Ninh Vương đứng tại chỗ, bộ dạng không có gì khác với thường ngày, tròng mắt đỏ rực, ra vẻ vô cùng sốt ruột.
Nếu là thường ngày, Thái hậu sẽ lập tức gọi Ninh Vương tới bên cạnh, dỗ dành Ninh Vương, chỉ cần Ninh Vương đừng đau lòng buồn bã.
Tâm huyết nhiều năm, sự bảo vệ nhiều năm, nếu đổi lại là một sự giả dối, vậy thì rốt cuộc bà ấy là đáng thương hay là đáng hận, lại hay là cực kì ngu xuẩn.
“Ninh Vương, ngươi có biết bình thuốc đó không? Thuốc trong bình thuốc đó ngươi có từng uống?” Thái hậu lạnh nhạt nhìn Ninh Vương.
Lang Hoa nhìn thấy Ninh Vương há hốc mồm, sau đó lắc lắc: “Không... không có, mẫu thân... con không có...”
Lang Hoa không kìm được bái phục Ninh Vương, trong tình huống như vậy, vẫn bình tĩnh đến thế, dùng giọng nói mang chút ngờ nghệch độc hữu đó, mê hoặc tất cả mọi người.
Nếu một người có thể làm một việc tới cùng cũng coi như có vài phần quyết đoán. Cho nên trong kiếp trước, tới khi nàng chết, trên dưới triều đình vẫn không có ai biết Ninh Vương là đang giả ngốc.
Thái hậu nhìn Ninh Vương, trong mắt mang theo vài phần thất vọng, nhiều hơn là cảnh cáo: “Vậy vì sao ngươi lại trúng độc?”
Ninh Vương mơ màng lắc đầu: “Trúng... trúng độc... mẫu thân nói là...”
“Cầm Sơn Gia Hoa tới.” Thái hậu hạ lệnh một tiếng, nội thị bên cạnh vội dâng thảo dược lên.
Thái phi nhìn Sơn Gia Hoa, lấy ra một ít đưa lại gần mũi ngửi ngửi.
“Thuốc này ăn có mùi vị gì?” Thái hậu lạnh lùng hỏi Thái y bên cạnh.
Hoàng Viện Sử vội nói: “Thuốc này vị đắng, bất luận là nấu dùng hay là bào chế thành viên, đều rất khác vo với đồ ăn bình thường.”
Thái hậu nói: “Cũng có nghĩa là, bất luận đặt vào trong cơm, hay đặt trong trà, đều có thể nhận ra.”
Hoàng Viện Sử cúi thấp đầu: “Đúng… đúng là như vậy.”
Thái hậu cười lạnh: “Vậy sao Ninh Vương lại không biết chứ?”
Dù Ninh Vương là kẻ ngốc, cũng không thể không chút phát giác.
Sắc mặt Ninh Vương càng trở nên khó coi: “Con... con chỉ uống thuốc của... Thái Y Viện...” Nói rồi nhìn về phía Thang ma ma xin giúp đỡ, “Ma ma nói cho mẫu thân... ta... ta không uống thuốc bừa bãi...”
Thang ma ma há hốc mồm còn chưa lên tiếng.
Ánh mắt Thái hậu như dao nhọn rơi trên người Ninh Vương: “Ngươi lớn rồi cũng biết nói dối Ai gia, giờ xem ra là Ai gia sai rồi, Ai gia không nên giữ ngươi lại Từ Ninh Cung. Ngươi đã là người trưởng thành, có suy nghĩ của mình, nhưng ngươi đừng quên, ngươi đã ở Từ Ninh Cung, thì phải chịu quy tắc của Ai gia.”
Thái hậu nghiêm nghị khiển trách như vậy, khiến Ninh Vương ngây ra đó, không biết làm thế nào.
Thang ma ma quỳ trên đất kéo trường bào của Ninh Vương: “Vương gia, ngài đừng cầu xin cho nô tì với Thái hậu nữa, xin Thái hậu sai người tra xét rõ ràng, nô tì chết cũng sẽ không làm việc tổn hại tới Ninh Vương.”
Sự kiên nghị trên mặt Thang ma ma, hoàn toàn đã đặt ngoài sinh tử.
Lang Hoa nhìn ra được, chắc chắn Thang ma ma biết bí mật của Ninh Vương, trong lòng Ninh Vương còn tin tưởng Thang ma ma hơn Thái hậu.
Ninh Vương vẫn là bộ dạng ngây ngô, tay chân luống cuống nói: “Mẫu thân... mẫu thân...” Hắn quay người nhìn Thang ma ma, dường như đã rất hoảng loạn, lên trước vài bước quỳ xuống trước mặt Thái hậu.
Ninh Vương trông như là đang cầu xin cho Thang ma ma, kì thực là đang cầu xin Thái hậu.
Đi tới bước này, đến mẫu thân thân sinh cũng có thể lợi dụng, Lang Hoa không biết Ninh Vương sẽ nói thật với Thái hậu, hay là tiếp tục che giấu.
“Đưa xuống,” Thái hậu không vì hành động của Ninh Vương mà mềm lòng, “Không hỏi ra được, các ngươi cũng đừng tới phục mệnh Ai gia.”
Thang ma ma không ngừng cầu xin: “Thái hậu nương nương minh giám... nô tì bị oan, nô tì thật sự bị oan...”
