Tào Ung.
Mí mắt Từ Sĩ Nguyên giật giật.
Tào Ung Đại Lý Tự khanh nổi danh lẫy lừng kia.
Ông ta nhớ Tào Ung tham dự vào án Khánh Vương mưu phản mới bị giết, nhưng bây giờ lại lật án cho Tào Ung.
Đây là kẻ nào nhắc đến?
Chẳng những lật án cho Tào Ung, còn tha cho đệ đệ Tào Gia của ông ta, như thế đã đành, phạm nhân nhốt ở Hoàng Thành Ti cũng đều được thả ra.
Nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
Từ Sĩ Nguyên đuổi người bên cạnh xuống, cải trang đi ra ngoài, lại vòng vo dọc theo đường phố hai vòng, mới tới một trạch viện.
Mở cửa là một ông lão xanh xao, nhìn thấy Từ Sĩ Nguyên lập tức nói: “Lão gia tới rồi.”
Từ Sĩ Nguyên gật gật đầu, bước nhanh vào hậu viện, đi qua đường hẻm, đến một phòng hẻo lánh.
Từ Sĩ Nguyên đưa tay đẩy cửa ra, người phụ nữ ngồi ở bên trong ngơ ngác xoay đầu lại, thấy Từ Sĩ Nguyên ánh mắt lập tức phát ra ánh sáng: “Ông... ông quay lại rồi.”
Bà ta kêu lên, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
Hứa thị mặc áo choàng màu vàng, trên đầu búi tóc tròn, cài cây trâm gỗ, trừ cái này ra không có bất kỳ trang điểm gì nữa. Sắc mặt vàng đen không ánh sáng, lỗ mũi phiếm xanh, môi tái nhợt, giống như là một bà tử bốn mươi năm mươi tuổi. Bà ta đang cầm kim, tỉ mỉ may lót giày.
Con bướm trên lót giày như vỗ cánh muốn bay.
“Sao không nghỉ ngơi đi lại khâu mấy thứ này.” Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu.
Hứa thị dùng mu bàn tay thô ráp dụi mắt, dụi đến sưng đỏ cả khóe mắt lên, lúc này mới có thể nhìn rõ: “Ta vừa hay nhàn rỗi không có việc gì...”
Trên mặt Từ Sĩ Nguyên lộ ra vẻ bi thương: “Để cho bà ở lại chỗ này, cũng là làm khó cho bà, chỉ là trong viện không thể có người ngoài hầu hạ, nếu không tai vách mạch rừng.”
“Ta biết,” Hứa thị nói, “Ông là vì sự an toàn của ta, trong lòng ta đều rõ, chỉ cần ông có thể thường tới thăm ta, ta liền thỏa mãn rồi.”
Ánh mắt Hứa thị ửng đỏ, cố nén nghẹn ngào, tay cầm kim đã bắt đầu run rẩy, hồi lâu bà ta ngẩng đầu lên: “Bên ngoài thế nào rồi? Cố gia...”
Từ Sĩ Nguyên ngồi xuống thở dài: “Nếu như hoàn cảnh của ta có thể khá hơn chút, là có thể thu xếp cho bà ra khỏi chỗ này, chỉ tiếc bên ngoài tai mắt của Hoàng Thành Ti ở khắp nơi, chỉ cần bà lộ mặt, ắt sẽ bị bắt bỏ vào đại lao lần nữa. Ta vốn cho là nể tình cảm phu thê nhiều năm, Cố Thế Hoành có thể tha cho bà, Cố Lang Hoa cũng có thể nói đỡ cho bà một chút, ai ngờ... Bọn họ lại muốn đưa bà vào chỗ chết.”
Hứa thị nghe lời này, trong ánh mắt tràn đầy oán hận: “Ta sớm đã biết, nó là một con tiện nhân lòng dạ độc ác, ta thật hối hận lúc đầu không...” Bà ta hẳn nên giết Cố Lang Hoa, động thủ lúc Cố Lang Hoa vẫn còn là đứa trẻ.
Hứa thị nói rồi nắm chặt kim trong tay, mũi kim không cẩn thận đâm vào ngón tay bà ta, lập tức chảy ra giọt máu tươi.
Từ Sĩ Nguyên bị doạ, vội vàng đứng dậy kéo tay Hứa thị qua xem.
Đôi tay kia đã bị cọ sát thành vết chai rất dầy, vô cùng khó coi. Hứa thị không muốn để cho Từ Sĩ Nguyên thấy mặt xấu xí của bà ta, dùng hết toàn lực đưa tay che mắt, thương tâm khóc.
“Được rồi,” Từ Sĩ Nguyên khuyên Hứa thị, “Tất cả đều sẽ ổn thôi, chỉ cần bà nhẫn nại, ta... sẽ nghĩ cách, sẽ có ngày như vậy.”
Hứa thị không ngừng gật đầu, không dễ gì ngừng khóc, lần nữa nhìn về phía Từ Sĩ Nguyên.
Ông ta vẫn đầy sinh lực như vậy, dường như thời gian cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt ông ta, vẫn là dáng vẻ phong nhã hào hoa.
Hứa thị cúi đầu xuống, kiếp trước bà ta cho là trong lòng chỉ còn lại nỗi căm hận ông ta, dẫu sao ông ta đã vất bà ta ở đó không dòm ngó tới. Cho đến lúc sắp chết, bà ta mới hiểu ra, hoá ra oán hận của bà ta, tức giận của bà ta đều là vì muốn ông ta ở lại bên cạnh mình.
