Bùi Khởi Đường hiểu ý của Lang Hoa, suy nghĩ của nàng vô tình trùng hợp với mưu kế của hắn.
Lang Hoa nói: “Thân phận của huynh có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào, vậy nên ít nhất chúng ta phải nhìn cho rõ toàn bộ thế cục triều đình, bây giờ chính là thời cơ tốt.”
Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Đi ra ngoài mới nhìn được xa hơn.
Bây giờ không được đi sai một bước nào cả, như vậy mới có thể bảo đảm tương lai khi cục diện chính trị triều đình thay đổi, Kim Quốc tấn công Đại Tề, họ vẫn có đủ sức mạnh để đối phó với mọi sự thay đổi.
Lang Hoa nói: “Phụ thân ta không biết chuyện ta trùng sinh, nếu hỏi đến chuyện Triệu thị có thai...”
Bùi Khởi Đường hiểu ra: “Cứ nói là chúng ta nghe ngóng được, để đề phòng chuyện bất ngờ, chúng ta phải chuẩn bị trước.” Lang Hoa không nói chuyện trùng sinh, là bởi vì kiếp trước nàng sống quá khổ sở, không muốn trưởng bối Cố gia vì thế mà đau lòng, chỉ nghĩ đến đây, Bùi Khởi Đường liền cảm thấy giận dữ không nói được thành lời.
“Tên phụ tá Trình Di của Lục gia bị ta nhốt trong điền trang Bùi gia,” Bùi Khởi Đường lãnh đạm nói, “Đó là nơi Bùi gia xử lý nội gián, đợi sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ thả hắn.”
Trình Di bôi nhọ danh tiếng của Lang Hoa khắp nơi, Bùi gia sẽ không vì thế mà giết Trình Di, nhưng cũng sẽ khiến cho Trình Di không dám nói lung tung khắp nơi nữa.
Lang Hoa vừa muốn nói gì đó nhưng Bùi Khởi Đường đã nắm lấy tay nàng: “Sao ngón tay nàng lại lạnh thế này?”
Hắn nhẹ nhàng chà sát ngón tay nàng, giống như đã quen nhiều năm rồi.
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên: “Nàng ăn cơm chưa?”
Lang Hoa nói: “Ăn rồi, ta ăn một chút cùng tổ mẫu rồi.”
Rõ ràng là Bùi Khởi Đường không hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục nói: “Có phải nàng chỉ ăn cháo thôi không?”
Lang Hoa ở bên cạnh Cố lão thái thái bao năm nay, đã quen với thói quen ăn uống của Cố lão thái thái, cháo và đồ ăn chay được coi là đủ dinh dưỡng với người già, với một tiểu thư quanh năm ở trong nhà cũng tạm được, nhưng Lang Hoa thường xuyên đến tiệm thuốc và Dưỡng Tế Viện, còn phải hao tâm tổn sức giúp hắn bố trí những chuyện đó, cho nên nàng ăn uống như vậy sao được.
Hắn phải nghĩ cách để Lang Hoa thích ăn thịt, ăn nhiều thịt sức khỏe mới tốt hơn được.
“Ta gắp một miếng thịt cho nàng ăn.” Bùi Khởi Đường gắp thịt dê cho nàng.
“Ta không muốn.” Lang Hoa vô thức tránh né, “Ta không thích ăn.”
Kiếp trước nàng sống rất tẻ nhạt, như vậy cũng có thể đổi lại được sự yên tĩnh trong tâm. Hơn nữa đối với một người mù không đi đến đâu như nàng, một ngày ba bữa ăn chay là đủ rồi.
Tuy sau khi trùng sinh tất cả mọi thứ xung quanh đã thay đổi rồi, nhưng nàng vẫn giữ thói quen như trước đây.
“Nàng nếm thử xem, thịt hầm thơm lắm.” Bùi Khởi Đường cẩn thận dùng tay đưa miếng thịt đến bên miệng Lang Hoa.
Trên mặt hắn tràn ngập sự dịu dàng, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm, tốn bao công sức chỉ để cho nàng ăn một miếng thịt.
Dù nàng có trốn tránh thế nào cũng không trốn được hắn.
“Nàng nếm thử xem, ngon lắm đó, thật đấy.”
Dáng vẻ Bùi Khởi Đường giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Lang Hoa không từ chối được hắn, đành mở miệng ăn.
Mùi tanh của thịt dê cũng không quá nặng, thịt hầm cũng rất mềm.
Hồi lâu Lang Hoa mới hoàn hồn lại, đây là thịt đầu bếp trong nhà hầm, sao nàng lại cảm thấy mình giống như một vị khách vậy.
“Đại tiểu thư, lão gia trở về rồi, sai nô tỳ đến mời Bùi Tứ công tử qua nói chuyện.”
Tiếng hạ nhân truyền tới, Lang Hoa lập tức dùng khăn lau miệng. Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng rực, khuôn mặt thản nhiên, không có vẻ hoảng loạn gì, hắn đứng dậy, nhìn Lang Hoa: “Ta sẽ nói chuyện rõ với Cố Thế thúc.” Hắn hận không thể lập tức gọi hai tiếng nhạc phụ, cho tất cả mọi người biết hắn sắp lấy được Lang Hoa rồi.
Bùi Khởi Đường đi ra ngoài, A Mạt mới vào phòng thu dọn bát đĩa, nhìn thấy một nồi thịt dê gần như đã bị ăn hết, không khỏi kinh ngạc, “Tiểu thư dặn nhà bếp làm nhiều một chút... dì đầu bếp dùng nồi lẩu đồng lớn nhất để đựng, vậy mà chỉ nháy mắt một cái đã hết rồi.”
