Dù bị Bùi Khởi Đường nhìn chăm chú, Lục Anh vẫn đứng thẳng ở đó.
Hắn đứng yên lặng một hồi, đón nhận ánh mắt của Bùi Khởi Đường.
Lục Anh nói: "Chỉ cần có thể làm rõ mọi chuyện, bất luận là ai điều tra, ta đều đã làm việc mình cần làm."
Bùi Khởi Đường mỉm cười.
Chẳng trách ở kiếp trước của Lang Hoa, Lục Anh cuối cùng đã làm Hộ bộ Thượng thư, có thể ở bên cạnh Hoàng thượng, trở thành đối thủ của hắn.
Xem như cũng có chút bản lĩnh.
Dáng vẻ thành khẩn, tấm lòng trong sáng này mới khiến Mẫn Hoài vô cùng do dự.
Bùi Khởi Đường nhếch miệng, ánh mắt lộ ra sát khí mạnh mẽ. Kiếp trước Lục Anh cưới Lang Hoa, bắt nàng ở trong viện nhỏ của Lục gia.
Bùi Khởi Đường mở to mắt, khoé môi lộ ra sự rùng mình lúc có lúc không, nhẹ nhàng nói: "Lục Anh, nếu ngươi muốn hại Cố gia và Lang Hoa, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Giọng nói nghe có vẻ ôn hoà, nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Nhất định sẽ giết ngươi.
Không có lời nào khác, chỉ có câu đó đã đủ diễn tả tất cả.
Người hầu Cố gia hành lễ với Bùi Khởi Đường, thấp giọng khuyên Lục Anh: "Lục Tam gia, đi cùng chúng ta đi!" Đừng làm tình hình trở nên căng thẳng nữa.
Lục Anh gật đầu, chấp tay đầy lễ phép chào Bùi Khởi Đường, quay người cùng hạ nhân Cố gia rời khỏi, đi thẳng ra khỏi cửa lớn của Cố gia. Lục Anh nắm chặt tay, ánh mắt dần sâu thẳm.
Mẫn Tử Thần luôn đứng bên cạnh chờ đợi, nhìn thấy Lục Anh một mình đi ra liền bước đến: "Chuyện này là sao? Phụ thân ta đâu? Sao chỉ có huynh trở ra."
Lục Anh nói: "Vụ án này Mẫn đại nhân đã giao cho Bùi Khởi Đường, chắc là sẽ điều tra rõ ràng."
Giao cho Bùi Khởi Đường?
Mặt Mẫn Tử Thần lập tức tái nhợt: "Vì vậy bọn họ... kêu huynh... kêu huynh... đây không phải là qua cầu rút ván sao? Sao họ có thể làm vậy, phụ thân ta đồng ý rồi sao?"
"Dù Bùi Khởi Đường lợi hại cũng không thể ngang ngược như vậy, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều rơi vào tay hắn."
Lục Anh ngước mắt lên: "Giao cho ai thì cũng vậy thôi, ta cũng không phải mệnh quan triều đình, chỉ có thể làm bao nhiêu đây thôi, bây giờ chỉ cần trở về đợi tin tức."
Trán Mẫn Tử Thần đầy mồ hôi lạnh, mặt tỏ vẻ tức giận: "Huynh vẫn còn thờ ơ như vậy, huynh vì vụ án này mà đắc tội Minh Tiến sĩ. Ai cũng nói phụ thân ta chính trực, nhưng ta không thấy vậy, ông ấy đang giúp Cố gia, Bùi gia ức hiếp huynh. Vì huynh và Cố gia từng có hôn ước, bọn họ mới tạo áp lực như vậy. Hôn ước năm đó không phải huynh đưa ra, nay cũng không phải huynh từ hôn, huynh không nợ gì họ cả."
Lục Anh không nói gì, hồi sau mới nhìn Mẫn Tử Thần: "Huynh vì chuyện của ta mà bôn ba khắp nơi, nay cũng xem như là số mệnh, mau quay về nghỉ ngơi đi, chuyện sau này không liên quan đến chúng ta nữa."
Người hầu Cố gia đã dắt ngựa ra, Lục Anh vừa định lên ngựa thì bị Mẫn Tử Thần nắm lấy tay: "Lục Anh, mau cho ta biết, huynh còn nghĩ đến Cố Lang Hoa đó không?"
Lục Anh quay đầu lại, thốt ra một chữ: "Có."
Mẫn Tử Thần có chút thất vọng.
Lục Anh nói: "Có rất nhiều chuyện, không thể quên ngay trong chốc lát. Tử Thần, đợi mọi chuyện trong kinh thành giải quyết xong, ta sẽ trở về Hàng Châu, vài năm sau lại tham gia khoa cử. Huynh cũng nên chuyên tâm đọc sách, hi vọng chúng ta có thể thi cùng khoa."
Trên mặt Lục Anh tuy mỉm cười, xem ra không chú ý nhưng môi hắn trắng bệch, trong mắt có một sự thất vọng chán nản.
Mẫn Tử Thần trừng mắt nhìn Lục Anh rời khỏi, một lát sau Mẫn Hoài cũng từ Cố gia bước ra.
