Bùi Khởi Đường từ Đông Các đi ra, phân phó giáo úy: “Đưa Tào Gia tới Trị Phòng, mời Ngự y Thái Y Viện chữa trị trước.”
Giáo úy đáp một tiếng.
Bùi Khởi Đường nói: “Đừng quên phải mời Hồ Trọng Cốt tiên sinh của Bách Thảo Lư cùng đi.”
Sắp xếp xong xuôi, Bùi Khởi Đường né tránh người khác, đi ra khỏi Đông viện, thẳng đến đình bát bảo phía sau rừng trúc tía phía tây, nhưng phát hiện trong đình không một bóng người.
Hắn và Lang Hoa đã hẹn nhau rồi, sau khi làm xong chuyện sẽ tới đây gặp mặt, Lang Hoa lại không đến.
Trong lòng Bùi Khởi Đường bỗng có chút bất an, không biết đã bao nhiêu lần, chỉ cần không thấy được Lang Hoa, trong lòng hắn liền trống rỗng rất không thoải mái.
Sau khi Lang Hoa và Lục Anh từ hôn, hắn cảm nhận được rõ ràng khoảng cách giữa Lang Hoa và hắn từ từ thu nhỏ lại, nhưng trong lòng Lang Hoa vẫn có một bí mật, như có như không ngăn ở trước mặt bọn họ.
Lúc đêm khuya vắng người, hắn cẩn thận nhớ tới, luôn cảm thấy lo âu. Lỡ Lang Hoa vĩnh viễn không cách nào vượt qua điều bí mật này thì nên làm thế nào?
Hoặc là người có thể để cho nàng buông bí mật xuống không phải là hắn thì nên làm thế nào?
Hắn không khỏi lo được lo mất.
Trong nhà đột nhiên biến đổi lớn, lưng gánh huyết hải thâm cừu, dù bị lâm vào cảnh nguy hiểm cũng đều chưa từng khiến hắn cảm thấy khổ sở và lo âu, nhưng chỉ có nàng lại khiến hắn nóng ruột nóng gan như vậy.
Thậm chí hắn bắt đầu tính toán, có phải nữ hài tử đều thích những dạng đơn thuần như Liễu Tử Dụ, trầm mặc như Lục Anh, hay thậm chí là tính khi trẻ con như Ninh Vương hay không? Còn hắn thì sao? Hắn không biết, cũng không rõ, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, trên người hắn có chỗ nào có thể khiến cho Lang Hoa thích.
Có thể để cho hắn trở thành phu quân của nàng.
“Không thuận lợi sao?”
Thanh âm lảnh lót vang lên.
Lúc này Bùi Khởi Đường mới lấy lại tinh thần, hắn quay đầu thấy ánh mắt lo lắng của Lang Hoa.
Ánh mắt nàng chiếu bầu trời xanh thẳm, cảm xúc rất tinh tế, giống như từng tia sóng gợn nhỏ xíu, chậm rãi lay động.
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa đến ngẩn người.
Không biết tại sao, nhìn thấy nàng, sương mù trong lòng hắn liền quét sạch, những suy nghĩ bậy bạ kia dường như cũng bị ném ra xa.
Bùi Khởi Đường nói: “Hoàng thượng đã đáp ứng lật án cho đám người Tào Ung, ta sẽ cho người kiểm tra những án mà Triệu Quang Hiền đã làm những năm này.”
Cho nên chuyện hẳn rất thuận lợi, vậy Bùi Khởi Đường đang lo âu gì chứ?
Hoàng thượng giao chuyện này cho Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường nhất định sẽ vui mừng mà tra tới cùng, quả cầu tuyết này sẽ càng lăn càng lớn, đến cuối cùng bất luận là ai cũng không thoát được.
Hơn nữa Bùi Khởi Đường có thể mượn chuyện này để bồi dưỡng thế lực của mình.
“Thị Vệ Ti sắp bị thanh lọc, sợ rằng không đủ người,” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Lần này ở Diêm Châu có không ít người lập được công lớn, ta muốn rút nhân thủ trong đó tới bù chỗ thiếu.”
Quân đội đi Diêm Châu là triều đình tạm thời chắp vá cho Bùi Khởi Đường, Lang Hoa nhớ rõ trong đó có đám người Trương Đồng. Bây giờ nếu như những người này được chọn đi đến tổ chức trong điện, thì đồng nghĩa với Bùi Khởi Đường cắm thân tín vào bên trong kinh thành, tương lai có thể sẽ ở bên cạnh Hoàng đế.
Nhanh như vậy...
So với kiếp trước, ít nhất nhanh năm sáu năm.
“Huynh cẩn thận chút, ít nhiều gì phải biết kiềm chế lại.” Lang Hoa vẫn cảm thấy Hứa thị chưa chết, nếu theo nàng suy luận, Hứa thị hẳn biết Bùi Khởi Đường. Lỡ ngày nào đó Hứa thị gặp được Bùi Khởi Đường, nói ra thân phận của hắn, như vậy hắn sẽ có nguy hiểm. Cho nên bây giờ trước khi tất cả chưa chuẩn bị chu toàn, phải khiêm tốn chút.
Không nghe thấy Bùi Khởi Đường nói chuyện, Lang Hoa ngẩng đầu lên.
Dưới ánh mặt trời, hắn khẽ nhìn môi nàng, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt kia không khỏi làm nàng rung động trong lòng.
Sau đó hắn chậm rãi nói: “Ta biết rồi.”
