Từ Cẩn Du đi tới sân, nhìn về phía mấy hạ nhân bị dẫn tới kia, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Nếu như các ngươi dám ăn nói linh tinh, ta sẽ lột da các ngươi.”
Vưu ma ma cùng đi lên phía trước không khỏi rùng mình một cái.
Vẻ mặt cau có kia của Đại tiểu thư khiến cho người ta nhìn mà cả người phát rét, nơi đây vẫn là trong viện của lão phu nhân, nàng ta lại dám không chút kiêng kỵ gì mà uy hiếp, căn bản cũng không coi hình phạt của phu nhân ra gì.
Hạ nhân tiến vào quỳ xuống đất, Hàng thị cụp mắt xuống: “Ở trước mặt lão phu nhân, các ngươi không được nói dối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ đi kiểm chứng, có một chữ không thật, các ngươi cũng không cần ở lại Từ gia nữa.”
Sắc mặt Từ lão phu nhân sầm xuống, Hàng thị luôn luôn ôn hòa, hôm nay lại biến thành bộ dạng này, trưng ra tư thế chủ mẫu.
“Phu nhân, là Đại tiểu thư... Đại tiểu thư không cho phép chúng nô tỳ nói.”
Bà tử theo xe cuối cùng mở miệng, “Đại tiểu thư kêu chúng nô tỳ làm gãy càng xe, chúng nô tỳ cũng không dám không làm.”
Từ lão phu nhân nghe lời này không khỏi kinh ngạc, thật sự là Cẩn Du, Cẩn Du lại làm ra chuyện như vậy.
“Mẫu thân,” Hàng thị nói, “Người nghe thấy rồi chứ, con dâu cho rằng Cẩn Du ngày thường chỉ là hơi ngạo nghễ, không ngờ nó lại không để ý lễ phép như vậy.”
Hàng thị nói xong nhìn về phía hạ nhân đang quỳ: “Tất cả lui xuống lĩnh đòn đi, sau đó đến điền trang làm việc, không có lời của ta, đều không được trở về làm người hầu.”
Đợi đến khi hạ nhân bị dẫn đi rồi Hàng thị mới nói: “Mẫu thân, con muốn cấm túc Cẩn Du, mỗi ngày chép nữ giới, hết năm nay đưa nó về Hàng Châu. Chờ qua mấy năm, chuyện này phai đi rồi sẽ tìm cho nó một mối hôn sự.”
Sắc mặt Từ lão phu nhân xanh mét tựa như bị người ta dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống. Bà ta còn tưởng rằng Cẩn Du tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, trong lòng chắc chắn là như thế, nhưng lại không ngờ...
Dù Hàng thị định làm gì cũng sẽ không đổ oan cho nữ nhi của mình.
Chứng cứ chính xác, bà ta không thể nào cãi thay cho Cẩn Du nữa.
Sớm biết Cẩn Du thích lão Tứ Bùi gia, bà ta nên tìm một bà mai đến Bùi gia rồi.
Sao người Bùi gia sắp lấy lại là tiện chủng của lão Tam, người Bùi gia mù hết rồi hay sao? Lại muốn lấy một đứa con riêng, Bùi thị cũng được coi là đại tộc trăm năm, sao có thể phạm phải loại sai lầm này.
Cẩn Du đến cửa còn bị bọn họ chặn ngoài cửa.
Từ lão phu nhân cười lạnh một tiếng, Bùi gia không biết điều như thế, được, vậy cứ để cho bọn chúng thành hôn. Sau khi thành hôn rồi, thân phận con riêng của Cố Lang Hoa lộ ra ngoài, người Bùi gia cho dù khóc trời gọi đất cũng vô ích.
Trên đời này nào có nhiều người ngu đần như vậy.
“Trước cứ làm như ngươi nói đi,” Từ lão phu nhân nhàn nhạt nói, “Cẩn Du hôm nay quả thật không giống mọi khi.”
Đối với Cẩn Du mà nói chính là phạt ít mà răn nhiều, cho nó một bài học, để cho nó sau này đừng có dùng quá nhiều tâm tư cho những người không đáng nữa.
Từ lão phu nhân nói: “Ngươi kêu người đưa bùa bình an tới cho Bùi gia, cũng coi như kết thúc chuyện này. Nhà không rõ ràng như thế, sau này đừng lui tới với bọn họ nữa, tránh cho bọn họ lại gây ra trò gì. Nghe nói Bùi gia còn có con em chưa thành thân, Cẩn Du của chúng ta tương lai muốn gả cũng phải gả cho trưởng tử trưởng tôn, không giống Cố Lang Hoa, thân phận không rõ ràng...”
Bên tai Hàng thị ù ù.
Không phải lão phu nhân không biết mình đang nói gì, mà là muốn đổ tất cả sai lầm lên người Bùi gia, nếu như Bùi gia truyền ra lời gì, thì có thể sẽ dùng thân thế của Lang Hoa để uy hiếp người Bùi gia.
“Mẫu thân, chúng ta không thể như vậy,” Hàng thị nói, “Bất cứ việc gì cũng phải lưu lại một con đường sống, nếu không tổn hại chính là thể diện của nhà chúng ta.”
Từ lão phu nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên,bà ta thấy được vẻ kiên nghị và cố chấp trên mặt Hàng thị.
Đây là tính xấu ngang ngược của người Hàng gia, bà ta còn tưởng rằng sẽ không nhìn thấy ở Hàng thị.
