Từ Sĩ Nguyên nhìn hoa tuyết bay bay bên ngoài, đã lâu ông ta không cao hứng như vậy.
Từ tam thái thái bưng trà vào phòng: "Hôm nay trời lạnh vào đông, lão gia đứng ở cửa sổ rất dễ lạnh."
Từ Sĩ Nguyên cũng không để ý: "Trời lạnh chút cũng tốt, mùa đông khắc nghiệt, những người đó có thể không chịu nổi khổ," nói rồi thở dài, "Mong sao Lục gia có thể có chút tác dụng."
Từ tam thái thái cũng không biết Từ Sĩ Nguyên nói cái gì, thế nhưng bà đã tập thành thói quen, chỉ cần Từ Sĩ Nguyên không chủ động nhắc tới, thì mọi chuyện bà sẽ coi như không nghe thấy.
Để báo thù cho Từ Như Tịnh, Từ Sĩ Nguyên đã dùng tất cả sức lực.
Bà có thể hiểu được nỗi đau của Từ Sĩ Nguyên năm đó sau khi Từ Như Tịnh chết, nhưng bây giờ người Triệu gia đã vào nhà giam rồi, Triệu thị bị giam vào lãnh cung, ít ngày nữa sẽ có chiếu thư phế hậu, hẳn là đủ rồi.
"Lão gia, tình hình như bây giờ, ngài cũng có thể thở phào rồi." Từ tam thái thái đưa trà cho Từ Sĩ Nguyên.
Từ Sĩ Nguyên muốn cười lại cười không nổi: "Ta luôn cảm thấy đòi lại được mối thù của A Tịnh, ta sẽ cảm thấy thoải mái, nhưng dù có làm gì A Tịnh cũng đã không thể sống lại được nữa."
Từ tam thái thái không biết phải nói gì: "Từ lão phu nhân còn chưa về nhà, lâu như vậy rồi vẫn còn trong hành cung."
Từ Sĩ Nguyên nheo mắt lại, chỉ cần biết rằng cái bà lão kia bị giam trong căn phòng lạnh lẽo của hành cung, bị mấy cung nhân kia thẩm vấn, trong lòng ông ta đã vô cùng thoải mái.
Chuyện Hoàng thượng dùng ngũ thạch tán dù sao không thể nói trắng ra, Từ lão phu nhân nhiều lắm là thay Hoàng hậu che dấu sự thực, cũng không phạm tội gì, sẽ không bị vào đại lao. Cho nên Thái hậu mới nhanh chóng trừng phạt Từ lão phu nhân như vậy, để cho bà ta nếm thử mùi vị bị mất hết mặt mũi.
Chỉ tiếc hiện tại Cố gia vẫn là một biến số.
Nếu tiếp tục thế này, Bùi gia và Cố gia đều sẽ trở thành tâm phúc đắc lực của Hoàng thượng, cho nên hắn phải ra tay tìm cho Cố gia chút phiền phức.
Từ Sĩ Nguyên nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Từ tam thái thái: "Ta hẹn phụ tá đến thư phòng, bà dùng cơm trước đi, không cần chờ ta." Nói rồi vươn tay.
Từ tam thái thái lập tức đưa mũ tới.
Từ Sĩ Nguyên sải bước đi ra ngoài.
Từ tam thái thái không khỏi buồn bã, bà còn tưởng rằng chuyện này qua đi, tâm trạng lão gia sẽ khá hơn một chút, ai biết những chuyện kia vĩnh viễn như không có hồi kết.
Giống như chuyện lão gia và Hứa thị.
Từ tam thái thái ngồi ngẩn người trên ghế nhỏ lót gấm, quản sự ma ma khép cửa sổ lại, thấy bộ dáng Từ tam thái thái thấp giọng khuyên nhủ: "Có phải thái thái không thoải mái ở đâu không?"
Từ tam thái thái lắc đầu: "Ta chỉ đang suy nghĩ, chẳng lẽ Cố Lang Hoa thật sự là cốt nhục lão gia? Sau này... nên làm thế nào bây giờ? Hi vọng nàng vĩnh viễn đừng trở lại Từ gia."
"Sẽ không đâu," Ma ma quản sự nhẹ giọng nói, "Lão thái thái sẽ không để cho nàng trở lại. Ngài không biết lần này ở trong cung, Cố Đại tiểu thư hoàn toàn đánh bại Từ Đại tiểu thư, trong lòng lão thái thái không biết phẫn hận nàng thế nào đâu, làm sao có thể để cho nàng trở lại Từ gia, theo lão gia an bài, tương lai Từ gia sẽ mời ngài trở về chưởng gia."
Từ tam thái thái gật đầu, bà tin lão gia có thể làm được, lão gia thông minh hơn người, hôm nay là Từ lão phu nhân, tương lai Từ Tùng Nguyên cũng sẽ thua trong tay lão gia.
...
Từ Sĩ Nguyên đi vào thư phòng, phụ tá lập tức mang theo một người mặc y phục tùy tùng tiến lên.
Tùy tùng kia lẳng lặng đứng trong bóng tối, làm người ta không thấy rõ sắc mặt.
Từ Sĩ Nguyên nói: "Phương gia có tìm được Lục gia không?"
Tùy tùng nói: "Hai nhà đã cùng khởi hành tới kinh thành."
