"Thế nào rồi?" Thư Vương đợi ở ngoài Cần Chính Điện dè dặt ló đầu ra nghe ngóng.
Đêm nay cả hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, từng chiếc kiệu nhỏ không ngừng được khiêng vào.
Rất nhanh hoàng thân tông thất đã đứng đầy sân.
Nội thị tới nói: "Hoàng thượng nói rồi, mời các vị đợi ở bên ngoài."
Huệ Quận Vương luôn luôn đứng đúng quy củ, thỉnh thoảng nhìn về phía Thư Vương.
Sau khi Huệ Vương bị giết, Hoàng thượng từ trong huyết mạch Thái tổ đề bạt ra người nhát gan như thỏ đế chỉ biết vâng dạ phong làm Huệ Quận Vương. Chính là muốn nhắc nhở hoàng thân tông thất, muốn sống yên ổn ở bản triều thì phải làm đúng bổn phận, cẩn thận như đi trên băng.
Cách làm như vậy lại có hiệu nghiệm, mấy năm nay hoàng thân tông thất chẳng qua chỉ là vật trang trí, rất ít nhậm chức trong triều, chỉ khi trong cung có việc gì, thì dâng vài bản tấu sớ bợ đỡ làm bộ thôi.
"Hoàng thúc," Mục Quận Vương đi tới bên cạnh Thư Vương, "Người xin chủ ý cho mọi người đi, còn phải đứng tới khi nào nữa."
"Ta không thể vào nói chuyện," Thư Vương vội khua tay, "Lỡ chọc giận thánh giá, mọi người đều phải chịu thiệt thòi cùng ta."
Ai cũng biết Thư Vương không biết nói chuyện, khi ở hành cung vì nhúng tay khắp nơi, suýt chút bị trị tội.
Mục Quận Vương hơi suy nghĩ, ép thấp giọng nói: "Có phải là vụ án của Khánh Vương không?"
Hoàng thượng và Thái hậu đều là vì vụ án của Khánh Vương.
Thư Vương nhìn cung đăng lung lay trong gió thở dài khó hiểu.
Lúc vụ án của Khánh Vương, Hoàng thượng không tiếp kiến bất cứ hoàng thân tông thất nào. Thái hậu đợi ở ngoài Cần Chính Điện ba ngày, Hoàng thượng cũng không thay đổi chủ ý, đột nhiên hạ lệnh xử trảm dư đảng của Khánh Vương. Thái hậu bảo người tới pháp trường muốn cứu mấy đứa con của Khánh Vương, ai ngờ Hoàng thượng dương đông kích tây, cha con Khánh Vương căn bản không bị đưa tới pháp trường, mà là trực tiếp bị thị vệ dùng cung ghì chết trong đại lao.
Nghĩ tới việc này, tất cả mọi người vẫn cảm thấy khắp người lạnh toát.
Thư Vương ho một tiếng: "Không biết nhiều năm nay, chư vị có từng mơ thấy Khánh Vương không?"
Huệ Quận Vương và Mục Quận Vương không hẹn mà cùng rùng mình.
"Ngoài Giản Vương, Thành Vương không nói, ngày Khánh Vương bị xử chết, các người có nghĩ đến chuyện vào cung cầu xin không?" Thư Vương nói, "Ta từng mơ thấy ông ấy, mơ thấy ông ấy luôn đứng trước mặt ta, khuôn mặt oan khuất."
"Hoàng thúc, lời này không thể nói bừa." Mặt Mục Quận Vương tái mét, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh.
Đêm hôm nói tới một người chết oan đã đành, còn nghị luận như vậy ở ngoài Cần Chính Điện, Thư Vương không sợ bị đánh đồng thành dư đảng Khánh Vương sao.
Thư Vương không để tâm cười: "Trước đây chúng ta đều cho rằng Khánh Vương thực sự mưu phản, nhưng hai ngày nay việc thủ dụ giả thư tín giả đã truyền đi xôn xao, các người chưa từng nghe nói sao? Khánh Vương bị oan, dù nói là vì Triệu thị làm giả hãm hại, chúng ta lẽ nào chưa từng có tội sao? Chúng ta là tông thất không phò tá Hoàng thượng, cũng là có tội."
Ánh mắt Mục Quận Vương loé lên: "Hoàng thúc, Khánh Vương đã chết rồi..." Ai có thể vì một người chết đối đầu với Hoàng thượng.
Bất luận làm gì, Khánh Vương đều không biết, không ai có thể niệm tình người này.
Thư Vương ngẩng mắt lên: "Người dù chết rồi, chỉ cần trên người còn mang tội danh, sau này không thể nhập mộ tổ được cúng tế, mãi mãi phải làm cô hồn dã quỷ."
Mục Quận Vương lắc lắc đầu, cả đời Thư Vương, luôn là việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ lại luẩn quẩn thành việc lớn, không có việc nào làm đúng mực. Con gái nhà mình để ông ấy gả cho Tây Hạ, con trai của mình cũng không có chức tước trong triều đình. Giờ lấy lông gà làm lệnh tiễn, đòi thay Khánh Vương nói đôi câu, chẳng trách dù địa vị không thấp lại luôn không được triều đình trọng dụng, Hoàng thượng cũng không để tâm tới ông ta.