"Phụ thân," Mẫn Tử Thần bước đến, "Phụ thân, người không cảm thấy trong lòng khó chịu sao? Người đối phó Lục Anh làm gì? Hắn đã làm gì sai chuyện gì."
Mẫn Hoài chau mày, tay giơ lên, Mẫn Tử Thần đứng đó không tránh né.
"Con là đứa bất hiếu," Mẫn Hoài nghiến răng, "Theo ta về, xem ta có đánh chết con không…"
Mẫn Tử Thần khom lưng hành lễ: "Phụ thân cứ đánh chết con đi, đánh chết con rồi, con cũng nhận một chữ lý, dù sao mạng cũng là phụ thân cho, trả lại cho người cũng là bổn phận của con."
Mẫn Hoài đột nhiên thấy hoa mắt, lập tức lảo đảo, người hầu Mẫn gia bước đến đỡ ông.
Mẫn Hoài mặt lạnh lùng đẩy người bên cạnh ra: "Đi... đi về... đừng để mất mặt ở trước cửa Cố gia."
...
Chuyện phụ tử Mẫn gia tranh chấp trước cửa, nhanh chóng truyền đến tai Lang Hoa.
Lang Hoa không khỏi lắc đầu, Mẫn Tử Thần cũng là người có suy nghĩ đơn thuần, vì vậy rất nhiều người khi đã xác định lập trường thì sẽ rất khó bị dao động. Mẫn Hoài đại nhân và Cố gia có giao tình sâu nặng, tự nhiên sẽ tin Cố gia.
Đối với Mẫn Tử Thần mà nói, Lục Anh là bạn tốt của hắn nhiều năm, nhất định sẽ nói giúp cho Lục Anh, lập trường thì lập trường, cùng lắm là hủy hết tiền đồ, A Thần lại không như thế, nếu lại giống ca ca của tỷ ấy...
Lang Hoa liền thở dài.
"Lựa chọn của mỗi người không giống nhau," Bùi Khởi Đường nói, "Nàng đã làm chuyện nên làm, có lẽ trong lòng của người khác, nàng không nên gả cho ta."
"Không giống nhau," Lang Hoa vô thức nói, "Ta gả cho huynh vì ta tin huynh, ta cũng biết chúng ta là thật lòng thật dạ, bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ở cạnh nhau. A Thần thì không giống vậy... Tỷ ấy...."
Nói đến đây, Lang Hoa mới nhận thức được bản thân vừa nói gì.
Bùi Khởi Đường ánh mắt sáng lên: "Lang Hoa từ lúc nào mà nàng nhận ra tấm lòng của ta đối với nàng? Nàng có biết, năm đó nàng không đồng ý với ta, lòng ta cảm thấy thế nào không. Lang Hoa, nàng nói lại một lần đi, bất luận xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không xa lìa."
Bùi Khởi Đường vừa nói vừa bước qua, Lang Hoa lùi từng bước về phía sau, mặt người này càng ngày càng dày, sau này nàng phải cẩn thận hơn, để tránh bị hắn nắm điểm yếu không chịu buông.
"Đại tiểu thư."
Tiếng A Quỳnh truyền đến, Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm.
A Quỳnh bước đến nói: "Dưỡng Tế Viện truyền đến tin tức, nói Triệu thị treo cổ tự vẫn, may được bà tử kịp thời cứu xuống."
Lang Hoa gật đầu, xem ra đến lúc rồi: "Mau đi chuẩn bị xe, chúng ta đến Dưỡng Tế Viện."
Bùi Khởi Đường mặt đầy ý cười: "Nếu có liên quan đến vụ án của Minh Tiến sĩ, ta cùng đi với nàng."
Lang Hoa không thèm nhìn sắc mặt của Bùi Khởi Đường mà chỉ nói: "Huynh đi cũng được, ta còn muốn đi gặp Tào Gia đại nhân."
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa đỏ mặt, rất muốn nắm lấy tay Lang Hoa: "Lang Hoa, ta hối hận rồi, sớm biết vậy ta nên đút lót Ti Thiên Giám, đẩy hôn sự lên tháng một năm sau."
Lang Hoa không thèm để ý Bùi Khởi Đường, nhanh chóng bước đi.
Nhìn một người đi một người đuổi theo, A Quỳnh đi theo sau cũng cười lên.
...
Dưỡng Tế Viện.
Vân Nương nằm trên giường, trong mơ hồ, cảm giác bị ai đó đổ thuốc đắng vào miệng, nàng ta không muốn nuốt xuống nhưng lại bị kìm chặt cổ họng, không thể tự chủ mà nuốt xuống.
Sao không để nàng ta chết đi.
Đến bước đường này, nàng ta đã sống không bằng chết.
Năm đó nàng ta gả cho Hàn Chương lại không biết hưởng thụ, luôn oán trách Hàn Chương là võ phu không hiểu phong tình, không biết chơi cờ cùng nàng ta, không biết viết chữ cùng nàng ta, càng không biết nói lời ngọt ngào. Nàng ta oán hận thế đạo bất công, lại gả nàng ta cho người như vậy.
Sự vất vã và đau khổ lúc đó, giờ nghĩ lại, thật là nực cười.