Lục Anh tất nhiên cũng không ngờ Mẫn Giang Thần sẽ đứng ngoài cửa, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, đang định lên tiếng nhưng lại nghe thấy có âm thanh truyền đến.
“Uống xong thuốc thái thái đưa đã thấy khá hơn rồi, nếu không thực sự không biết phải làm sao.”
Đó là Lục lão thái thái.
Lục Anh chau mày, nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy Lục lão thái thái và một vị nữ quyến đi vào trong sân.
Vị nữ quyến đó cười nói: “Chẳng qua chỉ là việc đơn giản, nghe nói hạ nhân nhà lão thái thái đang tìm thuốc, đúng lúc ta mang theo… không ngờ có công dụng thật, lúc này lão thái thái nên nghỉ ngơi cho khỏe, sao lại vội vã đến cảm ơn ta thế này, người khách sáo quá rồi.”
Mặt Mẫn Giang Thần biến sắc.
Nếu để người khác biết được nàng gặp Lục Anh ở đây, chắc chắn sẽ có tin đồn lan truyền ra ngoài, nàng vội vã cúi đầu rời đi.
“Ai đó? Mẫn Đại tiểu thư sao?” Lục lão thái thái kinh ngạc hô lên, “Anh ca nhi, tại sao hai con lại ở đây?”
Lục lão thái thái hô lên, Dương thái thái đứng bên cạnh mới nhìn thấy Mẫn Đại tiểu thư đang đứng ở cửa thiền phòng.
Mẫn Đại tiểu thư suýt nữa thì được phong làm công chúa gả đến Tây Hạ, sau này Mẫn phu nhân lại tham gia không ít yến tiệc ở trong kinh để tìm lang quân như ý cho Mẫn Đại tiểu thư, do đó rất nhiều nữ quyến trong cung đều quen biết Mẫn Giang Thần.
Dương thái thái nhìn vào trong phòng, thấp thoáng có bóng một người, có lẽ chính là “Anh ca nhi” mà Lục lão thái thái gọi.
Một nam một nữ đứng đó, ai cũng biết là chuyện gì, huống hồ bộ dạng Mẫn Giang Thần kinh hoàng sợ hãi, vẻ mặt lúng túng khó xử.
Dương thái thái hắng giọng nói: “Thì ra Mẫn Đại tiểu thư cũng ở đây, thật là trùng hợp.”
Mẫn Giang Thần cúi đầu, lập tức giải thích: “Ta… ta nghe tăng tiếp khách nói, Lục lão thái thái phát bệnh, nên đến đây xem sao.”
Dương thái thái cười đầy thâm ý: “Thì ra là vậy, xưa nay ta chưa từng được nghe nói Mẫn Đại tiểu thư là người từ bi như vậy, vừa nãy Lục lão thái thái còn nói, nếu không phải do Mẫn Đại tiểu thư giúp đỡ thì Lục gia không thể sớm siêu độ cho Lục lão thái gia như vậy được.”
“Mẫn Đại tiểu thư thiện giả thiện báo.”
Kết quả của thiện giả thiện báo, chính là được gả đến Lục gia.
Ý này không thể rõ ràng hơn được nữa.
Khóe miệng Dương thái thái khẽ cong lên, Lục gia chuyển đến Hàng Châu, Mẫn Hoài cũng nhậm chức ở Hàng Châu, nay Lục Anh có tên trong bảng giáp Minh Kinh Khoa, ít nhất thì Mẫn Hoài cũng sắp xếp cho hắn cấp quan từ Bình Sự Đại Lý. Tuy Lục gia đã bị Cố gia từ hôn, nhưng cũng coi là trong họa có phúc.
Khi mọi người còn đang nói chuyện Lục Anh cũng đi ra khỏi cửa, hắn ngẩng đầu nhìn Lục lão thái thái, vẻ mặt âm trầm. Mẫn Giang Thần vừa đến đây, lão thái thái đã dẫn nữ quyến khác đến đây, rõ ràng là đã sắp xếp sẵn từ trước, cố tình khiến người khác nhìn thấy Mẫn Giang Thần và hắn cùng ở riêng một chỗ, cưỡng ép phá hoại danh dự của Mẫn Giang Thần.
Trong lòng Lục Anh dâng lên cảm giác chán ghét.
Lão thái thái giống như lão thái gia, vì lợi ích có thể không từ thủ đoạn, còn hắn đã vô tình trở thành người giúp sức trong những chuyện đó.
Cho dù hắn có giải thích thế nào, nữ quyến này cũng sẽ nói chuyện này ra ngoài.
Lục gia và Mẫn gia lại nổi sóng gió.
Lục Anh nói: “Ta nghe hạ nhân nói tổ mẫu bị bệnh nên lập tức đến đây, mang theo thuốc tổ mẫu hay uống, nhưng không ngờ tổ mẫu không ở trong phòng, thì ra đã uống thuốc xong khỏe nhiều rồi.”
Lục Anh nói xong quay sang nhìn nha hoàn bên cạnh: “Ngươi báo tin thế nào vậy? Nếu tổ mẫu đã đỡ rồi, tại sao không nói rõ ràng, khiến Mẫn Đại tiểu thư vội vã chạy đến giúp đỡ.”
Nha hoàn vẻ mặt sợ hãi: “Là do nô tỳ không làm tốt, nô tỳ… không dám…”
“Được rồi,” Lục lão thái thái không đợi nha hoàn nói hết, “Là lỗi của lão thân, bình thường không dạy dỗ chúng cẩn thận, để xảy ra chuyện là loạn hết cả lên.”