Thư Vương nói dứt lời, đi lên trước hai bước từ từ quỳ xuống, vái một vái trên đất: "Hoàng thượng, thần có tội."
Huệ Quận Vương thấy vậy, cũng quỳ xuống theo.
"Các người..." Mục Quận Vương muốn nói chuyện, lại bỗng dưng bị Huệ Quận Vương kéo một cái, cả người thấp xuống, đứng cũng không phải mà quỳ cũng không đúng.
Nội thị vội lên trước: "Thư Vương gia, Quận Vương gia, mấy vị đây là... nô tài lập tức bẩm báo Hoàng thượng."
Đang nói, tông thất phía sau cũng ào ào quỳ xuống, Mục Quận Vương thấy vậy, cũng đành quỳ rạp xuống đất.
Cửa Cần Chính Điện từ từ mở ra.
Thư Vương dõng dạc hét lên: "Hoàng thượng, thần có tội."
"Hoàng thượng, thần có tội."
Tiếng hô hết đợt này tới đợt khác, vang khắp bên ngoài Cần Chính Điện.
Ở phía không xa, Bùi Khởi Đường đi ra từ trong góc, lạnh nhạt nhìn cảnh này, ánh mắt trong veo, hắn hơi ngẩng đầu, trên mặt là sự kiêu ngạo và cao quý trời sinh.
Gió lạnh thổi áo của hắn, lại không lay động được dáng vẻ điềm tĩnh vững chãi của hắn.
Bùi Tư Thông nhẹ giọng nói: "Có một ngày, ngươi nhất định sẽ được khôi phục lại thân phận Thế tử của Khánh Vương."
Giờ tới xuống Bùi gia là ấm ức cho hắn.
"Con không để tâm," Bùi Khởi Đường lạnh nhạt nói, "Con chỉ là nhi tử của phụ thân, bất luận là thân phận gì, con đều sẽ làm việc con nên làm."
...
"Thái hậu nương nương," Vẻ mặt Trình nữ quan kích động, "Tông thất đang quỳ ngoài Cần Chính Điện xin Hoàng thượng giáng tội."
Thái hậu từ từ mở mắt.
Trình nữ quan nói tiếp: "Khánh Vương chịu oan khuất, cũng là tội của tông thất giám sát không chu đáo."
Thái hậu lộ vẻ xúc động: "Đứa con đáng thương của ta." Nói tới đây, cũng không nhịn được nghẹn ngào thành tiếng.
Ấm ức nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng được cởi bỏ.
Con của bà ấy, khi sinh ra là niềm vui của đất nước, trong cung bày yến tiệc, khi chết lại nhếch nhác như thế, thi thể thậm chí chỉ là dùng cỏ gói lại, trong lòng hắn nhất định đau khổ, mang đầy oán hận.
Mỗi lần chỉ cần nghĩ tới đây, bà ấy liền buồn bã tới thở không ra hơi.
Bà ấy nhất định đã gây tội nghiệt, mới tiến cung, mới làm hoàng hậu, sinh được bốn đứa con trai.
Thái hậu nắm chặt tà áo.
Không có người làm mẹ nào không hiểu, khi con chết, giống như xẻo sống một miếng thịt trong lòng, vết thương rỉ máu đó mãi mãi không thể liền lại.
Thái hậu không nhịn được ho lên.
"Thái hậu nương nương," Trình nữ quan nói, "Giờ xem ra, Khánh Vương nhất định sẽ rửa sạch oan khuất, người cũng nên ăn chút gì, cứ như vậy e là thật sự sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Thái hậu lắc lắc đầu: "Chỉ cần một ngày thánh chỉ chưa được ban xuống, việc này còn sẽ có biến số."
Trình nữ quan đang không biết nói gì, nội thị đã đi lên trước: "Thái hậu nương nương, Vinh Quốc Công cầu kiến."
Thái hậu cúi mặt, dặn dò Trình nữ quan: "Sức khoẻ Ai gia không tốt... không gặp... Trong hộp đàn mộc Tiên hoàng ban cho Ai gia đó có một cái vòng tay, trong đó còn chứa một lá mật thư, ngươi giao mật thư ấy cho Vinh Quốc Công."
Trình nữ quan kinh ngạc: "Thái hậu nương nương không hỏi Vinh Quốc Công vì sao tới?"
Thái hậu lạnh nhạt nói: "Trong lòng Ai gia hiểu rõ."
Lần này, cũng nên trả lại trong sạch cho những người vô tội đó.
Thái hậu nói xong chống người dậy. Trình nữ quan lên trước đỡ: "Thái hậu nương nương, Ninh Vương gia còn đang quỳ bên ngoài!"
"Bảo hắn về đi," Thái hậu lạnh nhạt nói, "Ai gia không muốn gặp hắn, bảo hắn xuất cung, về Phủ Ninh Vương của hắn, không được truyền thì không được vào cung nữa."
Suy cho cùng là con trai của bà ấy, bà ấy không thể đuổi cùng giết tận, hi vọng từ nay về sau nó có thể tự lo cho mình.