Bộ dạng của Từ Khải Chi doạ cho Phùng sư thúc nhảy dựng lên.
Từ Khải Chi cắn răng, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là đang cố gắng nhịn đau.
Hồi lâu Từ Khải Chi mới nói ra lời: “Ta đau bụng.”
Đau bụng? Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi cưỡi ngựa bị xóc bụng?
Phùng sư thúc có chút hối hận, sớm biết vậy ông ta cũng không nên đem đứa nhỏ này đến, nếu như sinh bệnh, thì phiền to.
Bây giờ nên làm thế nào đây?
Phùng sư thúc nhìn trái nhìn phải, nghĩ tới chiếc xe ngựa núp trong rừng cây cách đó không xa kia, ánh mắt sáng lên, không nói hai lời xốc Từ Khải Chi lên chạy về phía xe ngựa.
...
Lang Hoa nghe Tiêu ma ma bên ngoài hô một tiếng, ngay sau đó rèm xe bị vén lên.
Phùng sư thúc giống như kẹp than nóng dưới cánh tay vậy, vội vội vàng vàng ném một vật tròn vào trong xe ngựa, sau đó chạy đi thật xa như bị lửa đốt mông.
Lang Hoa không khỏi nhíu mày, tiểu lão đầu này nhất định lại gây ra chuyện rồi, vì vậy cúi đầu xuống nhìn theo bản năng, lại phát hiện cái vật tròn kia động động, sau đó lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh.
Từ Khải Chi, Cố Lang Hoa kinh ngạc, Phùng sư thúc cứ đưa Từ Khải Chi vào xe ngựa như vậy sao.
Từ Khải Chi cố gắng mở to hai mắt, nhìn bốn phía.
Trong xe ngựa đốt ngọn đèn dầu nhỏ, một nữ tử ngồi cách đó không xa, đang cúi đầu nhìn hắn, trên mặt nàng có vẻ kinh ngạc, lo lắng, nàng định thần lại lập tức phân phó ma ma bên cạnh: “Mau đỡ Từ đại gia dậy.”
Từ Khải Chi không đợi hạ nhân tới đỡ, lập tức ôm bụng ngồi dậy, định hành lễ với Cố Lang Hoa: “Cố tỷ tỷ... ta là...”
Lang Hoa gật gật đầu: “Ta biết ngươi là ai.” Nói rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Từ Khải Chi, đưa tay ra nắm cổ tay Từ Khải Chi.
Cố Đại tiểu thư hiển nhiên là đang chẩn mạch cho hắn, Từ Khải Chi cắn môi, trong kinh đều đồn rằng y thuật của Cố Đại tiểu thư rất cao minh, không có chứng bệnh gì nàng không xem được, hắn cũng luôn tò mò, Cố Đại tiểu thư tuổi tác như tỷ tỷ, làm sao mà học được y thuật như vậy?
“Ngươi ăn thứ gì rồi.” Cố Lang Hoa hỏi.
Từ Khải Chi suy nghĩ một chút cúi đầu: “Cũng không có gì, trước ta cũng thường xuyên bị thế này, một lúc nữa kêu gã sai vặt đỡ ta đi ra ngoài là ổn thôi.” Nói xong lời này khuôn mặt nho nhỏ đỏ ửng.
Là muốn đi nhà xí, ngại nói thẳng với nàng chứ gì!
Dáng vẻ Từ Khải Chi ngượng ngùng, khiến cho Lang Hoa không nhịn được hơi nhếch môi lên, nàng gõ nhẹ buồng xe một cái, kêu: “Tiêu Ấp.”
Tiêu Ấp lập tức vén rèm xe lên.
Lang Hoa nói: “Đưa Từ đại gia ra ngoài một chuyến, sau đó lại đưa về đây.”
Đi ra ngoài? Tiêu Ấp không khỏi có chút mờ mịt, nhưng thấy Từ Khải Chi ôm chặt bụng liền lập tức hiểu ra.
Từ đại gia bị đau bụng đi ngoài à?
Tiêu Ấp đáp một tiếng, giơ tay ôm Từ Khải Chi xuống xe ngựa.
Không bao lâu, Từ Khải Chi liền chỉnh trang lại quay về trên xe, lần này sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn khom người như cũ, hiển nhiên bụng vẫn rất đau.
Từ Khải Chi ngượng ngùng kéo vạt áo: “Cố tỷ tỷ không cần lo lắng, ta bình thường cũng có tật xấu như vậy, không cần uống thuốc ngày mai sẽ khỏi.”
“Vừa rồi rốt cuộc ngươi đã ăn cái gì?” Lang Hoa mở miệng hỏi.
Từ Khải Chi không giấu giếm nữa, hắn nhút nhát nhìn Lang Hoa: “Cũng không có gì... chỉ ăn mấy miếng bánh hạt đào, ta... ăn đồ ngọt vào sẽ như vậy, có điều sẽ khỏe lại rất nhanh.”
Bình thường cứ ăn đồ ngọt là sẽ như vậy, tại sao còn muốn ăn?
Lang Hoa lấy từ ngăn kéo ở tay vịn xe ngựa ra một cái hộp xinh xắn, mở ra bên trong đặt từng hàng ngân châm: “Nếu biết có tật xấu như vậy, dù ai cho ngươi ăn ngọt, đều không thể ăn, cho dù là Hoàng thượng ban thưởng, cũng có thể kiếm cớ lấp liếm cho qua, có lúc lễ phép tất nhiên quan trọng, nhưng thân thể của mình càng không thể thờ ơ được, bởi vì ngươi cứ lặp đi lặp lại như vậy, nói không chừng sẽ khiến cho bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.”
