Nghe lời Hứa thị, trong lòng Từ Cẩn Du tràn đầy sợ hãi.
Cái gì mà kiếp trước, cái gì mà kiếp này, nàng ta biết rõ đây là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng trong lòng lại tin. Cũng bởi vì như vậy, cho nên Hứa thị mới đổi chỗ nàng ta và Cố Lang Hoa.
Cho nên Hà ma ma mới tìm đến cửa chỉ điểm nàng ta nói ra những lời đó trước mặt Thái hậu nương nương, hoá ra cuộc sống của nàng ta đã sớm được người khác sắp xếp xong xuôi cả rồi. Lúc nàng ta còn nhỏ, Từ Tùng Nguyên ép nàng ta đọc mấy loại sách viết bằng chữ nước thuộc địa, nàng ta chẳng hề thích, nhưng Hà ma ma dặn dò nàng ta, nhất định phải học, tương lai sẽ có tác dụng lớn. Sau đó nàng ta đến bên Thái hậu, vì nàng ta am hiểu những văn tự nước thuộc địa kia nên Thái hậu mới có cái nhìn khác đối với nàng ta, dứt khoát giữ nàng ta ở bên cạnh hầu hạ. Vì hầu hạ Thái hậu, nàng ta học cắt hoa, đánh cờ, chép kinh văn, thậm chí còn đi theo những hòa thượng kia học tiếng Phạn.
Nàng ta luôn có một loại cảm giác, mình men theo dấu chân của một người khác để đi về phía trước.
Bây giờ cuối cùng nàng ta đã hiểu rõ, dấu chân kia chính là của Từ Lang Hoa.
Hứa thị muốn biến nàng ta thành Từ Lang Hoa.
Những lời nàng ta nói, là Từ Lang Hoa vốn sẽ nói, những chuyện nàng ta làm, cũng là Từ Lang Hoa vốn sẽ làm.
Nàng ta không phải là Từ Cẩn Du mà chỉ là cái bóng của Từ Lang Hoa, một cái bóng có thể làm cho bao nhiêu người yêu thích chứ? Cho nên nàng ta hầu hạ ở bên cạnh Thái hậu nhiều năm, nhưng cuối cùng khó mà giành được sự yêu thích và tín nhiệm của Thái hậu. Nàng ta dùng hết tâm tư, tốn hết tất cả sức lực đi làm những chuyện vốn không nên làm kia, kết quả cuối cùng chính là hai bàn tay trắng.
Từ Cẩn Du chợt nói, “Tại sao bà phải làm loại chuyện này?” Phải hại nàng ta rơi vào tình cảnh như vậy.
Mẫu thân sẽ không hại con gái như vậy.
“Bà không phải là mẫu thân của ta.” Mặt Từ Cẩn Du đầy căm hận.
Hứa thị nghe lời này kinh hoảng: “Ta đều vì muốn tốt cho con, Cẩn Du, mẫu thân đều vì muốn tốt cho con.”
Từ Cẩn Du lắc đầu: “Các người sai Đinh ma ma đến thuyết phục ta, bảo ta vạch trần thân thế của mình, còn không phải là vì muốn đối phó với Cố Lang Hoa sao.”
Hứa thị có chút kinh ngạc: “Đinh ma ma con nói là ai?”
Từ Cẩn Du cười nhạt: “Đương nhiên là tai mắt Từ Sĩ Nguyên xếp vào bên cạnh ta, các người làm như vậy, chính là vì muốn nắm ta trong tay, khi đó ta không biết, còn tưởng các ngươi định giúp đỡ ta.”
Từ Sĩ Nguyên không nói như vậy. Trái tim Hứa thị chùng xuống, Từ Sĩ Nguyên nói Cẩn Du vì Bùi Khởi Đường nên muốn quay về Cố gia, lúc hắn biết đã quá muộn, không cách nào ngăn cản.
Chẳng lẽ Từ Sĩ Nguyên đang lừa dối bà ta?