“Có chuyện ta muốn hỏi bà,” Từ Sĩ Nguyên cắt đứt suy nghĩ của Hứa thị, “Bà có biết Tào Gia không?”
Hứa thị gật gật đầu, từ sau khi Từ Sĩ Nguyên cứu bà ta trong Hoàng Thành Ti ra, bà ta liền nói tất cả bí mật cho Từ Sĩ Nguyên, ban đầu Từ Sĩ Nguyên ngạc nhiên nhưng về sau lại lựa chọn tin bà ta.
Hứa thị nói: “Tào Gia là đệ đệ của Tào Ung Đại Lý Tự khanh đó?”
Lấy được sự khẳng định của Từ Sĩ Nguyên.
Hứa thị nói tiếp: “Vậy thì không sai rồi, kiếp trước ta từng nghe nói chuyện của Tào Gia. Tào Gia bị Hoàng Thành Ti giam mười mấy năm, trước khi chết dùng đồ sứ khắc tố trạng trên người, sau khi án Khánh Vương mưu phản được sửa lại, thi thể của Tào Gia được người ta đào lên tẩm liệm lại. Thi thể của hắn lại không mục, tố trạng khắc ở trên da thịt vẫn có thể thấy rõ ràng, khi đó liền có người nói… lật lại bản án Khánh Vương, là ý trời không thể trái.”
Sĩ Nguyên nghe lời này, ánh mắt trầm xuống mặt nghiêm túc.
Dựa theo cách nói của Hứa thị, Tào Gia hẳn đã chết.
Nhưng bây giờ Tào Gia lại vẫn sống.
“Làm sao thế?” Hứa thị bất an hỏi.
Từ Sĩ Nguyên nói: “Triều đình muốn thẩm tra lại án Tào Ung.”
Hứa thị có chút ngạc nhiên, kiếp trước đúng là Khánh Vương và những người gọi là nghịch thần kia được sửa lại án sai, nhưng... không phải bây giờ, hơn nữa Triệu Linh làm chuyện này đã chết, theo lý mà nói chuyện này hẳn sẽ không xảy ra nữa.
Từ Sĩ Nguyên tiếp tục nói: “Hơn nữa Tào Gia chưa chết, hôm nay đã thả ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti.”
Hứa thị há miệng, trợn tròn mắt.
Điều này làm sao có thể? Người kiếp trước đã chết, kiếp này lại còn sống.
“Sao hắn còn có thể sống được...” Trong mắt Hứa thị hốt hoảng.
“Không chỉ là hắn còn sống, những nghịch thần trong Hoàng Thành Ti kia đều được thu xếp đến Dưỡng Tề viện, “Từ Sĩ Nguyên dừng một chút, “Bà nói cho ta biết, nếu như những người này đều rửa sạch oan khuất, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?”
Hứa thị chỉ cảm thấy bên tai “ong” một tiếng.
Bà ta làm sao mà biết, những chuyện này kiếp trước đều chưa từng xảy ra.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao Tào Gia có thể sống tiếp? Bà ta luôn nghĩ đủ cách thay đổi chuyện của kiếp trước, nhưng vẫn không có được kết quả bà ta muốn.
Không, là thay đổi rồi.
Tộc Hứa thị, bà ta, bao gồm Thẩm Xương Cát, Cố Thế Hoành đều không giống kiếp trước.
Cố gia càng ngày càng tốt, mà bà ta lại càng thê thảm hơn kiếp trước.
Hứa thị nhìn về phía Từ Sĩ Nguyên: “Chẳng lẽ tất cả thật sự là ý trời, ý trời khó trái.”
Hứa thị giống như bị nghẹt thở, toàn thân chấn động, trên mặt xuất hiện vẻ dở khóc dở cười, bà ta há miệng ra, thiếu lưỡi nhìn hết sức kinh khủng.
“Ta không biết... ta không biết...”
Từ Sĩ Nguyên kéo Hứa thị đang hốt hoảng lại, ôm bà ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ sau lưng bà ta: “Không sao đâu, cứ từ từ, bà sẽ biết, bà sẽ biết hết.”
...
Lang Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Tào Gia, đầu đầy mồ hôi.
Cưa bỏ chân thối rữa là bước gian nan nhất, tiếp theo chỉ cần bảo đảm vết thương có thể khép lại, mạng của Tào Gia mới coi là giữ được.
Hồ Trọng Cốt không khỏi lắc đầu: “Tào đại nhân này đúng là xương cốt cứng rắn, lúc cưa chân lại không kêu tiếng nào.”
Lang Hoa cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như không phải xương cốt Tào Gia cứng rắn, cũng sẽ không khắc bản tố trạng trên người mình. Năm đó, lúc nàng nghe Lục Anh nói còn cảm thấy Tào Gia quá đáng thương.
Người không có cửa kêu oan, có thể làm chỉ là khắc oan tình trên thân thể.
Kiếp này Tào Gia có thể sống tiếp, ông ta cũng không cần làm như vậy nữa.
Thay đổi những chuyện này, thay đổi những người này, có lẽ chính là ý nghĩa sống lại của nàng.
Lang Hoa nghĩ tới đây, cảm giác được bả vai ghìm xuống, có người phủ áo khoác lên người nàng.