“Ngươi không muốn tương lai bất luận ăn cái gì cũng đau bụng chứ?”
Từ Khải Chi gật gật đầu, lập tức lại lắc lắc đầu: “Không muốn, ta... không muốn...”
Lang Hoa nhìn về phía Tiêu ma ma: “Đỡ Từ đại gia nằm xuống, ta châm cứu cho hắn.”
Nhìn ngân châm trong tay Cố Lang Hoa, Từ Khải Chi rụt rụt đầu: “Hay là thôi đi, nói không chừng ngày mai sẽ khỏi thôi.”
“Vậy sao?” Lang Hoa chất vấn, “Sẽ không bỏ lỡ phu tử giảng bài ngày mai chứ? Nếu như lúc lên lớp lại đi nhà xí sẽ không sợ bị người ta chê cười sao? Nếu bây giờ ta không dùng châm, trong ba đến năm ngày ngươi sẽ không khỏi được, ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy.”
Từ Khải Chi chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, trong chốc lát liền bị Cố Đại tiểu thư nói trúng tâm sự, hắn không sợ đau, nhưng hắn sợ bị người chê cười, có điều châm dài thế kia....
Lang Hoa cười như không cười nhìn Từ Khải Chi: “Nam hài tử mười mấy tuổi, lẽ nào lại sợ kim?”
“Đương nhiên không phải,” Từ Khải Chi ưỡn cao sống lưng, “Ta không sợ kim.”
“Vậy thì tốt,” Lang Hoa giơ tay chỉnh đèn trong buồng xe, “Vậy chúng ta nhanh chữa khỏi đi, sớm một chút còn đưa ngươi trở về, tránh cho ngươi về nhà bị phạt.”
Từ Khải Chi không ngừng chớp mắt, Cố Đại tiểu thư thật sự là cái gì cũng biết.
Châm xuống mấy kim, Từ Khải Chi lập tức cảm giác được bụng không đau như vậy nữa.
Lang Hoa nói: “Ngày mai ta sai người đưa chút thuốc cho ngươi, chỉ cần ngươi uống đúng giờ, cố gắng không ăn đồ ngọt, sau này bệnh này sẽ không có gì đáng ngại nữa.”
Từ Khải Chi gật gật đầu: “Ta nhớ cả rồi.”
Lang Hoa nói: “Nhớ rồi thì tốt, lần sau còn bệnh nữa, sẽ không đơn giản như vậy đâu, sợ rằng phải dùng mấy chục cây kim, liên tục châm nửa năm, mới có thể khỏi.”
Từ Khải Chi kinh ngạc há to miệng.
Lang Hoa đóng cái hộp trong tay lại: “Nhớ kỹ lấy, bất kể là ai, chỉ cần là đồ không tốt cho ngươi, ngươi cũng không được ăn.”
Từ Khải Chi im lặng, nhớ lại bộ dạng lúc tỷ tỷ cho hắn điểm tâm, hắn biết không thể ăn, nhưng sợ tỷ tỷ tức giận vẫn là ăn từng miếng từng miếng vào.
Vốn là những lời này hắn không nên nói với bất kỳ người nào, nhưng hắn chính là không nhịn được muốn hỏi Cố Đại tiểu thư: “Vậy nếu như là người quen biết thì sao?”
Lang Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt mà yên lặng: “Vậy thì nên cách xa hắn ra, nếu như là người ngoài có thể là vô tâm, nếu như là người quen biết... ít nhất hắn không hề quan tâm ngươi. Người không để ý đến ngươi, ngươi cũng không cần quan tâm hắn, đây không phải là rất công bằng sao? Tình cảm giữa người và người rất đáng quý, cho nên, vĩnh viễn đừng để người khác lợi dụng tình cảm.”
Từ Khải Chi ngây ngẩn, trước giờ hắn chưa từng nghe lời nào như vậy.
Chính là bởi vì tình cảm đáng quý, cho nên mới không thể bị người khác lợi dụng, nhưng tỷ tỷ là đang lợi dụng hắn sao?
Từ Khải Chi cúi đầu, đắm chìm trong suy nghĩ.
...
Châm cứu cho Từ Khải Chi xong, Lang Hoa xuống xe ngựa.
Bùi Khởi Đường đi tới: “Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, những xe ngựa kia vẫn tiếp tục đi về phía trước, bọn Trương Đồng nấp trong xe, sẽ lần theo manh mối bắt hết những kẻ tiêu thụ hàng lậu đó lại.”
Lang Hoa biết tối nay thế nào cũng là kết quả này. Nàng còn cho rằng Trang Vương lợi hại thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thiển cận thôi.
Đỗ Kỳ Trọng làm việc cho Trang Vương, triều đình tra được vụ án này, Trang Vương chẳng những không nghĩ đủ cách bảo vệ Đỗ Kỳ Trọng, ngược lại còn vội vàng ném Đỗ Kỳ Trọng ra tự vệ, cắt đứt đường lui của Đỗ Kỳ Trọng, sẽ bị phản bội là chuyện đương nhiên.
“Ta đưa Từ đại gia về.” Bùi Khởi Đường nói, “Dù sao hắn cũng là đến tìm ta, ta còn muốn hỏi xem hắn có lời gì muốn nói.”
Lang Hoa gật đầu: “Như thế cũng được.”