Triệu gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, không xin thánh chỉ mà kiểm tra chỗ ở của Triệu gia, nha môn không thể nào tiếp nhận chuyện này.
Lang Hoa cảm thấy ánh mắt của Trang Vương phi hướng về phía này.
Trang Vương phi muốn phụ thân dẫn Hoàng Thành Ti đi điều tra. Triệu Thừa Diễn ở trong đại lao Hoàng Thành Ti, dù Hoàng Thành Ti gây ra chuyện gì cũng là chuyện dễ hiểu.
Hơn nữa chỉ cần Cố gia gạt Hoàng thượng làm việc cho Thái hậu, từ nay về sau chẳng khác nào bị Thái hậu bắt được thóp, chỉ có thể yên phận, thành tâm ra sức cho Thái hậu.
Trang Vương phi muốn thoát tội, không tiếc liên luỵ đến người khác, dính líu đến Hoàng hậu, Triệu gia còn chưa đủ, còn muốn lôi cả nàng vào.
Bàn cờ này hạ rất khôn khéo.
Mặc dù Trang Vương gặp chuyện liền ném thủ hạ ra, nhưng cũng vẫn là con cáo già có chút bản lĩnh, cho dù là cá mắc cạn, cũng có thể nghĩ cách ra sức vật lộn.
Nếu như đây vẫn là Cố gia của năm trước, Lang Hoa nhất định sẽ lo lắng, Thái hậu nương nương tiện tay chỉ, rất có thể sẽ để cho Cố gia mạo hiểm nguy đến giúp đỡ Trang Vương. Bây giờ tất cả đều đã nằm trong sự an bài của nàng và Bùi Khởi Đường, bọn họ có thể tùy cơ ứng biến. Hơn nữa, trong lòng Thái hậu cũng sẽ cân nhắc, chỉ dựa vào mấy câu của Trang Vương phi, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ?
Dẫu sao Thái hậu và Hoàng thượng còn chưa lật bài, quân cờ Cố gia này có thể dùng hay không, dùng lúc nào, trong lòng Thái hậu nương nương tự sẽ có sự cân nhắc.
Lang Hoa đứng lên đổi ly trà cho Thái hậu.
Thái hậu nhìn Lang Hoa cười nói: “Đứa bé ngoan, chuyện nơi này không liên quan đến ngươi nữa, ngươi đi ra ngoài đi!”
Trang Vương phi kinh ngạc trợn to hai mắt.
Thái hậu lại bảo vệ Cố Lang Hoa như vậy, đề cập đến Cố gia cũng không để cho Cố Lang Hoa ở đây nữa, tránh cho Cố gia khó ăn khó nói với Hoàng Thượng.
Lang Hoa hành lễ, quy củ lui ra ngoài.
Trang Vương phi mấp máy môi.
Cho đến khi Cố Lang Hoa đóng cửa lại, Thái hậu mới cười lạnh nói: “Các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ còn muốn để cho ai tới gánh vác?”
“Không, thần thiếp nói câu nào cũng là thật,” Trang Vương phi ngẩng mặt lên, “Thái hậu nương nương minh giám.”
Trang Vương phi nói xong, một tiểu nội thị tiến vào, thấp giọng nói ở bên tai Thái hậu nương nương, “Hoàng thượng đã săn bắn trở lại, năm nay thu hoạch không ít, Hoàng thượng rất vui vẻ, kêu người chuẩn bị tiệc rượu phía trước.”
Bên Hoàng thượng tất cả đều bình thường, có phải bọn họ vẫn còn cơ hội không? Chỉ cần chuyện này không ầm ĩ đến chỗ Hoàng thượng, Thái hậu sẽ có thể nghĩ đủ cách che giấu cho bọn họ.
Thành bại chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của Thái hậu nương nương, Trang Vương phi căng thẳng đến nín thở.
...
Lang Hoa đi ra cửa, phân phó Tiêu ma ma: “Kêu Ngô Đồng đi đưa tin tức.”
Tiêu ma ma gật gật đầu.
Phán đoán lúc trước của nàng và Bùi Khởi Đường không sai, Trang Vương quả nhiên chó cùng rứt giậu, lôi Triệu gia ra, tiếp theo phải xem Triệu gia ứng đối thế nào.
Lang Hoa dẫn A Quỳnh và A Mạt đến phòng khách trước mặt, xa xa liền thấy Từ Cẩn Du đi tới.
Từ Cẩn Du thấy Lang Hoa, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Hoá ra muội ở đây, mọi người đều đang bàn tán phía trước…” Nói rồi nhìn về phía phòng Thái hậu nương nương, “Bên kia không có chuyện gì chứ?”
“Tỷ tỷ nói là bên nào?” Lang Hoa không rõ nội tình ngẩng đầu lên.
Từ Cẩn Du giống như bị người bịt miệng lại, lời tiếp theo không biết nói thế nào.
Nàng ta và Cố Lang Hoa đúng là oan gia ngõ hẹp, bất luận gặp chuyện gì, nàng ta luôn đối địch với Cố Lang Hoa, nhưng hôm nay nàng ta bất chấp những thứ này, nhịn tức nói: “Ta nghe nói, phủ Trang Vương buôn bán rất nhiều hương liệu, có phải là thật hay không?” Không ngờ Thái hậu nương nương sẽ trách mắng Trang Vương phi ngay trước mặt bao nhiêu nữ quyến. Thái hậu nương nương có ý gì? Là chuẩn bị trừng phạt phủ Trang Vương ư? Không phải có Đỗ Kỳ Trọng gánh tội thay rồi sao? Thế cục rõ ràng đã định xuống, là ai lại khuấy đục ao nước lên?