Giọng nói của Thang ma ma truyền tới từ ngoài điện, sau đó biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng đánh đập mạnh truyền tới, Ninh Vương trong phòng rùng mình.
Dù Thái phi chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết tính khí của Thái hậu, tới bước này, Thái hậu sẽ không nghe bất cứ ai khuyên nhủ.
Ninh Vương quỳ ở đó như một pho tượng đất.
Vừa ngâm nước lạnh, Ninh Vương trông có chút yếu ớt, mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy từ trên đầu xuống, cơ thể hơi nghiêng như sắp đổ ra đất.
Trình nữ quan muốn lên trước đỡ, lại bị Thái hậu lạnh lùng nhìn một cái, chỉ đành đứng tại chỗ.
Ninh Vương đã bao giờ phải chịu khổ như vậy.
Dù Huệ Vương, Khánh Vương nhiều lần gặp khó khăn, nhưng nhiều năm nay Ninh Vương vì ngốc nghếch, luôn bình an vô sự.
Thái hậu không nỡ trách phạt, Hoàng thượng càng không thể ra tay với một huynh đệ ngốc.
Đây là lần đầu tiên, Ninh Vương quỳ ở đây trước mọi người.
Trên điện, ngoài Thái hậu, còn có Thái phi, Ngự y, Cố Đại tiểu thư có mặt. Nếu người quỳ là một Vương gia tâm trí bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy nhục nhã.
Kẻ ngốc, mới có thể bị lăng nhục như vậy.
Lang Hoa không cầm được bái phục Thái hậu, đây chính là sự dạy dỗ Thái hậu dành cho Ninh Vương.
Chỉ có rắn độc mới có thể vứt bỏ tôn nghiêm và thân tình như vậy, một lòng muốn đạt tới mục đích của mình.
Thái hậu hiển nhiên hiểu điểm này, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng Ninh Vương.
Cho nên, nếu Ninh Vương muốn thoát thân, phải cho Thái hậu, Hoàng thượng một câu trả lời. Đó chính là vì sao Thang ma ma lại muốn hại hắn?
“Thái hậu nương nương,” Nội thị vào nói, “Thang ma ma khai rồi.”
Lang Hoa ngẩng đầu lên.
Thang ma ma lại lần nữa bị kéo vào, máu tươi đã ngấm qua y phục của bà ta, xem ra xương cốt bên dưới đã bị đánh gãy, dù có thể sống sót, nửa đời sau cũng sẽ chỉ sống trong đau khổ.
Thang ma ma bị nội thị túm tóc, kéo ngẩng mặt lên, trên mặt bà ta toàn là đau khổ, bà ta dồn toàn lực nhìn Ninh Vương một cái, mới nói: “Thái hậu nương nương... là Khuất Thừa Như... Khuất Thừa Như xúi giục nô tì... Vì... Triệu gia... muốn thoát thân...”
...
Cần Chính Điện.
“Chỗ Từ Ninh Cung đã tra xét rồi,” Thường An Khang bẩm báo kĩ càng với Hoàng thượng, “Ninh Vương thật sự bị người ta hạ độc, may nhờ Cố Đại tiểu thư nghĩ được cách để Ninh Vương tỉnh lại, không thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Thường An Khang nói rồi căng thẳng nuốt ực một miếng: “Dù là vậy, bên Từ Ninh Cung cũng đang kiểm tra chỗ ở của tất cả cung nhân, nghe cung nhân nói, khi Thái hậu sai người đi hỏi Triệu thị, lại đúng lúc tai mắt của Triệu gia lừa được lính gác, đang đưa tin cho Triệu thị.”
Hoàng đế nghe xong nhíu mày.
Thường An Khang nói: “Cho nên Thái hậu cho rằng Triệu thị vì muốn nhân lúc hỗn loạn chạy thoát, mới hạ độc Ninh Vương. Thái hậu muốn tra hỏi Triệu thị, may mà Thái phi tới kịp, nhắc tới việc mời Cố Đại tiểu thư đưa người tới chẩn trị cho Ninh Vương. Cố Đại tiểu thư chữa khỏi cho Ninh Vương, Thái hậu nương nương thấy Ninh Vương bình an vô sự, người cũng bình tĩnh trở lại, lệnh người lục soát chỗ ở của Ninh Vương, phát hiện bình thuốc, có cung nhân làm chứng bình thuốc đó là ma ma hầu hạ Ninh Vương mang vào cung.”
“Thái hậu nổi giận, đã đánh chết một hạ nhân của Phủ Ninh Vương, Thang ma ma kia... cũng bị đại hình... Nếu không phải muốn moi ra tin trong miệng bà ta, e là sớm đã bị đánh chết rồi.”
Thường An Khang đích thân đưa người đi xem, hôm nay trong viện của Từ Ninh Cung e là phải chồng lên mấy thi thể.
Hoàng đế cẩn thận lắng nghe.
Thái hậu có thể lợi dụng việc của Ninh Vương trừng trị Triệu thị, nhưng Thái hậu không làm thế, mà lại đưa Triệu thị tới Cần Chính Điện.
Đây là để loại bỏ nghi ngại của hắn?
Triệu thị có bề gì, đứa trẻ không còn nữa, cái hắn mất đi có thể sẽ là một Hoàng tử. Cho nên bất luận là Thái phi hay là Cố gia đều đã lập đại công trong việc này.