Hoàng đế kinh ngạc nhìn Cố Lang Hoa đang quỳ trên điện.
Ngay cả Tôn chân nhân đang ngồi trên nệm hoa sen cũng ngoài ý muốn ngước mắt lên.
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế đinh tai nhức óc vang vọng trong đại điện: “Ngươi có biết, ngươi vừa nói cái gì không?”
“Thần nữ không dám khi quân,” Lang Hoa nói, “Ở Giang Chiết mọi người đều gọi thần nữ là phật tử, đó là bởi vì thần nữ luôn có thể đạt được tiên cơ.”
Lang Hoa nhìn Hứa thị: “Còn về bà ta, ở Giang Chiết cũng rất nổi danh, người người đều biết bà ta là một phu nhân miệng đầy lời bịa đặt, lòng tham không đáy, tâm địa rắn rết. Không chỉ bị nhà chồng bỏ, nhà mẹ đẻ cũng không chịu nhận bà ta, bà ta giả chết trong đại lao Hoàng Thành Ti, thi thể đặt ở diệc trang cũng không ai đến tẩm liệm.”
Nghe nói như vậy, cả người Hứa thị run rẩy, không nhịn được lớn tiếng nói: “Ngươi nói bậy, ta... người nhà mẹ đẻ ta...” Hứa thị vừa định nói, nhưng bỗng dừng lại, đây là cạm bẫy của Cố Lang Hoa, bà ta không thể mắc lừa.
Hứa thị một lần nữa dập đầu: “Hoàng thượng không thể tin nàng ta, ngàn vạn lần đừng tin nàng ta, nàng ta nói đều là giả, đều là giả cả, dân phụ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nàng ta, ai biết nàng ta lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa.”
Hứa thị vốn bị thiếu một đoạn lưỡi, kích động rồi lại càng nói không rõ nghe, nghe hết sức quái dị.
Tranh cãi ở ngự tiền không hợp lễ phép, Lưu Cảnh Thần vẫn luôn không mở miệng nói chuyện định ngăn cản Cố Lang Hoa, nhưng thấy Hoàng đế lắc đầu ra hiệu với hắn, hiển nhiên Hoàng đế có hứng thú với lời của Cố Lang Hoa, muốn xem xem màn kịch hay này, cũng đúng lúc mượn chuyện này phân biệt thật giả của lời tiên tri.
Lang Hoa nói tiếp: “Nếu như bà có thể biết trước tương lai, tại sao lúc Trấn Giang đại chiến, lại phải chạy trốn đến Hàng Châu tị nạn? Bà ta không phải là nên biết Hàn tướng quân nhất định sẽ đánh thắng trận sao?”
Hứa thị ngẩn người ra, bà ta quả thật là biết, chỉ có điều bà ta thông qua Lục Văn Hiển sớm đã tiết lộ chiến cục cho Thái tử. Thái tử muốn mượn tay người Tây Hạ diệt trừ Hàn Chương, Hàn Chương chết rồi, Trấn Giang tất nhiên sẽ bị người Tây Hạ đánh chiếm.
Hứa thị lớn tiếng nói: “Ta biết, ta rời khỏi Trấn Giang là… là vì rời khỏi Cố gia, cũng không phải là không biết Trấn Giang sẽ đánh thắng trận.”
Lang Hoa khẽ mỉm cười: “Bà bị Cố gia bỏ, cấu kết với Lục Văn Hiển, sau khi đưa đến am của Hứa gia vẫn không an phận như cũ, dứt khoát đầu phục Thẩm Xương Cát. Vì vậy bị Thẩm Xương Cát liên luỵ đưa vào đại lao, chẳng lẽ bà không biết Thẩm Xương Cát sẽ bị Hoàng thượng trừng phạt sao?”
Tay Hứa thị không khỏi run rẩy.
Lang Hoa quay đầu lại, ánh mắt trong suốt mang theo mấy phần ung dung và uy nghiêm: “Bà há miệng ra.”
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa thị bừng tỉnh lại nghĩ đến kiếp trước, Cố Lang Hoa lúc đó chính là vênh váo hung hăng như vậy.
“Bà há miệng ra…” Lang Hoa lại nói một lần.
Hứa thị mấp máy môi.
Lang Hoa cười lạnh: “Người biết trước tương lai như bà, cuối cùng lại bị rơi vào đại lao, thậm chí cắn lưỡi tự vẫn chỉ mong chết, bà không cảm thấy buồn cười sao? So ra, thời Thái tổ, Dương Thái phó tính ra mấy lời tiên tri, lại có thể vì vậy mà phụ tá Thái tổ lên ngôi làm Hoàng đế, nam chinh bắc chiến vững chắc triều cương, thật là khác nhau một trời một vực với bà.”
“Vậy cũng là do ngươi,” Hứa thị hô to, “Là ngươi hại ta đến như vậy.”
“Không liên quan đến người khác, chỉ vì bà chính là một kẻ lừa đảo,” Lang Hoa nói, “Vương Nhân Trí, Thẩm Xương Cát tin bà, bây giờ bọn chúng ở đâu? Nếu như bà là tiên tri, lúc Tây Hạ tấn công Đại Tề ta, vì sao bà không nói ra lời tiên tri, cứu Đại Tề khỏi dầu sôi lửa bỏng, vì sao lại xuất hiện vào lúc này?”
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên đầu Hứa thị.
Ánh mắt Hứa thị dần dần hung ác: “Bởi vì... ta biết có các ngươi ở đây, tương lai Đại Tề sẽ gặp trắc trở, cho nên nhất định phải giết chết các ngươi, giết chết các ngươi Đại Tề mới có thể đổi lấy thái bình.”