Lò sưởi ở dưới vẫn đang cháy mạnh.
Lang Hoa nhìn lò sưởi, bên tai là tiếng nước kêu lách tách, hương thơm thịt dê truyền tới, giống như tất cả đều trở nên thỏa đáng.
…
Tiểu viện của Từ Sĩ Nguyên tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
Từ Sĩ Nguyên kinh ngạc nhìn Khuất Thừa Như: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
Bọn họ đã nói khi chưa đến thời khắc mấu chốt tuyệt đối không được gặp gỡ riêng, nếu chẳng may bị theo dõi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
“Lần này có chuyện lớn rồi.” Khuất Thừa Như nhìn khắp xung quanh, hạ thấp mũ trùm đầu xuống, lách người đi vào thư phòng của Từ Sĩ Nguyên.
Cởi bỏ mũ trùm đầu xong Khuất Thừa Như mới nói: “Hoàng thượng có thể có ý muốn tha cho Triệu gia, ta nghe nội thị trong cung nói, Hoàng thượng nghe tin Triệu thị mang thai vô cùng vui vẻ...”
Nếu muốn xử lý Triệu thị như ý định trước kia, Hoàng đế sẽ không phản ứng như vậy.
Từ Sĩ Nguyên chau mày: “Vụ án của Triệu thị đã có chứng cứ rõ ràng, sao có thể lật lại được nữa?” Khi Hứa thị nói với hắn chuyện Triệu thị mang thai, hắn cũng đã từng nghĩ có khi nào Hoàng thượng sẽ tha cho Triệu gia vì đứa bé này không? Cũng may bên Thái hậu canh chừng chặt chẽ, Cố Thế Hoành lại xử án nhanh, vụ án của Triệu thị về cơ bản đã thẩm tra và kết luận rồi. Có vậy hắn mới nhân cơ hội áp chế Bùi gia và Cố gia, nếu vì thế mà xảy ra sai sót gì, vậy chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình sao.
Khuất Thừa Như nói: “Cố Thế Hoành bị ốm nằm nhà, xin cáo quan với triều đình, hôm nay không lên nha môn, bề ngoài nhìn Hoàng Thành Ti giống như mọi ngày, thực ra đã sôi sục cả lên, tất cả mọi người đều đi khắp nơi nghe ngóng tin tức.”
“Xưa nay Hoàng Thành Ti không thiếu thám tử, không có chuyện gì che giấu nổi họ... ta nghe nói người của Triệu gia đã lật lại khẩu cung, kêu oan trong đại lao.”
Mặt Từ Sĩ Nguyên tái mét.
Không thể nào, Cố Thế Hoành không phải là người dễ dàng ngoảnh mặt làm ngơ như vậy, nếu không hắn sẽ không ở Tây Hạ nhiều năm như thế.
Rốt cuộc là ông ta đã phạm sai lầm ở đâu chứ?
Là Cố Lang Hoa sao? Cố Lang Hoa đã đưa ra chủ ý này, để Cố Thế Hoành lùi một bước rồi tiến ba bước.
“Đều là biểu hiện giả tạo,” Từ Sĩ Nguyên sầm mặt xuống, “Ngươi nói với đám người đó, chẳng qua Cố gia chỉ đang làm ra vẻ như vậy, huống hồ người bên Thái hậu vẫn luôn canh chừng, Triệu gia tất sẽ phải chịu tội.”
Khuất Thừa Như nhìn Từ Sĩ Nguyên một cách kỳ lạ: “Nói những điều này có tác dụng gì? Người Cố gia rõ ràng là đã bị dọa cho sợ, không chỉ là Cố Thế Hoành chuẩn bị từ quan, các tiệm thuốc trong kinh cũng đều đã đóng cửa.”
“Ta muốn đè lại những tin tức này nhưng... Bách Thảo Lư của Cố gia là tiệm thuốc nổi tiếng, nghe nói ngày mai Cố gia sẽ dán cáo thị, chuẩn bị bán cửa hàng. Cố gia vừa bán cửa hàng, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người đều biết, đến lúc đó những chuyện này cũng không còn là bí mật nữa.”
Từ Sĩ Nguyên nghe vậy liền run rẩy, đây là chuyện xảy ra chỉ trong một ngày ngắn ngủi thôi sao?
Cố gia lại nghĩ đến cách đó để đối phó sao?
Đóng tiệm thuốc, bán cửa hàng, Cố gia không sợ tổn thất của cải sao?
Từ Sĩ Nguyên nói: “Cố Lang Hoa từng đến Tây Hạ trải qua chiến sự, tuy nàng ta còn nhỏ tuổi, nhưng thông minh giảo hoạt, những chuyện này nói không chừng đều là tin tức do nàng ta tung ra, bán tiệm thuốc sao? Chẳng qua chỉ là nói vậy thôi, sao có thể là bán thật, ngươi cũng đừng hoảng sợ, nói không chừng Cố gia chỉ đang tỏ vẻ yếu thế, muốn khuấy động mọi chuyện, khiến chúng ta phải hành động.”
Khuất Thừa Như vẫn luôn cho rằng Từ Sĩ Nguyên là người túc trí đa mưu, nhưng lần này hắn lại cảm thấy Từ Sĩ Nguyên đã quá sơ suất: “Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ngay cả Bùi Khởi Đường cũng bị phạt, chính vì Cố Đại tiểu thư thông minh nên mới nghĩ đến cách đó để tự bảo vệ mình.” Như vậy thì có gì sai?