Tử Kim Quan xây ở bên trong Hoàng thành.
Lúc bản triều định đô thành, thứ đầu tiên xây dựng chính là điện Cần Chính của Hoàng đế. Thứ hai chính là Tử Kim Quan, là Thái tổ nghe lời Ti Thiên Giám và Dương Tiến, đặc biệt dựa theo long mạch và phong thuỷ của bản triều mà xây dựng lên.
Dương Tiến tinh thông kinh sử và tinh tượng, tượng vĩ học, luôn theo Thái tổ chinh chiến tứ phương. Trước khi Thái tổ qua đời một ngày, Dương Tiến cùng Thái tổ nói lời từ biệt trước Vũ Hóa trong Tử Kim Quan, từ đó về sau Dương Tiến và Tử Kim Quan thành nơi thần bí nhất của bản triều.
Mặc dù Dương Tiến không phải là Thiên Sư Đạo giáo, nhưng hết sức sùng bái đạo giáo, cho nên bên cạnh mỗi Hoàng đế Đại Tề đều luôn có một vị chân nhân thỉnh thoảng vào cung giảng đạo.
Hoàng đế mặc đạo phục ngồi ở trên đệm hoa sen.
Cửa Tử Kim Quan mở ra, phút chốc Tôn chân nhân đi vào.
Mỗi lần nhìn thấy Tôn chân nhân, trong đầu Hoàng đế luôn xuất hiện bốn chữ “Tiên phong đạo cốt”, nếu như nói bản triều ai có thể tu thành tiên, vậy nhất định không phải ai khác ngoài Tôn chân nhân.
Cũng chỉ có Tôn chân nhân mới có thể ngồi đối diện Hoàng đế trên đệm hương bồ hoa sen.
“Hoàng thượng,” Tôn chân nhân ngồi xuống, ngước mắt lên, “Thiên tượng có biến hóa, sấm thư của bản triều tương hiện.”
Hoàng đế nghe lời này, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, Thái tổ cũng bởi vì có được sấm thư mới quyết định khởi binh, những năm trước đây Tôn chân nhân xem tinh tượng nói sấm thư sẽ còn hiện thế nữa, ông ta còn tưởng rằng lúc ông ta còn tại vị chắc là không gặp được, không ngờ nhanh như vậy...
“Ở đâu?” Hoàng đế vội vã nói.
Ai không muốn biết trước chuyện tương lai, ông ta mặc dù đã là cửu ngũ chí tôn, nhưng vẫn muốn dò được thiên đạo.
Tôn chân nhân lắc lắc đầu: “Đạo nhân không biết.”
Trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ thất vọng.
Tôn chân nhân nói: “Đạo nhân chỉ nhìn được tinh tượng, biết được sấm thư kia sẽ từ đâu tới.”
Ánh mắt Hoàng đế lại sáng lên: “Chân nhân nói ở đâu, Trẫm liền cho người đi tìm, chỉ cần nó ở Đại Tề ta, cho dù đào ba tấc đất, Trẫm cũng sẽ cho người tìm ra nó.”
Sấm thư tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài, nếu không thiên hạ xã tắc sao có thể nắm trong tay hắn nữa.
Tôn chân nhân ngước mắt lên: “Thiên cơ bất khả lộ, đạo nhân vốn không nên nhúng tay vào, có lẽ đây chính là số kiếp của đạo nhân, chuyện này sáng tỏ rồi, đạo nhân cũng nên rời khỏi Trường Xuân Quan…”
Hoàng đế cho tới bây giờ chưa từng thấy vẻ mặt Tôn chân nhân trịnh trọng như vậy, không khỏi càng nóng nảy: “Sấm thư mà chân nhân nói, chẳng lẽ là cần làm phép cầu tới.”
“Không phải,” Tôn chân nhân nhẹ quét phất trần, “Hoàng thượng, sấm thư lần này sẽ ứng nghiệm ở trên người một vị phu nhân, bà ta đã biết trước tương lai, động thủ sửa lại thiên vận, nếu không đạo nhân cũng sẽ không thấy rõ trên tinh tượng.”
Hoàng đế cau nhíu mày, lại có người đã sửa lại thiên vận: “Bà ta đã đổi thiên vận gì?”
Ánh mắt Tôn chân nhân sâu thẳm: “Là số mệnh của hai nữ tử. Hai nữ tử này vốn không nên là bộ dạng như bây giờ, bọn họ đã đổi xuất thân, từ đó về sau những việc trải qua tự nhiên bất đồng với thiên vận vốn có, động đến thiên tượng sẽ gây tai họa. Nếu như để cho chuyện này phát triển, sợ rằng quốc vận Đại Tề cũng sắp không yên.”
“Hoàng thượng nhất định muốn nói, chẳng qua là hai nữ tử, đạo nhân có phần chuyện bé xé ra to,” Trên mặt Tôn chân nhân xuất hiện vẻ vân đạm phong khinh, thần thái trong ánh mắt làm cho không ai nắm được, “Chỉ cần Hoàng thượng có thể tìm được người có thể đọc sấm thư đó, sẽ hiểu tất cả những gì đạo nhân nói hôm nay.”
“Hai nữ tử đó là ai?” Hoàng đế lập tức hỏi.
Tôn chân nhân đứng lên đi về phía cửa sổ, hồi lâu xoay người lại: “Trời có dị tượng, Hoàng thượng thân làm cửu ngũ chí tôn, bên cạnh tất sẽ hiện rõ, cho nên hai nữ tử này Hoàng thượng hẳn đều nghe nói đến rồi. Bọn họ chính là trưởng nữ của Cố Thế Hoành và trưởng nữ của Từ Tùng Nguyên.”
