Sắc mặt Trang Vương tái xanh, trên trán đầy sát khí.
Một người dòng họ hoàng thất đứng bên cạnh Hoàng vị, lùi một bước thì vô danh, tiến một bước thì tan xương nát thịt. Vinh dự mà ông ta có thể có được ngày hôm nay, đều dựa vào mưu tính của ông ta, như vậy mới có thể trải qua “loạn hai vương” mà không ngã. Chỉ mấy câu nói mà Bùi Khởi Đường đã muốn làm cho ông ta sợ thì thực sự quá coi thường ông ta.
Cho dù Bùi Khởi Đường thật sự nắm giữ được Đỗ Kỳ Trọng, nhưng cũng chưa chắc có thể làm tiếp vụ án này.
Nếu Thái hậu không chịu cứu ông ta, ông ta sẽ nói chuyện năm đó Khánh Vương điều binh chỗ Vinh Quốc Công ra, nói cho Hoàng thượng lúc Khánh Vương mưu phản, Thái hậu từng muốn Hoài Nam vương hồi kinh. Nếu không phải động tác của Hoàng thượng mau lẹ, bắt Khánh Vương tại trận, nói không chừng Thái hậu đã trợ giúp Khánh Vương leo lên ngôi vị hoàng đế rồi.
Thái hậu sẽ không thể không sợ sự uy hiếp của ông ta.
Trang Vương nói: “Đây là lời của Đỗ Kỳ Trọng? Không có kẻ nào có thể chủ động khai nhận sai lầm của mình, tự nhiên sẽ dùng mọi cách để chối, Bùi đại nhân phải cẩn thận, đừng để mắc bẫy của hắn.”
Hắn thân là Vương gia, cho dù phạm sai lầm, cũng phải trải qua tông tộc hoàng thất, đâu phải một con em thế gia nho nhỏ như Bùi Khởi Đường có thể nhúng tay vào.
Bùi Khởi Đường gật đầu: “Vương gia nói có lý, hạ thần cũng nghĩ như vậy, rất sợ có người bị oan, tương lai không dễ bẩm báo,” Nói rồi lại như nghĩ tới điều gì, “Những người đó chưa chắc đã nói thật, giống như Chúc Chưởng quỹ nói, từng đưa cho ngài ba viên dạ minh châu, giá trị ngàn vàng, ta thấy chưa chắc như vậy.”
Bùi Khởi Đường nói rồi móc cái túi từ trong ngực ra đưa cho Trang Vương.
Mắt Trang Vương giật giật, nhíu mày, không nhận cái túi kia, ngoài mặt không có biến hóa lớn, nhưng trong lòng thầm sợ hãi.
Chúc Chưởng quỹ quản lý cửa hàng ở Giang Tây, năm ngoái thu ba viên dạ minh châu từ trong tay thương nhân nước Đại Thực.
Những chuyện này làm sao Bùi Khởi Đường lại biết?
Trang Vương không nhịn được tim đập nhanh, huyết dịch cả người dường như xông hết lên đầu.
Rốt cuộc Bùi Khởi Đường biết được bao nhiêu? Bởi vì Đỗ Kỳ Trọng không biết chuyện của Chúc Chưởng quỹ.
Đang lúc Trang Vương suy nghĩ, Bùi Khởi Đường động thủ đổ dạ minh châu ra bàn tay, đón lấy ánh sáng nhìn.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Nhiều vết nứt thế này, viên dạ minh châu này coi như không đáng giá rồi.”
Thấy mấy viên dạ minh châu kia, mồ hôi lạnh từ trên trán Trang Vương chảy xuống. Ông ta có thể nhận ra viên dạ minh châu này là của ông ta, bởi vì trên hạt châu này có hai đường kẻ, giống như hoa văn chữ “人”, vì thế mà ông ta nổi trận lôi đình với Chúc Chưởng quỹ, thiếu chút nữa thì đổi người khác tới làm ở Giang Tây.
Bùi Khởi Đường lại vào phủ Trang Vương, lấy ra viên dạ minh châu này.
Hắn có thể lấy được dạ minh châu, cũng có thể lấy được tất cả mọi thứ.
Lửa giận từ trong mắt Trang Vương phun ra, dường như muốn đốt Bùi Khởi Đường trước mắt thành tro bụi.
Chuyện này Hoàng thượng có biết không? Thái hậu có biết không?
Bùi Khởi Đường là để cho người của Hoàng Thành Ti đến nhà, hay là mang theo binh mã trong Kinh Doanh đi kiểm tra và niêm phong vương phủ, đây là chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao Quản sự trong vương phủ chưa tới mật báo tin tức, tai mắt bên ngoài vương phủ cũng không đưa tin tức tới?
Chẳng lẽ tất cả mọi người trong phủ Trang Vương đều bị bắt rồi.
Không thể nào, cái này không thể nào.
Ông ta đường đường là Trang Vương gia, cho dù là Hoàng thượng muốn kiểm tra phủ Trang Vương, cũng không thể không thông báo cho ông ta. Càng không thể nào để người ta tùy ý lấy đồ trong phủ Trang Vương ra.
“Ngươi thật to gan.” Trang Vương rống lên, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Lúc tất cả mọi người nhìn về phía Trang Vương, Liễu Tử Dụ nhân cơ hội hất quả cầu trong tay, sau đó kích động nhìn quả cầu gỗ kia lăn vào cầu môn.
