tay cầm đao sắt giữ cổng, là có thể doạ bọn chúng không dám đến gần một bước.
“Tiểu Đào Tiên sao còn chưa tới?” Tướng lĩnh cổng thành ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời sắp lặn rồi, trời tối là hắn có thể trực tiếp lao vào ôn nhu hương, sung sướng ngủ một giấc, cho dù là lão tử Hoàng đế tới, hắn cũng không phục vụ.
Đây mới là cuộc sống thoải mái nhất.
“Tướng quân, không xong rồi, bên ngoài ầm ĩ cả lên.” Trưởng bách hộ tiến lên bẩm báo.
“Hoảng cái gì? Vẫn chưa xông vào cổng cơ mà?” Tướng lĩnh cổng thành không buồn nhấc mí mắt lên, “Một đám thương nhân cũng doạ các ngươi thành cái bộ dạng này, đi ra ngoài đừng có nói là giữ chức dưới trướng của ta, làm mất mặt bổn quan.”
Trưởng bách hộ cúi đầu: “Thuộc hạ chỉ sợ có sơ xuất không dám không báo.”
Quả nhiên tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới.
Tướng lĩnh cổng thành loáng thoáng nghe thấy mấy câu hỏi thăm họ hàng nhà hắn, giọng nói kia mặc dù còn có chút non nớt nhưng cũng rất vang, ở giữa còn xen lẫn từng trận cười vang, mặt tướng lĩnh cổng thành căng lên: “Là ai? Bọn chúng muốn làm gì?”
Tướng lĩnh cổng thành đi nhanh ra đầu tường, nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy ba người đang chống nạnh dạng chân ra sức gào.
“Tướng lĩnh cổng thành đâu? Trốn bên trong làm cái gì? Có phải không dám gặp người không.”
“Không có chuyện gì thì đi ra đây, chúng ta có văn thư thông quan, chỉ là muốn vào thành, không phải muốn giết ngươi.”
“Chúng ta cũng không phải là người Giao Ly, ngươi không cần bỏ thành chạy trốn đâu.”
“Nghe nói lần trước người Giao Ly tới, tướng lĩnh cổng thành cả đêm chạy mười tám dặm đường, các ngươi đoán thế nào? Cho đến lúc trời sáng, hắn mới phát hiện chưa mặc quần...”
Trên trán Tướng lĩnh cổng thành nổi gân xanh, tức giận xông lên mắt, lần trước người Giao Ly tới, đúng là hắn chạy thật, nhưng ăn mặc chỉnh tề, ngay cả áo giáp trên người cũng không cởi, cái gì mà không mặc quần chạy mười tám dặm đường, những thứ này đều là giả dối.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy tất cả binh sĩ đều cúi thấp đầu, có vài người bả vai không nhịn được run run.
Đều đang cười.
Lẽ nào lại như vậy.
Những người này căn bản là tới gây chuyện.
Không biết là ai kêu một tiếng: “Không sai, chính là hắn ta.”
Từ Khải Chi nói tiếp: “Ra đây đi, lộ mặt ra cho chúng ta xem xem, chúng ta sẽ không ra ngoài nói bậy bạ đâu.”
Cố Chiêm Lâm kẻ xướng người hoạ: “Không mở cửa thành, hoá ra là xấu hổ... không sao... Chuyện này mọi người trong kinh thành đều biết cả rồi, mọi người còn lấy cho ngươi cái tên ‘Bạch tướng quân’ nữa.”
Từ Khải Chi không khỏi hỏi: “Tại sao lại gọi là Bạch tướng quân.”
“Đương nhiên là bởi vì trắng rồi.”
“Chỗ nào trắng?”
“Mông...”
“Ha ha ha ha.”
Tướng lĩnh cổng thành dựng hết tóc gáy lên, sắc mặt khó coi chỉ dưới thành: “Mở cổng, bổn quan phải bắt những kẻ tung tin đồn nhảm kia lại.”
Tướng lĩnh cổng thành rút kiếm bên hông, ba bước làm hai phóng tới cổng thành.
Binh sĩ thủ thành không dám thờ ơ, vội vàng hợp lực kéo cổng thành vừa dầy vừa nặng ra. Ánh mắt tướng lĩnh cổng thành giống như sắp phun ra lửa, rơi thẳng lên người ba thiếu niên cách đó không xa.
“Chính là bọn chúng, bắt... bắt cho ta...”
Tướng lĩnh cổng thành cười hung ác, chờ vào đại lao rồi, hắn sẽ đánh rụng hết răng bọn chúng, cho bọn chúng ăn quả đắng.
Huynh đệ Cố gia lui về phía sau một bước, Từ Khải Chi nhớ đến dặn dò của Phùng sư thúc, nhất định phải khiến tướng lĩnh cổng thành đích thân động thủ mới tính là đại công cáo thành, bây giờ sức lửa hiển nhiên vẫn chưa đủ.
Từ Khải Chi từ trước đến nay chưa từng thấy tình cảnh như vậy, nhất là đối mặt với những quan binh cầm vũ khí sắc bén kia, nếu như trước đây hắn nhất định đã sớm tránh ở một bên, không dám gây chuyện, nhưng bây giờ thì khác. Đi theo Phùng sư thúc học lâu như vậy, hắn chưa học được công phu gì, nhưng luyện được lớn gan, cũng sẽ không núp ở sau lưng người khác rụt rè e sợ nữa.
