“Phu nhân,” Vưu ma ma nhẹ giọng nói, “Người làm sao thế?”
Sắc mặt Hàng thị khó coi, nắm thật chặt khăn tay, dáng vẻ lo âu tiều tuỵ khiến Vưu ma ma có chút không yên tâm: “Bùa bình an đạo quan làm sai rồi, Bùi gia cũng tới xin lỗi rồi, đợi Bùi Nhị thái thái đến lấy đi là xong. May mà Đại tiểu thư vẫn chưa đeo, phu nhân cũng không cần để ở trong lòng.”
Hàng thị như không nghe thấy, hồi lâu ngẩng đầu lên đột nhiên nói: “Ngươi cảm thấy tính tình của Đại tiểu thư có giống ta không?”
Vưu ma ma ngẩn ra: “Đại tiểu thư lớn lên bên cạnh lão phu nhân, tính tình cũng có chút quật cường, nếu như cãi vã với phu nhân, phu nhân cũng đừng để ý. Dù sao vẫn là mẹ con liền tâm, có ồn ào nữa cũng sẽ không chia cách.”
Hàng thị nghe như có điều suy nghĩ: “Ý của ngươi là nó giống lão phu nhân.”
Lời của Hàng thị doạ đến Vưu ma ma, nếu nói Đại tiểu thư giống lão phu nhân, há chẳng phải vừa rồi bà ta cũng đang chỉ trích lão phu nhân hay sao.
Bình thường tính tình phu nhân dịu dàng, rất ít trách cứ hạ nhân, bà ta mới không giữ mồm giữ miệng như vậy, Vưu ma ma vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không có ý này.”
Vưu ma ma cao giọng tạ lỗi, lúc này mới khiến cho Hàng thị lấy lại tinh thần: “Ngươi gấp cái gì, ta cũng không trách tội ngươi. Ta chính là cảm thấy, tính tình của Cẩn Du không giống ta, cũng không giống lão gia, có lẽ là bởi vì nó ở trong cung nhiều năm, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng…”
Hàng thị nói tới chỗ này, trước mắt bỗng nhiên hiện ra gương mặt Lang Hoa.
Lão phu nhân thường nói, Khải Chi có chút tính xấu của người Hàng gia, Lang Hoa thì sao?
Người như Đình Chi mà mỗi lần gặp bà đều khen ngợi Lang Hoa, nhắc nhở bà đưa chút bánh đậu vàng mà Lang Hoa thích ăn nhất. Từ lần trước Lang Hoa hỏi tới tình hình lúc bà sinh, liền giống như trồng một hạt giống ở trong lòng bà, loại hạt giống này không ngừng nảy mầm. Bà biết nghĩ như vậy là không công bằng với Cẩn Du, nhưng bà không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
Trong lòng bà phát hiện Lang Hoa và bà rất giống nhau, bà càng thích tính tình của Lang Hoa.
Có lẽ giống như chân nhân của Trường Xuân Quan nói, các nàng từ nhỏ đã bị sửa số mệnh rồi.
Bị Hứa thị sửa lại số mệnh.
Hứa thị đổi đứa con của mình cho bà.
Nghĩ tới đây, Hàng thị lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Phu nhân,” Hạ nhân đi vào bẩm báo, “Đại tiểu thư... đến Bùi gia rồi, kêu nô tỳ nói với người một tiếng, không cần chờ Bùi Nhị thái thái tới lấy bùa bình an nữa, tiểu thư... tiểu thư đưa qua đó.”
Trong lòng Hàng thị cả kinh, Cẩn Du nói là đi tham gia hội làm thơ của tiểu thư nhà Chu Hàn lâm, sao lại đến Bùi gia?
Một nữ hài tử tìm tới cửa như vậy còn ra cái gì?
Còn cầm bùa nhân duyên của người khác.
Bất luận Từ gia hay là bà và lão gia, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện như vậy.
Hàng thị lập tức cảm thấy hai luồng xấu hổ và tức giận cùng nhau xông lên đầu, nếu như bị người ta nắm được điểm yếu này, Từ gia nhất định sẽ không chịu nổi.
Vưu ma ma nói: “Phu nhân, nếu không bây giờ người đi đón Đại tiểu thư về đi.”
Bây giờ đi đón, thì chẳng khác nào là chưa đánh đã khai, mặt mũi Cẩn Du còn để ở đâu được, tốt nhất nàng chỉ là đi đưa đồ, đừng có gây ra chuyện gì, nếu không cho dù người khác muốn giữ mặt mũi cho nàng, cũng sẽ bị chính nàng chôn vùi.
“Ngươi đi nói ta đột nhiên bị bệnh, kêu nó lập tức trở về nhà.”
Vưu ma ma thưa vâng một tiếng, hy vọng lần này Đại tiểu thư không gây ra loạn gì.
...
Bùi gia.
Bùi phu nhân nhìn Bùi Nhị thái thái vẻ mặt áy náy, chỉ đành an ủi: “Tìm được thì tốt rồi, còn phải làm phiền đệ muội đến Từ gia thỉnh về nữa.”
Bùi Nhị thái thái gật đầu: “Ngày mai sau khi muội lấy được, sẽ đưa hai cái bùa bình an đó về trong quan…”
Chuyện này thật là trắc trở, dựa theo cách nói cũ, không phải là một điềm tốt.
Ai ngờ được Tôn chân nhân cũng sẽ sai.
Bùi Nhị thái thái muốn nói lại thôi, Trường Xuân Quan bên kia ngược lại là truyền ra vài lời… nghe nói Từ Đại tiểu thư và Cố Đại tiểu thư là cùng sinh một lúc, Tôn chân nhân tính mệnh chưa hề sai lầm, đều nói nhân duyên là do trời định, liệu... việc ban hôn này có dậy sóng gì nữa không.