Từ Sĩ Nguyên gật đầu, hy vọng lần này Lục gia đừng để ông ta thất vọng, theo trí nhớ của Hứa thị, Lục lão thái gia biết được không ít bí mật của Cố gia. Hi vọng lần này có công dụng, không cần lớn chuyện, chỉ cần Ngự Sử có thể vạch tội Cố Thế Hoành thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Bùi Khởi Đường và Cố Thế Hoành đã thuận buồm xuôi gió lâu như vậy, lúc này đây nếu là bị bọn họ chiếm thế thượng phong, giữ địa vị vững chắc trên triều đình, tương lai chỉ sợ cũng khó có thể rung chuyển.
Mặc dù ở trong ấn tượng của Hứa thị, Bùi Tứ công tử này cũng không có bao nhiêu chiến tích, thế nhưng ông ta luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Bùi Khởi Đường cũng không phải là con em thế gia ngu dốt dựa vào bóng của gia tộc làm quan, từ trận chiến Diêm Châu đến án Triệu gia, người không có bản lãnh không làm được những thứ đó.
Hơn nữa từ lúc Hứa thị bắt đầu động thủ thay đổi số mạng tới nay, rất nhiều chuyện đều lệch khỏi quỹ đạo trong trí nhớ Hứa thị.
Thế nên bọn họ không thể hoàn toàn sắp đặt tất cả theo Hứa thị nói, bằng không sẽ chỉ có kết quả như Thẩm Xương Cát mà thôi. Chỉ có thể coi Hứa thị như vũ khí sắc bén trong tay để ông ta sử dụng.
Sẽ có một ngày công tử phải xuất hiện trước mặt mọi người, đến lúc đó nhất định phải hoàn toàn nắm chắc triều cục trong tay, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.
Phàm là những người không thể đứng về phía bọn họ, đều là kẻ thù.
...
Lục lão thái gia ngồi bên nồi thịt dê ăn no nê, tuy mùi rượu xông lên đầu, lão vẫn duy trì phong thái người đọc sách, nheo mắt, gương mặt bí hiểm, thậm chí ngẫu hứng vịnh một bài thơ.
Huynh đệ Phương gia ngồi ở một bên cười hùa theo.
Lục lão thái gia nói xong liền thở dài: "Đáng tiếc, quan hệ của Lục gia và Cố gia không còn như trước nữa, bằng không các ngươi muốn lật lại bản án, chẳng qua cũng chỉ là một việc nhỏ, chỉ cần ta nói một câu..."
Phương Đại lão gia nghe được ẩn ý, nói: "Ý ân công là... bên Cố gia đó ngài không giúp được gì?"
Trong phòng tràn đầy mùi hương nhân sâm và thịt dê trộn với nhau, nếu như không phải ngày hôm nay có chuyện phải làm, Lục lão thái gia còn có thể ăn một chén thịt đầy.
Có điều bây giờ lão cũng hài lòng mở cửa sổ rồi, thất thần nhìn tuyết lớn bên ngoài.
Phương gia huynh đệ đã có chút gấp gáp, hồi lâu Lục lão thái gia thở dài nói: "Nhớ năm đó Cố gia và Lục gia cùng rời khỏi kinh thành, cam chịu cùng đến Trấn Giang làm một hương thân nho nhỏ, thoáng cái đã nhiều năm như vậy, hôm nay hai nhà lại đến nông nỗi này, người ta nói không sai, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan."
Phương Nhị lão gia đã không muốn nghe Lục lão thái gia cố làm ra vẻ thương xuân thu buồn, vội vàng nói: "Ân công, có phải ngài không có biện pháp giúp chúng ta hay không?"
Một người không có cách nào giúp một tay, làm sao có thể mặt dày đòi họ thứ này thứ nọ? Mấy ngày nay Lục lão thái gia đòi không ít thứ, từ cái gối nho nhỏ đến xe ngựa, bọn họ cung phụng lão giống như lão tổ tông, hôm nay đến lúc lão nên xuất lực rồi.
Lục lão thái gia nói: "Có chút lời ta vốn không nên nói... Nhưng hai huynh đệ các ngươi toàn tâm toàn ý lật lại bản án cho trưởng bối, coi như là một lòng trung hiếu, ta đã gặp thì không thể ngồi xem mà mặc kệ được."
Phương Đại lão gia gật đầu: "Ân công nói phải."
Lục lão thái gia nói: "Có thể các ngươi không biết, trước kia vì sao lúc triều đình mất nước Cố gia lại quyết định rời đi kinh thành? Đó là bởi vì lúc đó Cố gia có vị lão tổ tông có mối quan hệ khá tốt với chủ trì Cửu Hoa Tự bên ngoài kinh thành,. Lão tổ tông Cố gia tìm chủ trì Cửu Hoa Tự vào cung cầu xin hộ trong lúc giảng phật pháp cho Thái tổ, cho nên tuy Cố gia không chịu đầu hàng làm thần, triều đại Thái tổ cũng cho bọn họ một con đường sống. Sau đó vị lão tổ tông kia dùng thân phận tục gia đệ tử ở lại Cửu Hoa Tự, cuối ở Cửu Hoa Tự tọa hóa1."
1 Trong đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết.
"Ta nghe tổ tông nói qua, thân thể thực sự của lão tổ tông Cố gia được an táng ở ngọn núi phía sau Cửu Hoa Tự, vị lão tổ tông Cố gia này coi như là cả đời từ bi, nếu như có thể được cung phụng đắp tượng vàng, đây chính là công đức vô biên."
Nghe được lời này, ánh mắt Phương Đại lão gia sáng lên, hắn đi tặng lễ Cố gia không thu, nếu đắp tượng vàng cho thi cốt, Cố gia cũng không thể đập phá tượng vàng đem tới cửa trả lại cho hắn đâu nhỉ?