Triệu đại lão gia đập tay lên mặt bàn: “Bọn chúng sao lại dám làm như vậy. Cho dù là Hoàng Thành Ti cũng không thể tùy tiện đưa Hoàng thân quốc thích lên đại hình.”
Tại sao lại không thể?
Triệu phu nhân nhớ tới Huệ Vương và Khánh Vương, người nào sau khi bị bắt mà không phải chịu qua hình phạt, nha môn khác thì khó mà nói, Hoành Thành Ti ngoại trừ Hoàng Thượng ra, thì không chịu bất kỳ sự ràng buộc của người nào cả.
“Lão gia,” Triệu phu nhân siết chặt y phục trước ngực, “Người phải cứu Thừa Diễn về đi, nếu như Thừa Diễn có bất trắc gì, thiếp cũng không sống nổi nữa.”
Sao có thể thế được, từ trước tới nay đều là ông ta thẩm tra người khác, từ trước tới nay chưa từng nghĩ có người sẽ thẩm tra con trai ông ta.
“Là kẻ nào, kẻ nào trong Hoành Thành Ti kêu thi lệnh?” Triệu đại lão gia nhìn Quản sự, “Có phải là tên Cố Thế Hoành đó không?”
“Không phải,” Quản sự nói, “Tiểu nhân có hỏi rõ rồi, không phải là Cố Thế Hoành, mà là Bùi Khởi Đường, những ngày này Nhị gia đều nằm trên tay Bùi khởi Đường, Bùi Khởi Đường hạ lệnh, trừ hắn ra, bất kỳ ai cũng không được thẩm vấn Nhị gia.”
Hóa ra là hắn.
Cái tên tiểu tử đó, thật sự cho rằng đánh thắng trận, thì có thể không coi ai ra gì sao, hôm nay Bùi Khởi Đường để cho người của Triệu gia phải vào đại lao, ngày mai hắn nhất định phải trả lại, ông ta phải cho Bùi Khởi Đường biết cái gì gọi là báo ứng.
Bùi Khởi Đường gieo gió, ông ta sẽ trả lại bão, nếu như Thừa Diễn có chuyện không may, trong tay Bùi Khởi Đường dù cho có mạng của người Triệu gia, Triệu gia nhất định phải bắt hắn lấy mạng đền mạng.
Triệu đại lão gia gọi phụ tá vào trong phòng, sau khi thông suốt, cơn giận của Triệu đại lão gia cũng nguôi đi, đầu óc cũng dần dần minh mẫn.
Phụ tá nhân cơ hội khuyên giải: “Lão gia không thể vì kích động mà làm hỏng đại sự, càng lúc này lại càng phải cẩn thận suy nghĩ mới được. Tên Bùi Khởi Đường kia dù tuổi còn nhỏ, nhưng có thể bắt sống được vua của Tây Hạ, có thể thấy hắn cũng không phải hạng vũ phu hữu dũng vô mưu đâu.”
Gân xanh trên trán Triệu đại lão gia giật giật, tựa như lập tức muốn bắn ra, ông ta đứng lên đi đi lại lại ở trong phòng, “Ý của ngươi là gì?”
Phụ tá nói: “Trong tay Bùi Khởi Đường còn có vụ án khác đang tra cứu.”
Triệu đại lão gia quay đầu lại, ánh mắt lóe lên.
Phụ tá gật gật đầu: “Án của Đường Bân rõ ràng là Hoàng Thành Ti làm chủ thẩm, vì sao Bùi Khởi Đường lại hạ lệnh, chỉ có hắn mới được thẩm tra Nhị gia, việc làm này của hắn chẳng phải là lấn lướt người khác hay sao.”
Đầu óc của Triệu đại lão gia không ngừng xoay chuyển.
Triệu Thừa Diễn không nhận được khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương, nên mới tùy tiện đi vào Hoành Thành Ti gặp Đường Bân, truy tìm căn nguyên, Triệu Thừa Diễn đã rơi vào tình cảnh như vậy, đều là bởi vì gần đến kinh thành lại thay đổi lộ trình, đổi thành ngồi thuyền lớn của Bùi Khởi Đường vào kinh.
Có lẽ từ lúc đó Bùi Khởi Đường đã nhắm vào Triệu gia, bây giờ Thừa Diễn rơi vào tình cảnh này, là vì Bùi Khởi Đường tính kế.
Triệu đại lão gia nói: “Ngươi là nói.....”
Phụ tá tiếp lời: “Chính là vụ án Khánh Vương mưu phản.”
Triệu đại lão gia nói: “Chẳng lẽ Bùi Khởi Đường đã biết, chúng ta đánh mấy tên phó tướng thủ hạ của Khánh Vương tới mức phải nhận tội?”
Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là bức cung đánh tới mức phải nhận tội, mà là đánh tới chết, sau đó ấn dấu vân tay lên cung thư.
Rất nhiều bè cánh của Khánh Vương đều bị xử trí như vậy.
Chính bởi vì những bản khai nhuốm màu này, mới có thể định tội mưu phản cho Khánh Vương.
Nếu thật sự là như vậy, mọi chuyện nói ra đều thông suốt rồi. Mọi người trong cung lạnh nhạt với Triệu gia là bởi vì Thái hậu, chuyện này đã truyền tới tai Thái hậu, Thái hậu luôn canh cánh trong lòng vì cái chết của Huệ vương, Khánh vương, biết được ngọn nguồn rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Triệu đại lão gia rùng mình, bây giờ Hoàng thượng mới là then chốt, chỉ cần Hoàng thượng đứng về phía Triệu gia, bất kể Bùi Khởi Đường có điều tra được cái gì, cũng không dám nói ra.
