Bùi gia.
Bùi thái phu nhân nghe Ngô Đồng nói, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
Cố Đại tiểu thư cho người tới chuyển lời như vậy, ít nhất cho thấy hai tin tức, thứ nhất Cố gia và Bùi gia cùng tiến cùng lùi, thứ hai Thái hậu sẽ không giậu đổ bìm leo.
Nếu có thêm Thái phi nói giúp mấy câu, một vài chuyện sẽ nhanh chóng có chuyển biến tốt.
Chẳng trách lão Tứ lại thích Cố Đại tiểu thư, tâm tư của đứa trẻ này quả là thông suốt.
“Việc không thể chậm trễ.” Bùi thái phu nhân nói, “Ta sẽ tiến cung cầu kiến Thái phi ngay, ta không tin Hoàng thượng lại thực sự không niệm tình Bùi gia những năm này lập bao công lao, không hỏi rõ ràng đã trị tội Bùi gia.”
Bùi thái phu nhân vừa dứt lời, Quản sự bước vào nói, “Thái phu nhân, có một người tự xưng là Lục Tam gia, nói là hạ nhân Lục gia đã đến nhà chúng ta, nhưng vẫn chưa trở về, nay Lục Tam gia đến đón hạ nhân đó quay về.”
“Được lắm,” Bùi thái phu nhân cười lạnh, “Đúng là bất kỳ ai cũng tùy tiện đến Bùi gia chúng ta đòi người được rồi.”
Bùi thái phu nhân nói xong liền quay sang nhìn Quản sự: “Gọi Bùi Tiền đến đây hỏi xem, đã từng nghe nói có ai là hạ nhân Lục gia đến đây không?”
Quản sự thưa vâng, lập tức gọi Bùi Tiền đến.
Bùi Tiền tiến lên thưa: “Đúng là người của Lục gia đã từng đến cầu kiến công tử, nhưng công tử còn chưa gặp bọn họ đã đi rồi, nhà chúng ta xưa nay chưa bao giờ giữ người ngoài ở lại qua đêm, càng không nói đến là một hạ nhân, cho nên… người mà Lục gia nói, thuộc hạ cũng không rõ.”
Bùi thái phu nhân cười lạnh: “Nhìn xem, nhà chúng ta đã bị khám nhà hay là bị định tội rồi hả? Ai cũng dám đến dẫm đạp, nói với người đó của Lục gia, trong nhà chúng ta không có người đó, bảo họ đi chỗ khác tìm đi!”
Bùi thái phu nhân nói dứt lời, liền quay người căn dặn Quản sự chuẩn bị thay y phục cho bà ta tiến cung.
Lục Anh đứng đợi ngoài cổng lớn Bùi gia nghe hạ nhân Bùi gia trả lời xong không khỏi trầm mặc.
Ý của Bùi gia là, Trình Di vốn không thể có mặt ở Bùi gia.
Gia đình cao sang quyền quý như Bùi gia không phải là chỗ một kẻ hạ nhân có thể tùy tiện xông vào.
Trình Di đi theo hắn lâu như vậy nhưng lại không hiểu được đạo lý này, lại đi nghe theo sắp xếp của lão thái thái dẫn người trong tộc đến Bùi gia.
Vốn dĩ chính là giơ mặt ra cho Bùi gia đánh.
Cách làm không hợp quy tắc, cho dù có hậu quả gì đều phải tự chịu. Bây giờ cho dù Bùi gia nói gì, Lục gia đều không có lý do phản bác.
“Tam gia… vậy bây giờ phải làm thế nào?” Hạ nhân đứng bên cạnh thấp giọng nói, “Chúng ta còn cần phải vào hỏi tiếp không?”
Lục Anh lắc đầu, hắn biết nhất định Trình Di sẽ được thả ra ngoài, chẳng qua phải đợi đến khi người của Bùi gia cho rằng thời cơ đã chín muồi. Hắn ngờ rằng, chuyện ngày hôm nay không phải là Bùi Khởi Đường chưa có sự chuẩn bị.
Bây giờ người gấp gáp muốn đối phó với người của Bùi gia, cuối cùng rất có thể sẽ rơi vào bẫy.
“Đi thôi.” Lục Anh lãnh đạm nói.
Hiện tại hắn đã không thể khống chế được mọi chuyện, cho nên lựa chọn tốt nhất của hắn lúc này là đứng một bên quan sát, không nhúng tay vào.
Lục Anh quay người rời đi.
...
Bùi thái phu nhân đợi nửa canh giờ mới được mời vào Từ Ninh Cung.
Nhìn thấy Thái phi, Bùi thái phu nhân bỗng chốc không kìm được những uất ức trong lòng.
“Hồi đó khi tiếp nhận chức vụ, thần thiếp đã nói không được, nó chỉ là một đứa bé còn trẻ người non dạ, làm sao có thể làm được chuyện lớn như vậy, nhưng nó không chịu nghe. Theo như thần thiếp thấy lúc đó không nên bắt cái tên Lý Thường Hiển đó ở Tây Hạ, nếu không có công lao như vậy, cũng không đến nỗi chuốc phải mối họa như ngày hôm nay.”
Bắt sống Lý Thường Hiển cũng gây nên họa, sau này còn có ai dám lập đại công vì Đại Tề.
“Ai gia cũng vừa mới nghe nói,” Thái phi mới nói đến đây, nhìn vào trong phòng, “Tử Dụ ra đây đi, thái phu nhân cũng không phải là người ngoài.”
Bức rèm trong phòng được vén lên, Liễu Tử Dụ đi về phía Bùi thái phu nhân hành lễ.
Thái phi nói: “Tử Dụ cũng đến để nói đỡ cho Bùi Khởi Đường.”