Bà không tin, bà một lòng một dạ với ông ta như vậy, chuyện gì cũng đều làm theo ý ông ta, tại sao ông ta còn muốn lừa gạt bà.
“Cho ta gặp Từ Sĩ Nguyên,” Hứa thị tha thiết nhìn về phía bóng tối, “Ta có mấy lời muốn hỏi ông ta, có thể cho ta gặp ông ta một chút không?”
...
Từ Sĩ Nguyên ngồi ở góc đại lao.
Không ngờ Cố Lang Hoa lại phá vỡ cục diện như vậy.
Tôn Chân Nhân chết rồi, Hứa thị rơi vào tay Bùi Khởi Đường, không biết có khai ra công tử không. Từ Sĩ Nguyên hít một hơi dài, ông ta nên tin tưởng mình, thường ngày ông ta dặn dò Hứa thị không ít, Hứa thị hẳn cũng biết nói ra công tử không có bất kỳ lợi ích nào với bà ta.
Kiếp trước của Hứa thị, Hứa gia bởi vì làm việc cho Thái tử mà suy tàn, kiếp này bà ta hẳn càng hiểu một khi có liên quan đến vị trí đó, xảy ra chuyện đều không có kết quả gì tốt.
Nói ra còn có thể sẽ liên luỵ đến Từ Cẩn Du, cho nên Hứa thị hẳn sẽ ngậm miệng không khai.
“Từ Sĩ Nguyên.” Hai ngục tốt bên ngoài đại lao mở cửa nhà lao, lôi Từ Sĩ Nguyên ra ngoài.
“Ta phải đi đâu?” Từ Sĩ Nguyên hỏi.
Ngục tốt cười lạnh: “Đến đại lao rồi, ngươi còn muốn đi đâu?”
Từ Sĩ Nguyên hít một hơi dài, ép mình bình tĩnh lại, bây giờ ông ta bị giam chốn ngục tù, rất nhiều chuyện ông ta không thể quyết định, nhưng ông ta vẫn có thể bảo đảm, chỗ ông ta sẽ không xảy ra bất cứ sơ xuất gì.
Cuối hành lang đen như mực, có mấy ngọn đèn được thắp sáng, Từ Sĩ Nguyên liếc mắt liền thấy Hứa thị đang bị trói trên giá hành hình.
Rõ ràng Hứa thị đã phải chịu rất nhiều khổ sở.
Vừa đảo mắt, ông ta lại thấy Từ Cẩn Du cách đó không xa, một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh trong lòng.
“Chuyện gì thế này?” Trong lòng Từ Sĩ Nguyên khẽ động, lập tức đổi nét mặt, ngạc nhiên nhìn Hứa thị và Từ Cẩn Du, “Các ngươi thẩm vấn bọn họ làm gì? Thả bọn họ ra, có gì thì cứ hỏi ta.”
Giống như là dũng cảm đứng ra bảo vệ vợ con vậy.
Từ Sĩ Nguyên nói: “Bọn họ không biết gì cả, chuyện này không liên quan đến bọn họ, là ta muốn đối phó Cố gia, đều là ý của ta, ta nhận tội hết.”
Còn chưa thẩm vấn đã nhận hết tội rồi, Thư Lệnh Sử cảm thấy kinh ngạc.
Thư Lệnh Sử đang không biết làm thế nào cho phải, người đứng trong bóng tối lại một lần nữa mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, giam giữ luôn cả Từ Cẩn Du đi, Từ Cẩn Du là con gái của Từ Sĩ Nguyên, đương nhiên cũng phải như các nữ quyến khác cùng chờ triều đình xử lý.”
Từ Cẩn Du nghĩ tới những nữ tử ở Giáo Phường kia, bọn họ đều từng là nữ quyến nhà quan lại, vì có tội mới bị đánh vào tiện tịch.
Bây giờ đến lượt nàng ta.
Từ Sĩ Nguyên hại Cố gia, Bùi gia không thành, bây giờ rơi vào tay Bùi Khởi Đường, đương nhiên Bùi Khởi Đường sẽ không hạ thủ lưu tình.
