Lang Hoa dậy rửa mặt chải đầu sạch sẽ, sau đó đi thỉnh an Cố lão thái thái, đang chuẩn bị dùng đồ ăn sáng trong phòng, A Mạt tiến vào: “Phúc An Công chúa tới rồi.”
Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma, lộ ra biểu tình “ngươi thấy chưa”.
Quả nhiên bị nàng nói trúng rồi.
Tề Ngọc Song mặc bối tử màu vàng nhạt, cười yêu kiều đi vào cửa, thấy nha hoàn đang bưng thức ăn vào, liền kinh ngạc: “Sao bây giờ ngươi mới ăn sáng, đã là lúc nào… Cố lão thái thái không phải đã ăn rồi sao?”
Bình thường Lang Hoa hay ăn cơm cùng Cố lão thái thái, chỉ có điều gần đây nàng chạy loạn bên ngoài, khiến cho Cố lão thái thái đau lòng, quyết định để cho nàng ngủ thêm một lát, cũng không kêu nàng qua, thậm chí mở một phòng bếp nhỏ trong viện của nàng, tránh cho nàng phải ăn những đồ ăn mềm mà người già thích kia theo Cố lão thái thái.
Tề Ngọc Song nghe Lang Hoa nói những thứ này, mặt đầy hâm mộ: “Cố lão thái thái thật thương ngươi.”
Lang Hoa gật gật đầu, rất nhiều chuyện, tổ mẫu đều sẽ thay nàng sắp xếp ổn thỏa, người nhà ai cũng nói tổ mẫu không thể rời bỏ nàng, nhưng thật ra là nàng không thể rời bỏ tổ mẫu, chỉ cần không nhìn thấy tổ mẫu, trong lòng nàng sẽ cảm thấy thiếu gì đó.
Tình cảm của nàng với tổ mẫu và phụ thân, người ngoài rất khó thay thế.
Lang Hoa nghĩ tới đây, trước mắt thoáng hiện lên bóng dáng Bùi Khởi Đường, nàng không khỏi ngẩn ra, tại sao lại nghĩ tới Bùi Khởi Đường lúc này chứ.
Hai người thân thiết ngồi xuống nói chuyện.
Tề Ngọc Song thấp giọng nói: “Màn kịch hôm nay không biết có náo nhiệt không.”
Lang Hoa và Tề Ngọc Song nhìn nhau cười, náo nhiệt là chắc chắn rồi, nhưng náo nhiệt thế nào thì phải xem người trên đài là ai.
...
Trang Vương đang sống những ngày tháng kinh hoàng khiếp sợ, đã lâu ông ta không có cảm giác như vậy.
Sau khi Tiên hoàng qua đời, thế lực của Thái hậu quá nhỏ, ông ta đi nương nhờ lập tức được Thái hậu trọng dụng, từ đó về sau, cuộc sống liền thuận buồm xuôi gió.
Ông ta biết rõ một đạo lý, làm một người được cần, mới có thể làm cho mình đứng thẳng không bại.
Lại không nghĩ rằng chuyện có biến hóa, Ninh Vương phi xảy ra chuyện, Thái hậu không giơ tay ra quản, ngược lại còn có ý dung túng cho Cố gia tiếp tục tra án.
“Vương gia,” Trang Vương Trắc phi tiến lên hầu hạ, “Không phải đã sắp xếp xong xuôi rồi sao, sao tâm trạng của người lại nặng nề như thế.”
Trang Vương nhấp một ngụm nước, cố gắng để cho mình nhìn có tinh thần một chút, chán chường rất dễ mất đi uy thế, trở thành kẻ yếu trong mắt người khác: “Bùi Khởi Đường không dễ đối phó, huống chi còn có một tên Cố Thế Hoành.”
Trên mặt Trang Vương Trắc phi lộ ra vẻ hối hận, sớm biết vậy năm đó nàng ta cũng không nên tiến cử Cố Lang Hoa cho Thái hậu, nhưng ai có thể nghĩ tới một đứa con gái hương thân, lại có thể đứng vững vàng ở kinh thành.
“Thái hậu lại từ đầu đến cuối không cho đòi nàng vào cung,” Trang Vương nhìn về phía Trắc phi, “Theo lý thuyết, Thái hậu đi theo Hoàng thượng săn thú, Từ Ninh Cung hẳn là rất bận bịu, Thái hậu tùy tiện tìm một lý do là có thể truyền nàng qua đó…”
Trắc phi là nữ quan bên cạnh Thái hậu, bất luận lúc nào xuất hiện ở Từ Ninh Cung cũng đều là chuyện rất bình thường.
Đây cũng chính là điều Trang Vương Trắc phi lo lắng: “Cũng may Từ Đại tiểu thư sẽ nói giúp Ngọc Hoàn, Từ Đại tiểu thư sẽ tiết lộ chuyện của Đỗ Kỳ Trọng cho Thái hậu.” Có điều, Thái hậu có thái độ gì, bọn họ không thể phán đoán được.
Trang Vương Trắc phi luôn cảm thấy Thái hậu sẽ không quá tuyệt tình.
Dẫu sao Phủ Ninh Vương mất một Vương phi, Hoàng Thành Ti từ Tiết Độ Sứ Chân Định đến Thị Vệ Ti đã có đủ người trả giá cho vụ án này.
Quan viên kia có tham ô hay không? Đổi lại vẫn là như thế.