Nếu như không phải là bầu không khí không thích hợp, Liễu Tử Dụ muốn vui mừng kêu lên.
Thư Vương nhíu mày: “Hai người các ngươi ngẩn ra ở đó làm gì? Trang Vương… Lúc đánh cầu đừng mang cái danh Vương gia của ngươi ra, cái gì mà có gan hay không, nếu để cho hắn nhường ngươi, còn có ý nghĩa gì nữa.”
Trang Vương hung tợn nhìn về phía Thư Vương, lão già hồ đồ Thư Vương kia, căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã tùy tiện xen vào chuyện này.
“Vương gia đừng bận tâm,” Bùi Khởi Đường đặt cái túi vào trong ngực, ánh mắt lóe sáng, trong mắt mang theo mấy phần uy hiếp và kiêu ngạo, “Thắng bại trong trận này không là gì cả, nếu ngài không phục, chúng ta tái chiến một trận, xin Hoàng thượng thêm chút tiền thưởng.”
Bùi Khởi Đường lần nữa hạ thấp giọng: “Vương gia, cái tráp khảm ngọc lục bảo ở gầm giường của ngài, là dùng gỗ trầm hương làm ra sao? Thảo nào có thể làm cho cả phòng có mùi thơm thoang thoảng.” Nói xong hắn thẳng người lên, híp mắt nhìn Trang Vương.
Bên trong cái tráp kia là chồng chất ngân phiếu và khế đất.
Bùi Khởi Đường nắm được hai chứng cứ này, đương nhiên có thể tới ép ông ta nói ra tất cả.
Trang Vương đột nhiên cảm thấy mình trở nên rất nhỏ bé, dường như bị khối đá lớn nặng nề đè ở trên bả vai ông ta, muốn ông ta cúi đầu với thiếu niên trước mắt này.
Ngày hôm nay, Bùi Khởi Đường cao cao tại thượng chờ ở đó, chờ ông ta thần phục, chờ ông ta cầu khẩn.
Đã bao giờ ông ta bị sỉ nhục như vậy.
Trang Vương nắm chặt gậy đánh cầu trong tay, xoay người muốn rời đi.
Ông ta phải chạy về phủ Trang Vương, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà con ngựa dưới thân lại không chịu động, ngược lại còn khẽ hí lên.
Bùi Khởi Đường không biết từ lúc nào đã kéo dây cương lại, trong ánh mắt như nước hồ yên ả bình lặng kia là nụ cười thản nhiên: “Vương gia vội vã đi đâu thế?”
Vẻ khiêu khích trên mặt Bùi Khởi Đường, chính là vô số con kiến đang gặm nhấm trái tim ông ta, Trang Vương cũng không nhịn được nữa, vung gậy đánh cầu trong tay đánh về phía Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường khom người tránh né, dường như rất kinh ngạc, nhưng vẫn không buông dây cương trong tay: “Vương gia, ngài làm cái gì vậy? Ngài cẩn thận một chút, chớ ngã trên lưng ngựa xuống.”
Giọng điệu vẫn hời hợt như vậy, nếu như bên cạnh có người, hẳn sẽ bật cười to.
Trang Vương giận dữ, dùng lực chân lại hất gậy đánh cầu về phía Bùi Khởi Đường lần nữa. Nếu như đây là lưỡi đao, ông ta chỉ muốn bổ luôn vào người Bùi Khởi Đường.
Trong tay Bùi Khởi Đường không biết cũng giơ gậy đánh cầu lên từ lúc nào, hai cây gậy va vào nhau.
Trang Vương nghe thấy tiếng “rắc rắc” vang lên, lực chấn động to lớn truyền tới cánh tay ông ta khiến tay ông ta không còn chút sức lực nào, cơn đau mạnh mẽ lập tức truyền tới.
Xương, đó là tiếng gãy xương.
Cánh tay Trang Vương mềm nhũn rũ xuống, cây gậy trong tay cũng theo đó rơi xuống đất, ông ta trợn to hai mắt, chỉ nhìn thấy thứ kia ào ào ập xuống trước mặt.
Là cây gậy đánh cầu trong tay Bùi Khởi Đường.
Gậy hoàn toàn không có ý dừng lại, cuốn theo gió mạnh quét trên đỉnh đầu ông ta.
Ngươi dám…
Trang Vương suy nghĩ trong lòng, miệng há ra định tức giận lên tiếng, nhưng tiếng nói tới cổ họng lại thành tiếng kêu chói tai.
Cây gậy của Bùi Khởi Đường đánh mạnh vào đỉnh đầu ông ta.
Trang Vương chỉ cảm thấy “ong” một tiếng, chất lỏng nóng hổi theo đỉnh đầu chảy xuống, ông ta cảm thấy choáng váng, tất cả trước mắt dần dần mơ hồ.
Xung quanh đều kinh hãi kêu lên.
Có người hô: “Bùi đại nhân bị thương rồi, mau tới đây, Trang Vương gia… đánh Bùi đại nhân rồi...”
Trang Vương đưa tay ra muốn chỉ Bùi Khởi Đường.
Trên mặt Bùi Khởi Đường là nụ cười bình tĩnh.
Trái tim Trang Vương nổ tung, há miệng khạc ra búng máu tươi, sau đó cả người từ trên lưng ngựa rơi xuống.