Lang Hoa có chút bất ngờ: “Không phải tỷ tỷ rất thân thiết với Quận chúa Trang Vương sao, sao lại không biết những chuyện này. Vừa rồi Quận chúa Ngọc Hoàn còn nhắc tới tỷ tỷ, nói tỷ tỷ thường thường đến phủ Trang Vương chơi, nàng ta dùng hương liệu làm cho tỷ hai cái túi thơm.”
Từ Cẩn Du chỉ muốn quăng ngay cái túi thơm bên hông đi, gò má cũng ửng đỏ, giống như vừa bị người ta tát mạnh một cái.
Nàng ta đến phủ Trang Vương là vì cho rằng Thái hậu sẽ bảo vệ Trang Vương.
Ai ngờ được, tâm tư Thái hậu khó dò.
Từ Cẩn Du vội vàng giải thích: “Ta… Ta không có… Kẻ nào nói thế, ta ở trong cung cả ngày bầu bạn với Thái hậu, làm sao lại đến phủ Trang Vương được?”
Ánh mắt Từ Cẩn Du lóe lên khiến cho Lang Hoa nghĩ đến Từ Khải Chi.
Đặt dung mạo hai người cạnh nhau, lại khác biệt đến vậy.
Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, hay là bị nàng đoán trúng, thân thế của nàng và Từ Cẩn Du đều có vấn đề.
So với kiếp trước, Từ Cẩn Du ngu ngốc hơn nhiều, có phải là do thiếu người ở bên cạnh chỉ điểm không? Vậy kẻ giúp Từ Cẩn Du có phải là Hứa thị không?
Cho nên kiếp trước, Hứa thị càng thích Từ Cẩn Du hơn.
Ngôi vị Công chúa Khánh Nguyên rạng rỡ đó của Từ Cẩn Du làm sao mà có được? Có sự giúp đỡ của Hứa thị không?
Lang Hoa lắc lắc đầu không muốn bị những chuyện này làm phiền não, nàng khẽ cười: “Tỷ tỷ muốn đi cầu kiến Thái hậu? Vậy ta đi trước nhé.”
Thấy Cố Lang Hoa thản nhiên rời đi, Từ Cẩn Du làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ngón tay lại siết chặt lại.
“Đại tiểu thư, có cần trả lời bên kia không?” Nha hoàn bên cạnh dè dặt nhắc nhở Từ Cẩn Du, “Bên kia đã đưa tin tới lần thứ ba rồi.”
Lông mày Từ Cẩn Du hơi nhíu lại: “Ta đi gặp hắn.”
...
Từ Cẩn Du dẫn người lặng lẽ đi tới sau hòn giả sơn, vừa mới đứng vững đã bị người kéo lấy.
Từ Cẩn Du giật mình, suýt nữa thì hét lên.
Thứ tử Tề Tông Trình của Trang Vương nôn nóng: “Từ Đại tiểu thư có nghe ngóng được gì không? Mẫu thân và muội muội của ta thế nào rồi?”
Từ Cẩn Du nhíu mày, lập tức hất tay Tề Tông Trình ra, nghiêm mặt nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tề Tông Trình đầy vẻ cầu khẩn: “Bên Thái hậu có vấn đề, ta cũng không có cách nào cả, chỉ có thể đi xin muội muội giúp đỡ. Muội muội và Ngọc Hoàn là tỷ muội tốt, lại có quan hệ không tệ với mẫu phi ta, mấy ngày trước còn tới vương phủ chơi, nhất định sẽ không thờ ơ đúng không?”
Đâu phải Tề Tông Trình đang cầu xin nàng ta, rõ ràng là đang lợi dụng điểm yếu để uy hiếp mà.
Từ Cẩn Du nhìn sang thấy trong mắt Tề Tông Trình tràn đầy kinh hoảng.
Từ Cẩn Du không khỏi cười nhạt: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Tề Tông Trình lập tức chặn đường Từ Cẩn Du: “Ta không có ý gì khác, ân tình của Đại tiểu thư đối với phủ Trang Vương, ta nhớ ở trong lòng, vĩnh viễn cũng sẽ không quên…”
Từ Cẩn Du không ngờ chuyến đi đến phủ Trang Vương, lại rước lấy phiền toái như vậy. Tề Tông Trình giống như là thuốc dán bám chặt vào người nàng ta. Nàng ta không chịu qua đó, hắn ta lại nhiều lần sai cung nhân tới truyền lời, tiếp tục như vậy nữa nhất định sẽ bị người khác phát hiện.
Từ Cẩn Du nói: “Thái hậu không cho ta qua đó, ngay cả Cố Lang Hoa cũng bị đuổi ra, không ai biết bọn họ đang nói những gì. Trang Vương Trắc phi từng là nữ quan của Từ Ninh Cung, sao lại không có người ở trong cung? Bà ta nhất định có thể nghe ngóng được tin tức.”
Tề Tông Trình cúi đầu, “Ngươi chưa từng nghe câu này sao? Thêm dầu vào lửa thì dễ, giúp đỡ lúc hoạn nạn mới khó. Bây giờ nhà chúng ta thành thế này, không ai đưa tay ra cả.” Nói tới chỗ này hắn dừng một chút, “Chỉ có muội muội là người tốt thôi.”