Bùi thái phu nhân nhìn Liễu Tử Dụ: “Liễu công tử… thực khiến Bùi gia cảm kích.”
Liễu Tử Dụ vội nói, “Ta cũng chỉ là nói sự thật thôi, Bùi huynh một lòng vì nước, Hoàng thượng nhất định sẽ tra xét rõ ràng, xin thái phu nhân hãy yên tâm.”
Mắt Bùi thái phu nhân hơi đỏ: “Làm sao có thể yên tâm được, mọi người đều nói trong kinh không giữ bí mật được nên lão Tứ mới xảy ra chuyện, mới đó đã có người đến tận nhà đòi người. Lục gia mà xưa nay ta chưa từng nghe nói đến lại đến nhà chúng ta đòi hạ nhân, một kẻ hạ nhân sao có thể vào được cửa lớn nhà Bùi gia chúng ta chứ?”
“Đừng nói đến Bùi gia chúng ta, phủ đệ của các quan viên trong kinh làm gì có chuyện cho một hạ nhân đến uy hiếp, Bùi gia đã đến nông nỗi nào rồi mà để cho một kẻ hạ nhân tùy tiện khi dễ chứ.”
“Nếu thực sự là vậy, thì… chức quan này tốt nhất là đừng làm còn hơn, không bằng Bùi gia chúng ta trở về Phúc Kiến trồng trọt đánh cá.”
Bùi thái phu nhân dùng khăn tay lau khóe mắt, ngẩng đầu lên nói: “Thái phi nương nương, thần thiếp thực sự đã không còn đường nào để đi nữa nên mới tìm đến nương nương. Bùi gia không có căn cơ trong kinh, khi xảy ra chuyện không có ai nói đỡ cho, thần thiếp dựa vào chút tình ý với Thái phi mặt dày đến đây cầu kiến. Những thứ khác chúng ta không cần nữa, chỉ mong có thể giữ được tính mạng cho lão Tứ nhà chúng ta. Chúng ta bảo đảm xong chuyện sẽ quay trở về Phúc Kiến, quyết không rời khỏi đó nữa.”
Thái phi nghe đến đây không khỏi thở dài trong lòng.
Bùi gia vốn là mấy quân cờ đắc lực của Hoàng thượng, nay lại đến nước này, hôm nay Hoàng thượng xử lý cha con Bùi Tư Thông, tương lai Bùi gia nhất định sẽ giống như Bùi thái phu nhân nói, sẽ không nhậm chức ở triều đình nữa.
Tại sao Hoàng thượng lại hồ đồ như vậy chứ?
Thái phi gọi nội thị vào: “Ngươi mang hai cái đệm đến cho hai vị Bùi đại nhân, mang thêm chiếc áo lông cừu, trong áo lông cừu để hai chiếc lò sưởi. Trời đông lạnh giá đứng lâu như vậy quá cực, ngoài ra dặn thêm nhà bếp làm mấy món điểm tâm đơn giản, đừng để cha con họ bị đói.”
Những chuyện này Thái phi có thể làm ngay lập tức được.
Cho dù Hoàng thượng có quản được khắp thiên hạ, nhưng những chuyện lặt vặt trong nhà hắn cũng không chu toàn được, chỉ cần bà ta muốn giơ tay ra chăm nom thì nhất định sẽ có cách.
Nghe thấy vậy, trong lòng Bùi thái phu nhân liền thoải mái hơn nhiều.
Thái phi nói: “Ai gia bảo đảm muộn nhất là ngày mai Hoàng thượng nhất định sẽ thả cha con họ về.”
Bùi thái phu nhân đứng dậy tạ ơn Thái phi.
Thái phi nói: “Đừng khách khí với ta, tục ngữ nói đúng lắm, cởi chuông phải tìm người buộc chuông… Nếu Khởi Đường chịu mềm mỏng, nói không chừng chuyện này đã qua rồi. Ai gia nói, Hoàng thượng cũng đã ra lệnh cho nội thị hỏi hắn mấy lần… nhưng hắn đều không chịu thỏa hiệp.”
Ý Thái phi nói đến chuyện hôn sự của Bùi Khởi Đường.
Liễu Tử Dụ không khỏi mím môi, trong mắt hiện lên hình ảnh của Cố Đại tiểu thư, trái tim khẽ run lên chốc lát rồi để lộ ra một biểu cảm phức tạp.
Chính là vì chuyện này nên Bùi Khởi Đường mới không chịu thỏa hiệp.
Tuy không tránh khỏi chịu khổ, nhưng vượt qua được cửa ải này, nhất định Bùi Khởi Đường có thể trở thành chàng rể hiền của Cố gia.
Nỗi khổ này đáng lắm.
Những người khác muốn vậy nhưng vĩnh viễn sẽ không có được cơ hội như vậy.
Bùi thái phu nhân kinh ngạc: “Lẽ nào Thái phi cũng cảm thấy Cố Đại tiểu thư không hiểu lễ tiết sao? Vốn dĩ là chuyện của Bùi gia chúng ta, nhưng lại liên lụy đến Cố gia, chúng ta thực sự là… tội lớn quá rồi.”
“Nếu nói là sai thì cũng là do lão Tứ nhà thần thiếp làm không đúng nên mới khiến Hoàng thượng nổi giận, thần thiếp dám bảo đảm chuyện này tuyệt đối không có liên quan gì đến Cố Đại tiểu thư.”
Lời của Bùi thái phu nhân chắc như đinh đóng cột không khỏi khiến Thái phi cũng thấy kinh ngạc. Bùi gia trên dưới một lòng bảo vệ Cố Đại tiểu thư, xem ra nếu cứ tiếp tục thế này sẽ dẫn đến cục diện bế tắc. Bà thực sự phải đi khuyên giải Hoàng thượng, giữ lại đường lui cho chính mình.