Chỉ cần không theo ý bọn họ, cho dù đụng rách trời bọn họ cũng sẽ không cúi đầu.
Nếu như bình thường, bà ta có thể dùng thân phận trưởng bối đè đầu Hàng thị xuống, nhưng bây giờ không như thế, ầm ĩ lên sẽ không có bất kỳ lợi ích gì đối với Cẩn Du cả.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Hàng thị thẳng tắp sống lưng ngồi đó, không nhường nửa bước.
Từ lão phu nhân nghĩ tới chuyện của Hàng Đình Chi, lúc đó Hàng thị vẫn chưa cứng rắn như vậy, hôm nay rốt cuộc là thế nào đây?
“Những chuyện này ta sớm không nên quản rồi,” Sắc mặt Từ lão phu nhân khó coi, “Lời nói của ta ở trong cái nhà này đã sớm không còn trọng lượng, tùy các ngươi làm gì thì làm.”
Mọi khi bà ta nói như vậy, Hàng thị đều lập tức nhận lỗi.
Lần này Hàng thị lại không lộ vẻ xúc động gì mà là đứng dậy đúng mực nói: “Mẫu thân, chuyện này người cứ giao cho con dâu, để con dâu sắp xếp đi! Bất luận Cẩn Du nói gì, cũng không được thả nó ra, nếu không, không thể nào dạy dỗ Cẩn Du được.”
Từ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, đứng lên kêu người đỡ vào phòng trong.
“Đóng viện của Đại tiểu thư lại, không có sự đồng ý của ta không ai được phép thả nó ra, bắt đầu từ hôm nay phòng bếp lớn làm cơm đưa qua đó, phòng bếp nhỏ chỗ nó không được nổi lửa nữa.”
Hàng thị một hơi phân phó xuống.
Vưu ma ma thưa vâng một tiếng, phu nhân hôm nay không giống như mọi khi, đột nhiên kiên cường, không ngờ ngay cả lão phu nhân cũng không thể không nhượng bộ.
...
Hàng thị trở lại phòng, ngồi ở trên ghế.
Từ Tùng Nguyên vào phòng, Hàng thị vẫn không nhúc nhích như cũ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Làm sao thế?” Từ Tùng Nguyên vội hỏi, “Mẫu thân lại làm khó bà sao?”
Hàng thị dường như không nghe thấy, đôi mắt nhìn cửa sổ, ánh mắt mơ hồ.
Từ Tùng Nguyên trong lòng lập tức cuống lên, tiến lên đỡ bả vai Hàng thị: “Rốt cuộc làm sao thế? Bà đừng doạ ta.”
Hàng thị lúc này mới lấy lại tinh thần, đôi mắt ngẩn ra nhìn Từ Tùng Nguyên: “Lão gia, lúc thiếp sinh ở Trấn Giang, tại sao người phải đi?”
Không ngờ Hàng thị sẽ nhắc chuyện này, Từ Tùng Nguyên không biết nói thế nào mới phải. Ông ta cũng muốn ở lại, chỉ là tình hình của Hàng thị lúc đó khẩn cấp, ông ta lại sợ những tên sơn phỉ kia tìm tới nữa, trong cơn hỗn loạn liền nghe theo sự an bài của Lục Văn Hiển.
Tại sao đột nhiên Hàng thị lại nhắc tới chuyện này.
Hàng thị nhìn sâu vào mắt Từ Tùng Nguyên, hồi lâu mới nói: “Nếu như có người đổi đứa bé khi đó, chúng ta… những năm này không biết gì cả... đứa bé đó rơi vào trong tay Hứa thị, không biết chịu bao nhiêu khổ cực, phụ mẫu như chúng ta, còn sống làm cái gì?”
Hàng thị nói rồi ánh mắt đỏ lên.
Từ Tùng Nguyên dường như cảm giác được một tiếng sấm nổ tung trên đầu mình: “Bà đừng gấp, bà muốn nói cái gì? Từ từ nói, cái gì mà đổi đứa bé, cái gì mà Hứa thị.”
Nước mắt Hàng thị tuôn thành hàng: “Lần này thiếp nhất định phải làm cho rõ ràng, bất luận người nào ngăn cản, thiếp cũng phải làm cho rõ, thiếp không thể để yên, thiếp không thể để cho nó chịu ủy khuất nữa.”
“Tùng Nguyên, có khả năng là Tam đệ và Hứa thị tính kế với chúng ta rồi, thiếp cảm thấy Lang Hoa mới là con của chúng ta.”
Từ Tùng Nguyên cứng đờ tại chỗ, tim đập điên cuồng, sắc mặt biến thành tái nhợt: “Bà nói cái gì?”
Hình ảnh Cố Lang Hoa ở Tây Hạ tầng tầng lớp lớp hiện ra trước mặt ông ta.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi, dẫn người đến Tây Hạ cứu phụ thân, lúc hai cha con bọn họ đoàn tụ, trong lòng ông ta vừa vui mừng vừa hâm mộ.
Không ngờ đứa trẻ năm đó được ông ta ôm vào trong lòng, đặt cho cái tên “Lang Hoa” lại xuất chúng như vậy.
Nhưng tại sao Hàng thị lại cho rằng Lang Hoa là cốt nhục của bọn họ.
Hàng thị đưa tờ giấy trong tay cho Từ Tùng Nguyên: “Lão gia xem kỹ xem trên tờ giấy này viết cái gì?”