“Ngươi tại sao lại muốn bắt chúng ta... chẳng lẽ ngươi chính là vị Bạch tướng quân kia?” Mặt Từ Khải Chi biến thành nghiêm túc khác thường, “Không đúng, ngươi không phải là Bạch tướng quân, một tướng lĩnh cổng thành thì gọi là tướng quân gì chứ...”
Tướng lĩnh cổng thành giống như uống rượu say, tất cả mùi rượu xông lên đầu “ong” một tiếng nổ tung, hắn rút đao bên hông ra chém tới phía Từ Khải Chi.
Giết người là chuyện rất đơn giản.
Nhất là giết người ở trên địa bàn của hắn, chỉ cần tâm tình hắn không tốt, giơ tay chém xuống, chính là một vũng đỏ tươi, máu là thứ tốt, có thể khiến cho người ta lập tức bị dẹp yên.
Nhiều năm như vậy, hắn một đường từ binh lính giữ cổng, trèo lên được tướng lĩnh cổng thành, chưa bao giờ bị làm nhục như vậy, hôm nay hắn cũng không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, bây giờ là lúc biểu hiện uy nghiêm của hắn.
Từ Khải Chi thấy đao kia chém tới, bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai, xung quanh lập tức loạn lên, Từ Khải Chi theo bản năng tránh sang bên cạnh, lưỡi đao lướt qua trước ngực hắn, tướng lĩnh cổng thành kia hiển nhiên rất có kinh nghiệm, một đao vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, xoay một cái trên không trung lập tức chuyển hướng, lưỡi đao nhắm ngay cổ Từ Khải Chi.
Từ Khải Chi đang cảm thấy không có cách nào né tránh, bỗng nhiên có người kéo lấy đai lưng hắn, lôi hắn về phía sau, một lần nữa tránh được cương đao.
Hai đao không trúng, tướng lĩnh cổng thành càng trở nên nóng nảy, nhào người về phía trước, lần này hắn không có chiêu thức gì hết, chỉ muốn mau lấy mạng người.
Tướng lĩnh cổng thành vừa mới giơ tay lên, sau lưng bỗng nhiên nặng nặng, giống như bị người ta hung hãn đạp mạnh một cước, cả người mất thăng bằng, lập tức ngã nhào xuống đất. Lúc hắn bò lên được, thiếu niên trước mặt trên gương mặt đã tràn đầy máu tươi. Vẻ mặt thiếu niên đầy kinh hoàng và sợ hãi, một tay che chặt cổ.
Tướng lĩnh cổng thành cúi đầu nhìn cương đao trong tay mình, trên lưỡi đao cũng đỏ thẫm.
“Giết người rồi.”
Một tiếng thét chói tai: “Mau chạy đi.”
Đám người rối loạn, không biết là ai đẩy một cái, cả đám người đều vọt vào trong thành.
Từ Khải Chi ngẩn người tại chỗ, giơ tay lên, trong lòng bàn tay tràn đầy máu tươi, máu theo cổ hắn chảy xuống dưới, thấm ướt vạt áo hắn.
Hắn đây là thật sự bị thương, chẳng lẽ hắn phải chết ở chỗ này sao?
Trước mắt Từ Khải Chi bỗng nhiên hiện lên gương mặt Hàng thị và Từ Tùng Nguyên, mẫu thân biết rồi sẽ khó chịu thế nào. Tỷ tỷ liệu có an ủi bọn họ hay không, có thay hắn gọi một tiếng phụ thân, mẫu thân hay không, phụng dưỡng bọn họ sống nốt quãng đời còn lại...
Hắn đều không biết, bởi vì hắn sắp chết rồi.
Hắn không cam lòng mình lại chết trong tay một kẻ ngu xuẩn như vậy.
Từ Khải Chi cảm thấy trên người mềm nhũn như không có sức, không biết lúc nào sẽ chết.
“Đi thôi.” Không biết qua bao lâu, có người đá một cước lên mông hắn.
Từ Khải Chi quay đầu lại thấy Phùng sư thúc trừng hai mắt lên.
Phùng sư thúc nói: “Còn ngây ra làm gì, chờ ta cõng ngươi sao.”
Huynh đệ Cố thị thấy bộ dạng Từ Khải Chi đã bị doạ đến ngây ngốc, nước mắt chảy ròng ròng: “Sư phụ... Khải Chi hắn... Hắn...”
Từ Khải Chi bị Phùng sư thúc xách cổ áo kéo dậy.
“Chẳng qua chỉ là phun chút máu gà thôi... cách chết còn xa lắm.”
Máu gà...
Từ Khải Chi một lần nữa sờ tay lên cổ, máu trên cổ đã khô, không thấy vết thương.
Hoá ra là máu gà.
Hắn suýt nữa vì thế... mà tè ra quần.
Từ Khải Chi đang định vì thế mà cao hứng, cảm thấy đũng quần bị người ta sờ một cái, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc của Phùng sư thúc: “Không ướt, ôi chao, xem ra có mấy phần can đảm.”
Cổng thành mở toang, quân lính không thể chống đỡ được, nhìn xung quanh một mảnh hỗn loạn, Từ Khải Chi bất chấp xấu hổ toét miệng cười.