Thế sự lại biến hóa khó lường như thế.
Nàng ta còn tưởng rằng tổ mẫu muốn đưa nàng ta đến trong tộc, hoặc là bắt nàng ta làm ni cô đã là kết quả tệ nhất rồi, nhưng không ngờ trong nháy mắt, nàng ta đã thành gia quyến của phạm quan.
Từ Cẩn Du nhìn Từ Sĩ Nguyên lại nhìn Hứa thị: “Sao ta có thể có phụ mẫu như các ngươi, một kẻ giả thần giả quỷ đổi ta cho người khác, một kẻ sai hạ nhân xúi giục ta, coi ta như con cờ... Sao các ngươi không giết ta đi, để ta chết cho sạch sẽ, khỏi phải chịu khổ như vậy.”
“Thả ta ra ngoài, chuyện này không liên quan đến ta, đều là bọn họ, đều là bọn họ...” Từ Cẩn Du xoay người muốn chạy ra ngoài, nàng ta vừa mới bước về phía trước một bước, roi da trong tay ngục tốt lập tức quất lên người nàng ta.
Từ Cẩn Du gào lên thảm thiết, cả người co lại trên đất.
Thấy bộ dạng Từ Cẩn Du như vậy, Hứa thị không khỏi rùng mình một cái, bà ta quyết định không khai nhận là bởi vì Cẩn Du.
Nhưng bây giờ, bà ta còn có gì phải băn khoăn nữa?
Bà ta không nói, Cẩn Du sẽ chỉ càng bị hành hạ nhiều hơn.
Từ Sĩ Nguyên đã hứa với bà ta sẽ phối hợp thật tốt với Cẩn Du, Từ Sĩ Nguyên thất hứa trước, cũng không trách bà ta được.
Hứa thị lẳng lặng nhìn Từ Sĩ Nguyên: “Ông vạch trần thân thế của Cẩn Du chỉ là vì khiến cho Hoàng thượng tin ta là tiên tri và những lời ta nói đều là thật, ta nói có đúng không?”
Ánh mắt Từ Sĩ Nguyên trở nên sâu thẳm.
Hứa thị bận lòng nhất chính là Từ Cẩn Du, bây giờ Từ Cẩn Du rơi vào kết quả như vậy, đương nhiên Hứa thị không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Không đợi Từ Sĩ Nguyên nói gì, Hứa thị đã quát lên the thé: “Từ đầu đến cuối ông đều lợi dụng ta, bây giờ còn tính toán cả Cẩn Du, nó là cốt nhục của ông đó, sao ông nỡ...”
Từ Sĩ Nguyên hận không thể lập tức đi lên chặn miệng Hứa thị lại, nhưng ông ta đeo xiềng xích nặng nề, lại bị ngục tốt ép chặt bả vai không thể động đậy.
Mặc dù Từ Sĩ Nguyên không nói chuyện, nhưng vẻ lo lắng trong ánh mắt đã bộc lộ ra ngoài không cách nào che giấu được.
“Hoá ra ông cũng có lúc sợ hãi,” Hứa thị cười nói, “Trải qua hai đời, ta đương nhiên biết rõ điểm yếu của ông ở đâu.”
Hứa thị nói xong nhìn về phía Cẩn Du: “Cẩn Du, con đừng lo, ta sẽ trả thù ông ta thay con. Ông ta lợi dụng con nên đáng phải bị như vậy.”
“Hứa thị,” Từ Sĩ Nguyên vùng vẫy, trên mặt là vẻ khẩn thiết, “Bà đang nói linh tinh gì thế?”
“Ta không nói linh tinh,” Trên mặt Hứa thị tràn đầy ý cười, “Ông sợ ta nói ra công tử là ai mới như vậy đúng không? Từ trước đến nay đều là ta cầu xin ông, bây giờ rốt cuộc ông phải cầu xin ta rồi.”