Lang Hoa lẳng lặng nói: “Đại Tề sẽ gặp trắc trở gì? Gặp trắc trở thế nào? Là tháng bệnh dịch này, hay là lũ lụt mùa xuân ở Lưỡng Chiết, hay là loạn Giao Ly ở Quảng Nam?”
Mỗi một chữ Lang Hoa nói giống như một lưỡi đao, mạnh mẽ cắm vào tim Hứa thị.
Sắc mặt Hứa thị tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt mở trừng trừng, môi không ngừng run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, bà ta giơ ngón tay ra chỉ Lang Hoa: “Ngươi... ngươi đều biết cả... ngươi cũng sống lại một đời... ngươi... hoá ra ngươi... đều biết cả...” Trách nào, trách nào Cố Lang Hoa có thể thắng, bởi vì Cố Lang Hoa đều biết cả.
Cố Lang Hoa đều biết, cho nên bà ta nhất định sẽ thua.
Thua không còn manh giáp.
Lang Hoa từng bước ép sát: “Bà nói những chuyện này có xảy ra hay không? Chẳng lẽ bà không biết?”
Khóe mắt Hứa thị cơ hồ muốn vỡ tung, Cố Lang Hoa nói không sai, đây là chuyện sắp xảy ra, nếu như bà ta phủ định lời của Cố Lang Hoa, đợi đến sau khi chuyện xảy ra, chính là ngày giỗ của bà ta.
Trong đại điện yên tĩnh, tất cả mọi người đều chờ câu trả lời.
Lang Hoa nói: “Nếu như bà không nói, ta sẽ nói tiếp.”
Hứa thị cắn răng, “Đại dịch kinh thành, phải kéo dài đến tháng ba sang năm, sau khi lũ lụt Lưỡng Chiết qua đi, lại nổi lên nạn dịch, từ Lưỡng Chiết tràn đến Lưỡng Hoài, đây là đại hoạ từ lúc Hoàng thượng tại vị tới nay, ngươi sẽ biết bởi vì Cố gia vốn buôn bán thảo dược.”
Lang Hoa thong dong điềm tĩnh nói: “Bà hãy nói xem đại hoạ này lúc nào mới có thể lắng xuống?”
Hứa gia có ruộng đất ở Lưỡng Hoài, lại thêm lần nạn dịch này hết sức nghiêm trọng, cho nên bà ta nhớ rất rõ ràng.
“Mười hộ đi chín, đổi con mà ăn*, bọn họ...” Hứa thị chỉ Cố Lang Hoa, “Là bọn họ... nhân cơ hội xúi giục lưu dân, nói Hoàng thượng thất đức nên trên trời giáng xuống tai họa, vì vậy nổi lên loạn dân, Giao Ly nhân cơ hội quấy nhiễu, ở Quảng Nam... Quảng Nam...” Năm đó người đánh thắng trận ở phía tây Quảng Nam là Triệu Linh, nhưng bà ta không thể nói ra như vậy, nếu như không có Triệu Linh trận chiến này tất bại. Cố Lang Hoa là muốn dụ bà ta nói ra lời này, để cho Hoàng thượng cho là bất kể là Triệu Linh hay là Bùi Khởi Đường bây giờ, cũng có thể vì triều đình mà lập được công lao.
* Nguyên văn Dịch tử nhi thực: Thời Xuân Thu, nước Tống bị vây, trong thành hết lương thực, dân chúng không nỡ giết con cái của mình, các gia đình đành phải trao đổi với nhau, ông giết con tôi, tôi giết con ông để làm thức ăn cho chính mình. Về sau nó được dùng để mô tả cuộc sống vô cùng bi thảm của nạn dân.
Hứa thị nắm chặt nắm tay rồi mới nói tiếp: “Triều đình thua trận ở Quảng Nam... đại dịch ở kinh thành kéo dài đến tháng ba năm sau. Lũ lụt nạn dịch ở Lưỡng Chiết lại sắp lan tràn đến Lưỡng Hoài, kết quả chẳng những mười hộ phải đi chín, bách tính thậm chí còn phải đổi con mà ăn.”
Mắt Lang Hoa sáng ngời: “Đây chẳng phải là ứng với năm chữ ‘dân gian sinh địa ngục’ sao, con trai của Khánh Vương muốn mưu phản, tai họa khắp nơi không ngừng, Đại Tề thậm chí là thua bởi nước thuộc địa Giao Ly.”
Lang Hoa hành lễ với Hoàng đế: “Hoàng thượng, đây chính là giang sơn của Đại Tề, giang sơn của người không lâu sau sẽ như vậy, người tin sao? Nếu là như vậy, chỉ sợ triều đình không nên chỉ giết mỗi con trai của Khánh Vương, toàn bộ quan viên của Thái Y Viện, Lại bộ, Hộ bộ, Kinh kỳ, Lưỡng Chiết, Lưỡng Hoài đều phải luận tội trước.”
Sắc mặt Lưu Cảnh Thần đã tái xanh, rốt cuộc không nhịn được nói: “Thật là hoang đường, Hoàng thượng, Đại Tề tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Hoàng thượng thất đức, trên trời giáng xuống tai họa.
Bên tai Hoàng đế vang vọng mấy chữ này.
Thất đức.
Hoàng đế nhìn về phía Tôn chân nhân bên cạnh.
Vẻ bình thản trên mặt Tôn chân nhân đã mất sạch, trong mắt có tia sợ hãi.
Không có Hoàng đế nào muốn nghe lời như vậy, cho dù là bệnh dịch phương Nam thật sự như thế, quan viên địa phương cũng chắc chắn không dám bẩm báo như vậy. Bởi vì đại hoạ là điềm mất nước.