Trang Vương Trắc phi nhớ đến Tôn chân nhân, “Tôn chân nhân từng nói, chúng ta và Phủ Ninh Vương cùng một con thuyền, lời ông ta nói có phải là thật hay không?” Ý của Tôn chân nhân là Phủ Ninh Vương xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đáng tiếc Vương gia không tin lời của Tôn chân nhân, cảm thấy căn bản là do một tay Ninh Vương phi an bài, mục đích chính là để cho bọn họ ủng hộ Ninh Vương, cho nên cũng không để ý đến Tôn chân nhân.
Trang Vương đứng lên, cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua là một đạo sĩ ăn nói lung tung, dù ta không biết hắn nói gì với Ninh Vương phi, nhưng vận mệnh của ta làm sao có thể đặt trong tay một kẻ ngu đần được.”
“Đừng nói là hắn, cho dù là Huệ Vương và Khánh Vương chúng ta đều không giơ tay ra, hắn có bản lãnh gì để ta bày mưu tính kế cho hắn, mọi người đều họ Tề, nếu thật sự muốn làm phản, tại sao ta phải làm đá lót đường cho bọn chúng, chính ta không kéo cờ lớn lên được chắc?”
“Ta hối hận là, không nên lợi dụng Ninh Vương phi.”
Lúc đó ông ta cho là lợi dụng quan hệ Hàn gia, càng dễ dàng vận chuyển hàng lậu từ biên cương hơn, bây giờ nhìn lại bước cờ này đi sai rồi.
Ninh Vương phi chính là một kẻ ngu không hơn không kém, bị người ta nắm đuôi liền hoảng loạn, tự chôn vùi mình vào.
“Vương gia,” Quản sự ở bên ngoài bẩm báo, “Đỗ gia có tin tức rồi.”
Ông ta đợi chính là tin tức này, Trang Vương đi ra khỏi phòng.
Quản sự cúi đầu bẩm: “Đỗ gia xảy ra chuyện rồi, Đỗ đại nhân rút kiếm tự sát trong biệt viện, lại châm một cây đuốc, đốt sạch sẽ cả viện.”
Biệt viện đó, chính là nơi Trang Vương gặp Đỗ Kỳ Trọng, bây giờ biến thành bó đuốc, cũng bớt được cho ông ta một việc.
Trang Vương gật gật đầu, Đỗ Kỳ Trọng coi như là có mấy phần khí phách.
Quản sự nói: “Bên này vừa nổi lửa, người của Hoàng Thành Ti bên kia liền xông vào, có điều vẫn không kịp, nơi Đỗ Kỳ Trọng đốt là thư phòng, nơi đó toàn là sách dễ cháy, thoáng cái toàn bộ thư phòng đều bị đốt sập, dù Hoàng Thành Ti dập được lửa, nhưng không đạt được gì.”
Người chết rồi liền có thể tùy tiện gán tội danh lên đầu hắn.
Cuối cùng Trang Vương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chuyện này thật đúng là nguy hiểm, chỉ cần chậm một bước, để cho Đỗ Kỳ Trọng rơi vào trong tay Bùi Khởi Đường, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Cũng may tuy Bùi Khởi Đường theo dõi Thị Vệ Ti, nhưng muốn thả dây dài câu cá lớn cho nên một mực không động thủ, như vậy mới cho ông ta cơ hội.
Trang Vương lãnh đạm nói: “Lần săn bắn này không cần sợ gì nữa rồi.” Cái tên không biết trời cao đất dày Bùi Khởi Đường đó, muốn tra ra ông ta, thì cũng phải có chứng cứ trong tay mới được.
Không có chứng cứ, đừng ai hòng hắt nước bẩn lên đầu ông ta.
...
Cung Khôn Ninh của Hoàng hậu.
Triệu phu nhân khóc thương tâm: “Đại lao của Hoàng Thành Ti nói gì cũng không cho vào, đã bao nhiêu ngày rồi, người thế nào chúng ta hoàn toàn không biết.”
“Nương nương người cũng không thể không quản, người phải nghĩ cách đi, không thể nhìn hắn chết được.”
Hoàng hậu cau mày ngồi trên giường lớn gần cửa sổ, bà ta không phải là không muốn để cho Hoàng Thành Ti thả Triệu Nhị ra, nếu không bà ta cũng sẽ không mạo hiểm cho người đến Bùi gia một chuyến.
Bà ta hy vọng là Bùi Khởi Đường có thể nhấc tay ra.
Hoàng hậu nói: “Không phải đã nói xong rồi sao, hôm nay nhất định sẽ để cho các ngươi gặp nhau.”
Triệu phu nhân gật đầu liên tục: “Nhưng không có chút tin tức nào.” Bà ta chờ từ đêm qua tới bây giờ, hạ nhân Triệu gia canh giữ ở bên ngoài đại lao Hoàng Thành Ti, chỉ cần Hoàng Thành Ti bên kia chịu cho phép qua, bọn họ sẽ xông vào kiểm tra.
Không biết tại sao, Hoàng Thành Ti lại không chịu cho qua.
Nội thị vội vàng đi tới, tiến lên nói bên tai Hoàng hậu.
Trên mặt Hoàng hậu hiện ra vẻ phức tạp: “Ngươi đã nghe ngóng chắc rồi?”
Nội thị gật gật đầu: “Bùi đại nhân sáng sớm tiến cung, vẫn ở điện Cần Chính bây giờ còn chưa ra ngoài, Hoàng thượng mới vừa triệu kiến Cố đại nhân của Hoàng Thành Ti, hẳn là đã có kết quả.”
Ánh mắt Hoàng hậu giật giật, theo lý mà nói có kết quả hẳn là chuyện tốt, nhưng sao bà ta lại cảm thấy thấp thỏm bất an?