Làm thế nào mới có thể khiến cho Hoàng thượng bảo vệ Triệu gia?
Hoàng hậu hiển nhiên không được.
Phụ tá thấp giọng nói: “Nếu không để cho Tam lão gia thử một chút, dẫu sau năm đó quan hệ giữa Hoàng thượng và Tam lão gia cũng không tệ, những năm này Tam lão gia có thể tiêu dao tự tại, cũng là nhờ được Hoàng thượng che chở.”
Triệu đại lão gia chắp tay sau lưng, lúc Hoàng thượng mới vừa lên ngôi, thích nhất là Tam đệ vào cung bầu bạn, nếu không phải là xảy ra chuyện đó, Tam đệ cũng sẽ không rời khỏi kinh đô chạy đến Sơn Đông nhâm chức.
Hoàng thượng phái Tam đệ ra khỏi kinh, là sợ Thái hậu điều tra được sự thật sẽ làm khó Tam đệ, những chuyện này bọn họ đều biết được, cho nên mỗi năm mới, Hoàng thượng đều phái người tặng Triệu gia hai chữ “Phúc”, một chữ dùng để cung phụng, một chữ để gửi cho Tam đệ, có lẽ Tam đệ thực sự còn hữu dụng hơn Hoàng hậu nương nương.
Phụ tá nói: “Nếu như Tam lão gia không ở trong kinh thì thôi, bây giờ Tam lão gia lại đang ở đây, Hoàng thượng lại muốn đi săn bắn, sao Đại lão gia không nhờ Tam lão gia thử xem.”
“Sai người đi tìm Lão Tam,” Triệu đại lão gia nói, “Kêu hắn bây giờ qua đây.”
...
Săn bắn là chuyện của nam nhân.
Nhưng mượn danh tiếng săn thú, nữ quyến cũng có thể đi ra khỏi nhà, lên hành cung giải sầu một chút.
Thái hậu đã rất lâu chưa đi ra khỏi cung rồi, sau khi đến hành cung, nhìn những hoa cỏ đó, mặc dù không được bố trí chỉnh tề giống trong cung, nhưng kiểu phát triển tùy ý này lại có mấy phần sức sống lạ thường.
“Ninh Vương,” Thái hậu vỗ vỗ tay Ninh Vương, “Đi hái giúp Mẫu hậu mấy bông hoa về đây.”
Mấy ngày nay Ninh Vương đều buồn buồn không vui, trong mộng cũng gọi tên của Ninh Vương phi, lúc tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, mặt thì hốt hoảng.
Ninh Vương phi cuối cùng vẫn xảy ra chuyện, những tin tức này không giấu giếm được, cho dù tâm trí của Ninh Vương không bình thường, nhưng cũng có thể cảm giác được bầu không khí của Từ Ninh Cung.
Cũng may Ninh Vương tính khí trẻ con, chỉ cần bà ta dùng chút chuyện phân tán sự chú ý của hắn, tâm tình của hắn liền có thể tốt lên.
Trình nữ quan nói: “Vương gia cứ như vậy cũng không phải cách hay, người cũng không thể giữ mãi Vương gia lại Từ Ninh Cung.”
Nói cho cùng, Ninh Vương cuối cùng vẫn phải trở về Phủ Ninh Vương.
Thái hậu hiền hoà nhìn Ninh Vương đứng trong bụi hoa: “Vẫn phải có người chăm sóc hắn, Ninh Vương phủ bây giờ loạn không ra cái dạng gì, phải có người đến trông nom.” Mấy ngày nay bà ta xem xét nữ quyến trong kinh một lượt, vậy mà không có lấy một người thích hợp làm Ninh Vương phi.
Trình nữ quan dìu Thái hậu ngồi xuống ghế.
Thái Hậu nói: “Ai gia năm đó không dễ gì mới tuyển chọn được Hàn thị, lại không nghĩ đến kết quả ngày hôm nay... Ai gia thật sự là già rồi, lỗ tai không còn tốt, ánh mắt cũng mơ hồ, người ở bên cạnh cũng bắt đầu có ý đồ,” Nói rồi khẽ cười, “Chờ thu xếp ổn thoả xong cho Ninh Vương, Ai gia cũng nên lui về với Tiên hoàng thôi.”
Trình nữ quan nghe những lời này sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức khom người nói: “Thái Hậu nương nương phượng thể duyên niên an khang, bất kể là Đại Tề hay Ninh Vương đều không thể thiếu người được.”
“Ngươi đừng sợ,” Thái hậu bưng chén trà lên uống, “Ai gia chỉ là nhất thời cảm khái thôi.”
Trình nữ quan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Mẫu thân” Ninh Vương ngồi xổm cách đó không xa vẫy vẫy tay, “Người nhìn xem, những đoá hoa này đẹp quá.”
“Hài tử ngốc này,” Thái Hậu cười ánh mắt cong lên, “Hắn trái lại hết sức chân thành, Ai gia chỉ hy vọng có người có thể thay Ai gia ở bên cạnh hắn, đừng để cho hắn lại bị tổn thương.”
“Nhưng người này quả thực quá khó tìm.”
Trình nữ quan hình như nghĩ tới điều gì, ánh mắt không khỏi loé lên: “Thật ra thì không phải không có người nào để tuyển, còn phải xem trong lòng Thái Hậu nương nương nghĩ như thế nào thôi.”