Biết cái gì, Lang Hoa thở dài, có vài người trời sinh chính là viên minh châu, bất luận như thế nào đi nữa, cũng không che giấu được sự chói lọi của hắn.
“Mau đi đi,” Lang Hoa nói, “Ta cũng phải đi giúp Hồ tiên sinh rồi.”
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường nói, “Cách hành cung không xa có một tòa nhà, ta thấy nơi đó rất tốt, phía sau có cả điền trang, ta định kêu Bùi Tiền mua lại. Nơi này phong cảnh luôn rất đẹp, nước suối trong núi cũng ngọt... nấu cơm, nấu trà nhất định sẽ rất ngon, thỉnh thoảng tới ở một thời gian, trong lòng nhất định sẽ rất thoải mái.”
Nghe hắn nói như vậy, Lang Hoa cũng cảm thấy rất tốt, cách xa huyên náo nếm thử một chút mùi vị yên tĩnh, cuộc sống như vậy càng thú vị hơn.
Có điều, hắn nói với nàng cái này để làm gì?
Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ, chợt nhớ tới chuyện ngày đó nàng pha trò nói phủ Ninh Vương rất lớn, hậu viện có thể trồng thảo dược.
Nàng lập tức đỏ mặt.
“Huynh muốn mua thì mua hỏi ta làm gì?”
“Ta cũng không biết,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Ta cứ muốn hỏi nàng thôi, bất luận làm chuyện gì cũng muốn hỏi ý nàng.”
Lang Hoa cảm thấy bên cạnh như đốt chậu than, hơi nóng phả vào mặt.
“Đại tiểu thư,” A Quỳnh vội vàng chạy tới, “Hồ tiên sinh mời người qua đó, nói là vị Tào Gia đại nhân kia không chịu chữa bệnh, trừ phi gặp được người.”
Chẳng lẽ Tào Gia lại đột ngột đổi ý?
Lang Hoa phân phó Tiêu ma ma: “Cầm giúp ta cái hòm thuốc, chúng ta qua đó ngay.”
Bùi Khởi Đường đi theo bên cạnh Lang Hoa, ngoặt một cái liền qua đó, giống như cùng đến Trí Phòng.
...
Đông Các mở cửa, Hoàng thượng triệu kiến hai vị Tả Hữu Thừa tướng Lưu Cảnh Thần và Tạ Luật.
Những văn võ đại thần khác đều chờ ở bên ngoài Trị Phòng.
Hồi lâu Lưu Cảnh Thần cùng Tạ Luật mới quay lại.
“Thế nào rồi?” Mọi người đã không nhịn được hỏi.
Lưu Cảnh Thần gật gật đầu: “Hoàng thượng đều ổn cả.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Hoàng thượng không sao, triều đình sẽ không đến nỗi loạn. Còn về kẻ hạ độc, bất kể hắn là ai, chỉ cần nhổ tận gốc, sẽ không sợ còn hậu họa nữa.
“Rốt cuộc là ai?” Từ Tùng Nguyên không nhịn được hỏi ân sư.
Lưu tướng nói: “Là Hoàng hậu và Triệu gia.”
Hoàng hậu và Triệu gia hạ độc, đó chính là mưu phản, nhưng Hoàng hậu không có con nối dõi, cũng không nghe nói muốn nhận ai làm con thừa tự, hơn nữa Cấm vệ quân và Kinh Doanh cũng không có động tĩnh gì, chuyện hạ độc lại giống như trò đùa.
Từ Tùng Nguyên cảm thấy chuyện này nhất định có điều kỳ lạ khác.
“Không phải độc dược,” Có người thấp giọng nói, “Không nghe nói sao, là Triệu Tam đưa vào hành cung, nói là tiên đan đạo sĩ luyện ra, thật ra thì...”
Triệu Tam.
Trong lòng Từ Tùng Nguyên run lên, năm đó ông ta nghe ngóng được từ một nội thị, sợ rằng cái chết của A Tịnh có liên quan đến Triệu Tam, chỉ là không tra được chứng cứ.
Từ trong đáy lòng ông ta cảm thấy, A Tịnh nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn mới bị diệt khẩu.
Sau đó nội thị cũng bị thả xuất cung, trở lại quê nhà dưỡng lão, ông ta nhiều lần sai người đi tìm người nọ, người nọ lại đổi lời khai, nói không biết gì cả.
Sau đó dứt khoát dời đi, cũng không ai biết hắn đi nơi nào.
Từng có một thời gian ông ta càng tra càng cảm thấy trong đó có kỳ lạ, nội thị kia nhất định cũng là bị người hại chết. Hàng thị sợ ông ta vì vậy tẩu hỏa nhập ma, khuyên ông ta hãy tạm thời đặt chuyện này xuống đã, từ từ đi thăm dò, bây giờ nhớ lại, nói không chừng những nghi ngờ của ông ta đều đúng.
Trong lòng Từ Tùng Nguyên nôn nóng bất an, nếu thật sự là như vậy, ông ta sẽ thừa cơ hội này, minh oan cho A Tịnh.
Nhưng ông ta phải tra thế nào đây?
“Xin các vị đại nhân nhường đường một chút.” Cung nhân kêu một tiếng.
Từ Tùng Nguyên nhìn sang theo tiếng nói, chỉ thấy một nữ tử đầu che khăn dẫn người qua đây.
“Là Cố Đại tiểu thư sao, người mau vào đi thôi, chúng ta không khuyên được Tào đại nhân nữa rồi.