Lục lão thái thái nhìn Mẫn Giang Thần: “A Thần, đều do lão thân không tốt, đám hạ nhân này không biết làm việc, trở về lão thân nhất định sẽ dạy dỗ lại chúng.”
Mẫn Giang Thần cúi đầu, nếu dưới đất có một cái lỗ nàng hận không thể lập tức chui ngay xuống đó. Vừa nãy Lục Anh giải thích còn được, bây giờ Lục lão thái thái cũng nói vậy, toàn bộ câu chuyện nghe giống như là Lục gia đang bảo vệ nàng.
Sự tình càng giải thích lại càng rối thêm, vị nữ quyến bên cạnh Lục lão thái thái nhất định sẽ không tin vào những lời biện bạch này.
Tại sao lại như vậy?
Mẫn Giang Thần chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, một cảm giác buồn bã và tủi thân không nói được thành lời.
Bên tai nàng vang lên những lời nói của Lang Hoa.
Lục gia không đáng tin, Lục lão thái gia có thể đào mộ tổ nhà người khác, người của Lục gia vì muốn độc chiếm của cải bất chấp tất cả đối phó với Cố lão thái thái và Lang Hoa, có thể thấy được nhân phẩm của người Lục gia thế nào.
Nhưng nàng không nghe Lang Hoa khuyên bảo, còn đi giúp Lục gia hết lần này đến lần khác.
Giờ đây nàng thực sự hối hận.
Nước mắt của Mẫn Giang Thần từ từ rơi xuống,
“Chuyện này là thế nào?” Lục lão thái thái ôm lấy ngực, cả người lắc lư như sắp đổ, “A Thần…”
Rõ ràng là bởi vì quá gấp gáp, bệnh tình vừa khỏi lại trở nên nghiêm trọng, Dương thái thái nhanh chóng tiến lên dìu lấy: “Lão thái thái đừng lo, chẳng qua chỉ là hiểu lầm, nói rõ ràng là được, chuyện ngày hôm nay sẽ không có ai nói ra ngoài đâu.”
Mẫn Giang Thần chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, càng khẳng định chắc chắn giữ bí mật không nói cho ai biết, chuyện càng nhanh được truyền đi.
Nếu Dương thái thái không cho rằng nàng và Lục Anh bí mật gặp gỡ ở đây, thì tại sao lại nói ra những lời vừa nãy. Nghĩ đến đây Mẫn Giang Thần thất vọng não nề, hận không thể đâm đầu chết ngay tại đây, tránh gây thêm nhục nhã cho Mẫn gia.
Nàng nên làm thế nào? Phải làm thế nào đây?
Lục lão thái thái nằm trên mặt đất, khắp Lục gia trên dưới đều rối loạn hết cả lên.
Dương thái thái nhìn Lục Anh đang đứng bên cạnh: “Mau… mau đến chăm sóc lão thái thái… đã mời lang trung đến chưa? Lang trung đã đến chưa?”
Cả căn nhà bỗng trở nên rối như canh hẹ.
“Đại tiểu thư,” Nha hoàn Mẫn gia kéo tay Mẫn Giang Thần, “Chúng ta mau đi thôi! Trở về nhờ phu nhân nghĩ cách, không chừng còn có thể cứu vãn.”
Chuyện đã đến nước này rồi còn cứu vãn thế nào đây?
Đầu óc Mẫn Giang Thần hoàn toàn trống rỗng.
Nàng để mặc cho nha hoàn kéo ra khỏi viện, cho đến khi ngồi lên xe ngựa nàng vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Đại tiểu thư,” Ma ma quản sự bỗng lo lắng, giơ tay ấn chặt vào nhân trung Mẫn Giang Thần.
Mẫn Giang Thần thấy đau mới tỉnh táo hoàn toàn.
“Đại tiểu thư,” Ma ma quản sự nói, “Bây giờ không phải là lúc để buồn, chúng ta phải nói hết đầu đuôi câu chuyện cho phu nhân biết, mời phu nhân ra mặt, che giấu những chuyện này, nếu chẳng may những chuyện này bị lan truyền ra ngoài… danh dự của Đại tiểu thư cũng tiêu tan theo.”
Người Lục gia sẽ đồn ra ngoài sao?
Trong lòng Mẫn Giang Thần vẫn mang theo một tia hy vọng, có thể Lục gia sẽ ra mặt thu xếp, không để vị Dương thái thái đó ăn nói lung tung, Lục lão thái thái cũng sẽ giữ mồm giữ miệng.
Cứ coi như mọi việc chưa từng xảy ra.
“Chi bằng mời cả đại gia về, nhờ đại gia giúp đỡ xoay chuyển tình thế, chẳng phải đại gia quen biết Lục Tam gia sao? Tất cả đều do Lục gia mà nên, có lẽ Lục gia sẽ xử lý tốt tất cả những chuyện này.”
Lồng ngực Mẫn Giang Thần như có một tảng đá nặng đè xuống, bây giờ nàng chỉ có thể hy vọng vào Lục Anh, chuyện ngày hôm nay rõ ràng là Lục Anh không hề hay biết, hơn nữa ở trước mặt Dương thái thái hắn cũng đã giải thích giúp nàng, nếu nói có thể xử lý tốt chuyện hôm nay chỉ cần Lục Anh là đủ.
Hy vọng Lục Anh sẽ không khiến nàng thất vọng.
Nếu không nàng thực sự không biết phải làm sao nữa.
Hai tay Mẫn Giang Thần bưng chặt lấy mặt.