Hoàng đế ngước mắt lên, có chút kinh ngạc: “Ngài nói là bọn họ.” Trưởng nữ của Từ Tùng Nguyên hắn không nhớ nổi đã nghe nói ở đâu, nhưng hắn rất quen thuộc với trưởng nữ của Cố Thế Hoành, bởi vì từ chuyện của Tây Hạ đến nay, tên của người này luôn luôn vang lên bên tai hắn.
Nàng chính là Cố Lang Hoa thân tín của Thái hậu, lập được công lớn vì Đại Tề, mấy ngày trước hắn còn vừa mới ban hôn cho.
Hoàng đế nói: “Bọn họ đổi xuất thân?”
Tôn chân nhân gật đầu: “Đạo nhân nhìn tinh tượng trước, lại tính ra số mệnh của bọn họ, biết được sau khi bọn họ sinh ra liền bị người hoán đổi, con gái của Từ gia đưa vào Cố gia, con gái của Cố gia vào Từ gia, hôm nay cách nói như vậy đã được chứng thực, Hoàng thượng sai người tới Cố gia, Từ gia hỏi thì sẽ biết.”
“Người hoán đổi bọn họ, chính là phu nhân biết trước tương lai mà đạo nhân nói kia, phu nhân kia là chính thất trước đây của Cố Thế Hoành, tìm được phu nhân kia, thì chẳng khác nào tìm được sấm thư.”
“Vậy thì đi tìm đi,” Hoàng đế nói, “Lập tức đi tìm ngay, nội trong ba ngày Trẫm muốn gặp được người này, Trẫm muốn biết quốc vận tương lai của Đại Tề.”
...
Ở một nơi bí mật trong sân trong của Từ Sĩ Nguyên.
Hứa thị quấn áo bông thật dầy, ngồi ở trong góc run lẩy bẩy.
Bà ta không biết rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, ông trời lại trừng phạt bà ta như vậy, khiến cho bà ta không nhìn được ánh mặt trời bên ngoài, cả ngày bị nhốt ở trong hang động nhỏ bé này. Bà ta thậm chí hoài nghi không bao lâu nữa, bóng tối này sẽ nuốt chửng bà ta, bà ta sẽ chết ở đây.
Rõ ràng bà ta đã trùng sinh đến đây, nhưng vì sao lại bi thảm hơn kiếp trước.
Điều duy nhất có thể trấn an bà ta chính là Cẩn Du, bà ta đưa Cẩn Du cho Từ gia, làm Từ Đại tiểu thư.
Cái tên Từ Cẩn Du dễ nghe biết bao, hay hơn Từ Lang Hoa nhiều, mỗi lần bà ta đọc đều cảm thấy vô cùng thoả đáng.
Từ Cẩn Du sinh ở Từ gia, lớn lên ở Từ gia, tương lai sẽ giống như Từ Lang Hoa kiếp trước vậy, quản lý quyền hành ở Từ gia, đây chính là điều khiến bà ta kiêu ngạo.
Nếu Cẩn Du như biết được chuyện này, nhất định sẽ cảm kích người làm mẫu thân như bà.
Đây cũng là lý do chống đỡ cho bà ta sống tiếp.
Hứa thị nghĩ tới đây liền cười ngây ngốc.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, cửa bị đẩy ra, Từ Sĩ Nguyên sải bước vào, Hứa thị giống như một con thỏ nhỏ lập tức nhảy lên, lao vào trong ngực Từ Sĩ Nguyên.”
“Sĩ Nguyên, cuối cùng ông đã đến rồi.”
Từ Sĩ Nguyên giang hai tay ôm lấy Hứa thị: “Hôm nay ta tới vì một chuyện quan trọng.”
Từ Sĩ Nguyên nói rồi dừng một chút: “Bà sắp ra khỏi đây rồi.”
Hứa thị trợn to hai mắt, mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ: “Ông nói cái gì? Ông nói lại lần nữa đi.”
Từ Sĩ Nguyên nhẹ giọng nói: “Bà hãy thu dọn đi, rất nhanh sẽ được ra ngoài rồi.”
Hứa thị sau khi vui mừng liền bình tĩnh lại: “Tại sao? Không phải ông nói, Cố gia đang tìm ta khắp nơi, ta đi ra ngoài sẽ bị bọn họ bắt sao.”
“Bây giờ không sợ nữa,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Hoàng thượng sẽ triệu kiến bà, đến lúc đó bà phải nói chuyện Bùi Khởi Đường chính là con trai của Khánh Vương ra.”
Hứa thị có chút sợ hãi: “Nhưng mà... Liệu Hoàng thượng… có thể tin lời ta hay không…”
“Hoàng thượng sẽ tin,” Từ Sĩ Nguyên đưa tay ra vuốt tóc Hứa thị, “Bởi vì Hoàng thượng đã biết bà có thể biết trước tương lai. Chính vì như thế nên bà mới có thể đổi con gái ruột với Từ gia.”
“Cái gì?” Hứa thị hít một hơi, trợn mắt nhìn Từ Sĩ Nguyên, dường như Từ Sĩ Nguyên là một người xa lạ, bà ta lui về phía sau mấy bước, “Ông nói ra chuyện ta hoán đổi rồi? Ông điên rồi sao? Từ gia biết được sẽ đuổi Cẩn Du của chúng ta ra ngoài. Không được, không, Cẩn Du của ta lớn lên ở Từ gia, nó sẽ có một thân phận cao quý, nếu không ta trùng sinh lại một đời còn có ý nghĩa gì?”