“Phu nhân” Ma ma quản sự tiến lên bẩm báo: “Cố Đại tiểu thư tới.”
Bùi phu nhân lập tức đứng dậy: “Lão phu nhân còn nói Cố Đại tiểu thư nhất định sẽ tới sớm, quả nhiên là như vậy, Nhị đệ muội cùng ta đến cửa thùy hoa đón Lang Hoa đi.”
...
Lang Hoa hành lễ với Bùi thái phu nhân.
Bùi thái phu nhân lập tức cười: “Mau ngồi lại đây để ta nhìn xem.”
Ánh mắt Bùi thái phu nhân rơi vào trên người Lang Hoa, quan sát hồi lâu.
Bùi phu nhân tự tay đổi trà cho Bùi thái phu nhân: “Mẫu thân đang nhìn gì thế?”
“Đều tốt đẹp cả,” Bùi thái phu nhân kéo lấy tay Lang Hoa, “Không thể bắt bẻ gì.”
Bùi thái phu nhân nói rồi quay đầu nhìn Bùi phu nhân: “Lão Tứ thật có phúc, đợi được Hoàng thượng ban cho mối hôn sự tốt như vậy,” Nói rồi lại đưa lò ấm trong tay mình cho Lang Hoa, “Con yên tâm, tương lai nếu như lão Tứ dám bắt nạt con, con cứ tới nói với lão tổ tông, lão tổ tông nhất định thay con trút giận.”
“Mẫu thân...” Bùi phu nhân không khỏi đỏ mặt, “Vì cháu dâu này, người cũng lo lắng đủ đường rồi, may mà tính tình Lang Hoa tốt, nếu không cũng không ngồi yên nổi mất.”
Lang Hoa cười nói: “Thái phu nhân giống như tổ mẫu con vậy, tương lai con đương nhiên phải dựa vào thái phu nhân rồi.” Đôi mắt trong suốt thấy đáy của Bùi thái phu nhân có chút giống với tổ mẫu, sợ nàng tới Bùi gia sẽ mất tự nhiên, cho nên luôn không ngừng nói chuyện với nàng. Đây mới là chân chính quan tâm nàng, nàng làm sao lại không nhìn ra..
Trên mặt Bùi thái phu nhân lộ ra vẻ khen ngợi, “Nếu đổi lại là người khác đương nhiên ta sẽ không nói, lão Tứ không như thế, từ nhỏ nó đã ở bên ngoài, chịu không ít khổ cực, cũng đã làm không ít chuyện hoang đường, không chừng ngày nào đó sẽ làm hỏng việc gì...”
Ánh mắt Bùi thái phu nhân sâu thẳm, nói tới đây dừng lại chốc lát, sau đó lộ ra một nụ cười: “Đều nói cuộc hôn nhân này xứng đôi, thật ra thì ta biết, là làm khó cho con rồi. Cố gia có thể đáp ứng hôn sự này, là lão Tứ có phúc, nếu như nó còn không tiếc phúc, ta nhất định sẽ không tha cho nó.”
Thân phận của Bùi Khởi Đường hẳn là chỉ có một mình đại nhân Bùi Tư Thông biết được.
Nhưng nàng luôn cảm thấy Bùi thái phu nhân phát hiện được cái gì.
Nếu không Bùi thái phu nhân sẽ không nhắc nhở nàng lúc này, tương lai Bùi Khởi Đường sẽ làm việc gì.
Không đợi Lang Hoa nói gì, Bùi thái phu nhân nói tiếp: “Ngày thành thân chúng ta cũng định hơi gấp, bất kể xảy ra sự cố gì đều không liên quan đến mọi người, tất cả đều là lỗi sai của Bùi gia. Con yên tâm, Bùi gia sẽ không để cho con bị ủy khuất đâu.”
Bùi Nhị thái thái nghe lời này, trên mặt lộ ra chút lúng túng.
Lang Hoa nghe ra được, Bùi thái phu nhân nói là cái bùa bình an kia.
Lang Hoa nhìn Bùi Nhị thái thái bên cạnh: “Bên ngoài trời đông tuyết phủ, phải bận rộn làm mấy chuyện gấp gáp này vào thời điểm lạnh nhất trong năm, cho dù là cẩn thận từng li từng tí cũng khó tránh khỏi sơ suất, chỉ cần bên ngoài không có bất trắc gì, thế nào cũng thỏa đáng cả.”
Bùi thái phu nhân nghe gật gật đầu: “Vẫn là Lang Hoa nói thấu đáo, trong nhà đương nhiên không coi là gì, chỉ cần an bài thỏa đáng bên ngoài là được rồi.”
Bùi Nhị thái thái có chút không hiểu, bên ngoài mà Cố Đại tiểu thư chỉ là ý gì?
Bùi Nhị thái thái mới nghĩ tới đây, hạ nhân tiến lên bẩm báo: “Thái phu nhân, phu nhân, Nhị thái thái, Đại tiểu thư Từ gia tới.”
Ánh mắt Bùi phu nhân trầm xuống.
Chỉ sợ đây chính là người bên ngoài gây chuyện kia.
Mặc dù nể mặt Từ gia nhưng cũng không thể cho con bé vào cửa ngay trước mặt Lang Hoa được.
Bùi phu nhân nói: “Nói với Từ Đại tiểu thư, hôm nay nhà có khách, ngày khác chúng ta tới bái kiến Từ gia.” Nếu như là người hiểu biết, hẳn có thể biết ý của bọn họ.